Một trận khóc than lại truyền đến.
Nam nhân viên công tác bị đập vào đầu, ngồi ở vị trí, vẻ mặt lộ rõ sự thống khổ, nhìn đồng nghiệp đang bôi thuốc cầm máu cho mình. Bruce bị đánh thức, nhìn về phía hắn với vẻ áy náy, cũng bận rộn giúp đỡ chuyển các loại băng gạc. NIKY lộ ra vẻ mặt đáng thương, đồng tình, muốn giúp đỡ anh chàng đẹp trai người Trung Quốc kia nhưng anh ta không khách khí gạt tay cô ra, nghiêm nghị nhìn về phía cô.
NIKY nhún vai, quay đầu lại nhìn về phía một người khác cũng vô cùng đáng thương.
Đường Khả Hinh mặc bộ thể thao màu trắng, trước ngực còn có vài giọt máu, tóc trên trán vô cùng lộn xộn xõa xuống, ghim bằng chiếc ghim nhỏ, lỏng lẻo rơi sang một bên. Bộ dạng lôi thôi, nhếch nhác, bất đắc dĩ đứng ở trước quầy rượu, đầu cúi xuống, không dám ngẩng lên nhìn màn hình máy tính trước mặt. Cô biết tất cả những người bên trong đều là những nhân vật lo tớn của Hoàn Cầu, chỉ là thỉnh thoảng gạt tóc trên trán qua một bên, xoa lỗ mũi một chút, rất sợ máu mũi sẽ tiếp tục chảy xuống...
Trên màn hình lớn, các thành viên ban giám đốc cùng những vị giám khảo cuộc thi đồng thời im lặng, ngạc nhiên nhìn về phía màn hình lớn. Cô gái kia có dáng người nhỏ bé, bộ dạng thật sự khó coi, không có chút ánh sáng, như một cô gái nhỏ nhà bên cạnh, sợ hãi rụt rè đứng ở trước ống kính, run rẩy nắm lấy ngón tay út của mình. Đây chính là cô gái , trong bốn mươi tám tiếng đồng hồ ngắn ngủn, đem một nhà hàng cũ hơn mười năm rực rỡ hẳn lên, tuyển thủ thứ tham gia cuộc thi?
Bình thường người có thể tham gia vào nhóm thi đấu chuyên gia hầu rượu, đều là những người phụ vụ rượu giỏi nhất trên thế giới. Bọn họ không chỉ có tài thưởng thức rượu đỏ cao siêu, càng thêm thay đổi những từ ngữ khác. Phải biết rằng thức ăn ngon cùng thời trang là như nhau, ngày ngày đều phải có một bước phát triển mới, tâm hồn và suy nghĩ của bọn họ như một người sáng tạo nghệ thuật, thậm chí, đem sự sáng tạo trong thức ăn cùng rượu đỏ của chính mình coi như một tác phẩm nghệ thuật. Cho nên các chuyên gia phục vụ rượu, luôn luôn phục vụ những nơi cao cấp, phục vụ những vị khách tôn quý nhất, đa số bọn họ đều đến để thưởng thức tài năng của những phần tử tinh anh.
Trái lại, nhìn bộ dạng này của Đường Khả Hinh...
Các chuyên gia đều im lặng không nói gì.
Tưởng Vĩ Quốc lắc đầu, nhìn cô với ánh mắt ghét bỏ.
Vẻ mặt Vitas vô cùng đau lòng, vài ngày không gặp học trò của mình, đứng ở trước ống kính, bộ dáng sợ hãi rụt rè, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đứt quãng.
Đôi mắt Trang Tĩnh Vũ lộ một ra vẻ trầm tư suy nghĩ và sâu sắc, nhìn về phía thân hình cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp trên màn hình lớn kia, nhẹ nhàng nói: "Đem ống kính lại gần một chút."
Thư ký nghe xong, ngón tay nhanh chóng di chuyển trên bàn phím máy tính truyền lệnh.
Ở trước ống kính, màn hình lớn ngày càng sát lại, Trang Tĩnh Vũ nhìn về phía cô gái nhỏ đang cúi đầu ở trước mặt, tóc rối bời, nhẹ rũ xuống, thỉnh thoảng còn vươn tay nhẹ lau đi vết máu ở khoang mũi, bộ dáng rụt rè, rốt cuộc không nhịn được lòng hiếu kỳ liền hơi ngẩng đầu, đôi mắt trong veo mở to liếc mắt nhìn ống kính trước mặt một cái, lại vội vàng cúi đầu. Trang Tĩnh Vũ cứ như vậy, im lặng nhìn vào màn hình một lúc lâu, đột nhiên thân thiết cười đùa.
Mọi người cùng nhau ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn về phía ông.
Đường Khả Hinh dường như cũng cảm giác được màn hình máy tính vang lên một tiếng cười hiền lành, lại không chịu được tò mò ngẩng đầu, nhìn vào màn hình máy tính, ngay chính giữa màn hình bên trái, một người mặc âu phục màu trắng, nhìn vào vô cùng nho nhã và tôn quý. Ông tu dưỡng quá tốt, nhìn vào vô cùng trẻ tuổi, phảng phất thời gian cùng tang thương trên mặt của ông, chẳng qua lúc này liền tăng thêm mấy phần mị lực, trong nháy mắt cô cảm thấy thật thân thiết, trong lòng không khỏi ấm áp.
"Cô gái nhỏ" Trang Tĩnh Vũ chậm chạp ngẩng đầu, nhìn về phía cô gái nhỏ trên màn hình, yêu thương thân thiết hỏi: "Phòng ăn này, chính là một mình cháu dọn dẹp sạch sẽ sao?"
"Là... A... Không phải..." Đường Khả Hinh vội vã trả lời, liền nhớ tới ông là cha của Trang Hạo Nhiên, đáy lòng không khỏi khẩn trương.
Trang Tĩnh Vũ tháo kính xuống, khẽ đặt ở trên tập tài liệu, lại ngẩng đầu, nghi ngờ nói: "Thế rốt cuộc có phải không?"
Đường Khả Hinh chậm chạp ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Tĩnh Vũ, cẩn thận từng li từng tí, nơm nớp lo sợ chỉ về hướng NIKY cùng Bruce, còn có cậu bé Mick, nói: "Là mọi người cùng nhau dọn dẹp."
Trong nháy mắt, ống kính liền hướng về Bruce- một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi, NIKY thì không nói gì, còn có một cậu bé nhỏ khoảng tầm bảy tuổi.
Trang Tĩnh Vũ im lặng nhìn ba người, đôi mắt lộ ra vẻ ôn nhu, lại mỉm cười hỏi Đường Khả Hinh: "Cháu cảm thấy vất vả sao?"
Đường Khả Hinh đứng ở trước ống kính, vừa rồi còn có chút sợ hãi, nghe giọng nói ấm áp như vậy, đôi mắt cô lập tức nổi lên một chút hồng hồng, lại cố gắng nhịn xuống sự chua xót trong lòng, cúi đầu, không lên tiếng.
Trang Tĩnh Vũ im lặng nhìn cô bé này, lại mỉm cười hỏi: "Tại sao lại không nói chuyện? Vì quá mệt mỏi cho nên nằm bò ở trên bàn để ngủ? Hay là thế nào?"
Đường Khả Hinh đứng ở tại chỗ, nghĩ ngợi, đôi mắt hiện lên sự dịu dàng, lại tiếp tục im lặng.
Tất cả mọi người trong hội trường đều im lặng nhìn về phía cô, Vitas càng đau lòng nhìn học trò của mình, nhớ tới chính mình cho cô đi khảo nghiệm, nội tâm cứng rắn hiều năm đột nhiên mềm nhũn.
"Không muốn nói chuyện cùng chú sao?" Trang Tĩnh Vũ nhìn về phía cô bé này, lại nhẹ giọng nói.
Đôi mắt Đường Khả Hinh ngấn lệ, suy nghĩ một hồi, rốt cuộc nghẹn ngào yếu ớt mở miệng: “Một thân một mình cháu đi tới nước Anh, không biết nói tiếng Anh, đi tới đây tất cả đều lạ lẫm, cho đến khi tới Cambridge, nhìn thấy nhà hàng toàn bụi bẩn, cháu cũng không nói được cái gì, cùng mọi người dọn dẹp nhà hàng sạch sẽ, mới nhớ tới lời nói của sư phụ, ngôn ngữ của rượu đỏ là im lặng ... Điều này không chỉ thể hiện ở rượu đỏ, mà còn thể hiện ở trong cuộc sống, nếu quả thật muốn hạ quyết tâm làm chuyện gì, trước hết đều phải làm, dư thừa suy nghĩ, dư thừa hư vinh, dư thừa lời nói..."
Đôi mắt Vitas hiện lên sự dịu dàng cùng đau lòng nhìn cô bé này.
Trang Tĩnh Vũ nghe lời này, đôi mắt cũng hiện lên sự dịu dàng, mỉm cười gật đầu, nói: "Lấy tư tưởng của nhà nho Trung Quốc, chính xác là yêu cầu ở bên trong, nhất là nói ít, làm nhiều. Thế nhưng chú muốn nói chuyện cùng cháu, thế giới này càng lúc càng phát triển, khoảng cách giữa người với người càng lúc càng nhỏ, chúng ta đang ở trong một thời đại tốt nhất, chính mình phải biểu hiện thật tốt, giới thiệu chính mình, thậm chí hiểu được phải lợi dụng thời cơ, đưa ra yêu cầu với thời đại này, đây mới là biểu hiện dũng cảm của một cô gái."
Đường Khả Hinh sửng sốt ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Tĩnh Vũ, chủ tịch Trang mang lại cho cô quá nhiều sự ấm áp.
Trang Tĩnh Vũ lại mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh, mềm giọng hỏi: "Nói cho chú biết, đã mấy ngày cháu không ngủ ?"
Đường Khả Hinh nghe xong, nghĩ ngợi một chút, mới vội vã nhẹ nhàng trả lời...: “ Đã hai ngày hai đêm..."
"Đến bây giờ vẫn còn đang làm việc?" Trang Tĩnh Vũ nghe, nội tâm có chút chua xót.
"Đúng vậy..." Đường Khả Hinh nhẹ nhàng trả lời.
Trang Tĩnh Vũ nghe xong, mỉm cười gật đầu, nhìn thân thể gầy yếu này, cảm thán nói: “ Đã hai ngày hai đêm không ngủ, nhất định là rất vất vả rồi, thậm chí phải cắn răng chịu đựng tất cả. Người bình thường không hiểu nỗi khổ này, bởi vì chính mình phải gánh lấy mọi chuyện, gặp phải điều gì cũng phải tự mình chịu đựng. Mặc dù chú rất thích biểu hiện của cháu, nhưng hôm nay là ngày thi đấu cuối cùng, tất cả đối thủ của cháu đều có thành tích vượt trội, mặc dù cháu đã dọn dẹp phòng ăn sạch sẽ gọn gàng, thế nhưng theo quy định, cháu phải rời khỏi cuộc thi này”.
Đường Khả Hinh khiếp sợ ngẩng đầu, trong lòng lạnh lẽo, nhìn lên màn hình, nước mắt lập tức chảy ra nói: "Rời khỏi cuộc thi ạ! Nhưng cháu mới vừa bắt đầu thôi mà!"
Vitas im lặng, chậm rãi chờ đợi thời cơ.
Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh nói: "Dù có như thế nào đi nữa thì đây chính là quy định của cuộc thi! Đây là một cuộc thi đấu lớn, không thể chỉ vì một mình cô mà phá hỏng cuộc thi!"
"Nhưng như thế này không không bằng!" Đường Khả Hinh ngẩng đầu nghẹn ngào nhìn về phía Tưởng Vĩ Quốc, không sợ hãi nữa, mà nhìn về phía màn hình của mọi người, khổ sở nói: "Tôi vừa mới đến đây, lúc trước nhà hàng này đang trong tình trạng rối rắm , khắp nơi đầy bụi bẩn, nóc nhà còn bị dột, tôi dọn dẹp từng chút một, không ăn không uống cũng không ngủ, buổi tối còn phải sửa lại nóc nhà. Thậm chí khi biết các vị muốn đi khảo sát nhà hàng, tối hôm qua chúng tôi còn cùng nhau lau chùi rượu đỏ, mãi tới nửa đêm, ngay cả bé Mick mới có mấy tuổi cũng giúp đỡ chúng tôi! ! Chúng tôi rất vui vẻ đón tiếp các người đến! ! Mọi người đi ngủ trước, tôi còn ở lại khâu hết mấy cái khăn trải bàn! Lòng tin của tôi đã
dần quay trở lại! Thế nhưng bây giờ các vị nói rằng muốn tôi rút lui khỏi trận thi đấu?"
Tưởng Vĩ Quốc nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh, nghiêm giọng nói: "Mới vừa rồi còn nói là khác người!"
"Nhưng chủ tịch Trang đã nói, nên biểu hiện mình một cách thích hợp !" Đường Khả Hinh linh hoạt nhìn về phía Tưởng Vĩ Quốc, đôi mắt rưng rưng khẩn cầu nói: "Nếu như muốn tôi rút lui khỏi cuộc thi đấu, vậy nhà hàng này phải làm sao bây giờ? Lại muốn nó bị bụi bẩn lấp kín hay sao?"
Vitas cùng Laurence vui mừng, cùng nhau ngẩng đầu nhìn về phía cô!
Trang Tĩnh Vũ cũng chứa đầy vẻ yêu thương cùng tán thưởng, nhìn vẻ mặt vội vàng của cô bé kia, chậm rãi nói: "Nếu như cháu rút lui khỏi cuộc thi đấu, chính xác nó sẽ lại bị thời gian lấp bụi..."
"Không được! !" Đường Khả Hinh mạnh mẽ ngẩng đầu, ánh mắt lóe ra sự kiên định, cắn răng nghẹn ngào nói: "Tôi vất vả dọn dẹp sạch sẽ nhà hàng không phải là vì cuộc thi như mọi người thấy, mà bởi vì đây là một nhà hàng, nó còn có bức điêu khắc rất đẹp, bàn ăn rất nghệ thuật, giá đựng rượu bằng gỗ mun mê người, thậm chí chúng ta có thể nghĩ đến một ngày, những vị khách nếu mệt mỏi, có thể ngồi ở trên ghế dựa nhìn về phong cảnh mỹ lệ bên ngoài cửa sổ. Đây là một địa phương tuyệt đẹp, đây là một nhà hàng mê người! Đây hẳn là một trong số những phong cảnh đẹp nhất ở Cambridge! Tôi không thể rời khỏi cuộc thi đấu! ! Tôi tuyệt đối không thể rời khỏi!"
Vitas vô cùng căng thẳng nhìn về phía học trò của mình.
Trang Tĩnh Vũ nhìn về phía cô bé này, năng lực tiếp thu nhanh như vậy, có chút ngạc nhiên.
"Được!" Tưởng Vĩ Quốc nghe cô nói lời này, tức khắc nói ra vấn đề: "Hôm nay là ngày thi đấu cuối cùng của các nhóm, nếu cô muốn là người thứ tám tham dự, phải giao ra đơn rượu đỏ lớn hơn hai trăm vạn so với người thứ chín! Tôi sẽ để cô qua! Nếu như không làm được, cô nhất định phải rời khỏi cuộc thi theo như quy định!"
Vitas lập tức nghiêm mặt, phẫn nộ nhìn về phía Tưởng Vĩ Quốc.
Mọi người cũng kinh ngạc nhìn về phía Tưởng Vĩ Quốc.
"Hai trăm vạn?" Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn về phía Tưởng Vĩ Quốc, nghẹn ngào nói: "Thời gian chỉ có một ngày, làm sao tôi có thể…... ?"
"Cô là người thứ tám trong nhóm thi đấu cũng đã là một kỳ tích rồi. Nếu như hôm nay cô không thể làm nên kì tích, vì sao lại muốn chúng tôi cho cô qua dễ dàng như vậy! ? Thậm chí loại người như cô, căn bản là không xứng đáng xuất hiện ở trên màn hình này!" Tưởng Vĩ Quốc không chút lưu tình nào, vẻ mặt sắc bén nói.
Đường Khả Hinh khiếp sợ ngẩng đầu, nhìn về phía Tưởng Vĩ Quốc, quả thực không dám tin, đường đường là chủ tịch của Hoàn Cầu, lại có thể nói ra những lời này?
Vitas cảm thấy phẫn nộ, lập tức muốn đứng lên. Trang Tĩnh Vũ đưa tay ra, đè xuống tâm tình của hắn, nhìn Đường Khả Hinh,đôi mắt thâm thúy hiện lên trí tuệ sáng suốt, trầm giọng nói: “ Cô gái nhỏ, theo quy định cuộc thi, cháu thật sự phải rời khỏi cuộc thi đấu!"
Đường Khả Hinh run lên, cắn chặt hàm răng, phẫn nộ nói: "Không được! ! Cháu không thể rút lui!"
"Cô gái nhỏ, chú nhìn ra cháu đối với nhà hàng vô cùng nhiệt huyết, sẽ cho cháu một cơ hội, trong vòng hôm nay cháu có thể đưa ra đơn rượu đỏ năm mươi vạn, cháu có thể tiếp tục tham gia thi đấu..." Trang Tĩnh Vũ nhìn về phía Đường Khả Hinh, đôi mắt lóe ra ánh sang mạnh mẽ của một người lãnh đạo.
Mọi người không dám lên tiếng, Tưởng Vĩ Quốc không vui nhìn về phía Trang Tĩnh Vũ.
Đường Khả Hinh đứng ở trước ống kính, nắm chặt tay, nhớ tới câu nói kia của Tưởng Vĩ Quốc: Thậm chí loại người như cô, căn bản là không xứng xuất hiện ở trước màn hình này! Trái tim cô đau đớn, nước mắt ập tới, chính là ủy khuất, bất lực, khổ sở ngẩng đầu, nghĩ đến đang nói chuyện, lại nhìn thấy ánh mắt hiền lành của Trang Tĩnh Vũ ,đôi mắt cô chợt lóe lên, lòng tự trọng vừa bị đạp đổ,tức giận, thách thức, dũng khí từ đó mà đến, ngẩng đầu nhìn về phía Trang Tĩnh Vũ, cắn răng hỏi: "chủ tịch Trang, đơn rượu đỏ của người đứng đầu là bao nhiêu?"
Cả phòng đột nhiên ầm ĩ. Mọi người nghi ngờ nhìn về phía cô.
Vitas cũng nhìn học trò của mình bằng ánh mắt kì quái.
Trang Tĩnh Vũ im lặng nhìn Đường Khả Hinh một lúc lâu, mới chậm rãi nói: "Ba trăm bảy mươi vạn!"
"Nếu như cháu được hạng nhất thì sẽ được thưởng gì?" Đường Khả Hinh tiếp tục hỏi lại!
Trang Tĩnh Vũ nghiêm mặt nhìn cô gái nhỏ này, lúc lâu sau mới mỉm cười nói: "Theo nội quy của cuộc thi đấu, hạng nhất cuộc thi, ngoài việc có thể tự sáng chế, còn có thể đi thăm các trang trại rượu ở các quốc gia trên thế giới, cùng với trong lúc tham gia thi đấu, có tư cách tham gia tiệc rượu cao cấp."
"Cháu không muốn những thứ đó!" Đường Khả Hinh nhanh chóng nói.
"Vậy thì cháu muốn cái gì?" Trang Tĩnh Vũ cũng nâng cao giọng, mỉm cười hỏi.
Trong nhấy mắt, Đường Khả Hinh ngẩng mặt, dũng cảm nói: "Cháu muốn có một đầu bếp! ! Một đầu bếp ưu tú nhất!"
Trang Tĩnh Vũ chăm chú nhìn về phía cô bé này, từ sợ hãi rụt rè, bây giờ ánh mắt đã thay đổi, gương mặt bộc lộ vẻ kiên cường và dũng cảm,liền mỉm cười gật đầu nói: "Được! ! Nếu như cháu có thể được hạng nhất, chú liền cho cháu một đầu bếp ưu tú nhất của Hoàn Á."
"Nếu như là đầu bếp kia, cháu không hài lòng?" Đường Khả Hinh nhìn về phía Trang Tĩnh Vũ, nhanh chóng nói.
"Đầu bếp cao cấp của Hoàn Á trải rộng toàn bộ châu Âu, cháu có thể chọn lựa!" Trang Tĩnh Vũ mỉm cười nói.
Vitas cùng mọi người cùng nhau kinh ngạc nhìn về phía Đường Khả Hinh, đang suy nghĩ xem rốt cuộc cô có biện pháp nào, trong một ngày, có thể đưa ra đơn rượu đỏ hơn ba trăm vạn.
"Vậy mọi người chờ tôi năm phút đồng hồ! ! Tôi lập tức đem đơn rượu đỏ ra!" Trong nháy mắt, Đường Khả Hinh xoay người, đi đến căn phòng nhỏ của NIKI, phịch một tiếng, mở cửa ra và sau đó biến mất! !
Tất cả mọi người đều im lặng, đang suy nghĩ xem rốt cuộc cô có biện pháp gì có thể đưa ra đơn rượu đỏ kinh người này?
Tưởng Vĩ Quốc ngồi ở vị trí, tuyệt đối không tin tưởng chăm chú nhìn về phía trước.
Đường Khả Hinh nhanh chóng chạy xuống hầm rượu, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt run run ngấn lệ ngồi phịch xuống sàn, mở cửa hầm rượu ra, không nói hai lời, từ bên trong liền lấy ra một chai rượu đỏ Lafite hai tám năm, nhanh chóng cầm chai rượu đỏ đi lên cầu thang ra khỏi phòng...
Tiếng bước chân dồn dập truyền đến
Bruce cùng NIKY nghi ngờ nhìn về phía Đường Khả Hinh, vẻ mặt cô lạnh lùng cầm chai rượu quý Lafite, đi tới trước màn hình, nhìn về phía Trang Tĩnh Vũ, đôi mắt sang lên, giơ chai rượu lên, cất lên giọng nói nhẹ nhàng, giống như giọng nói yêu thương của một người mẹ: " Lafite hai tám năm, là rượu Lafite thần thoại, có thể nói đó là một tác phẩm nghệ thuật. Một năm kia, nghe nói là một năm tốt đẹp của thế giới, gió mưa sương tuyết, giống như tiếp nhận sứ mệnh như nhau, làm cho chai rượu này quý giá để phục vụ. Từ nhỏ, tôi đã bắt đầu học tập về thức ăn, học tập về rượu đỏ, cuối cùng từ những thức ăn ngon cùng rượu ngon trước mặt, học được một sự kính trọng, bởi vì để kéo dài sinh mệnh của thức ăn, dùng rượu ngon để làm cho tâm hồn chúng ta thêm lãng mạn, tiết lộ ra một loại tình cảm sâu sắc . Loại tình cảm này, có vô tư, có kính trọng, có mồ hôi của sự vất vả cần cù, có tâm hồn tốt đẹp... Phải không? Chủ tịch Trang..."
Trang Tĩnh Vũ im lặng nhìn cô một lúc lâu, nét mặt trầm ổn hiện lên vẻ tươi cười, khẽ gật đầu.
"Được!" Đường Khả Hinh ngẩng đầu, lại giơ lên chai rượu đỏ, cố lấy hết dũng cảm, đôi mắt rưng rưng nhìn về phía Trang Tĩnh Vũ nói: "Chai rượu đỏ này vô cùng quý giá, ở hai tám năm trong gió mưa sương tuyết, người chưng cất đã ôm ấp bao nhiêu tình cảm để làm ra chai rượu đỏ này, hẳn là muốn tặng cho một người, vô cùng tốt bụng và ấm áp, một người am hiểu lòng người, có trí tuệ hơn người, và là một lãnh đạo giỏi nhất, luôn quý trọng nhân tài! ! Chủ tịch Trang..."
Đôi mắt Đường Khả Hinh rưng rưng nhìn về phía Trang Tĩnh Vũ, đột nhiên lộ ra một chút ủy khuất, còn có sự kính trọng, nghẹn ngào nói: "Cháu nghĩ đem chai rượu đỏ này đưa cho sư phụ của cháu, tức là Vitas tiên sinh... Nếu như người đồng tình với lời nói vừa rồi, thông cảm cho tình cảm này của cháu ,người có nguyện ý để cho cháu thử một vị khách tại phòng ăn bách hợp này không?”
Vitas đột nhiên khiếp sợ nhìn Đường Khả Hinh trên màn hình.
Mọi người cũng kinh ngạc nhìn về phía cô gái kia.
Đôi mắt Trang Tĩnh Vũ nhíu lại, nhìn hình ảnh của cô gái nhỏ, đôi mắt rưng rưng nhìn mình, bộc lộ sự kiên định bất khuất.
"Chủ tịch..." Nước mắt Đường Khả Hinh chảy xuống, nắm chặt chai rượu đỏ trong tay, nhìn về phía Trang Tĩnh Vũ, nghẹn ngào khẩn cầu: "Nếu như... Ngài thông cảm cho tình cảm kia của cháu, hãy đồng ý cho cháu thử một vị khách tại phòng ăn bách hợp này. Nguyện ý mua chai này rượu đỏ, không phải là chia sẻ với bậc thầy giỏi nhất trên thế giới này sao? Thật ra tối hôm qua, đột nhiên cháu mới nhớ tới, cháu gọi điện cho ông ấy vào ban ngày, thời gian như vậy, ở Trung
Quốc không phải đã là buổi tối hay sao. Lúc đó ông ấy hẳn là phải nghỉ ngơi, thế nhưng ông ấy không có... Lúc cháu gọi, ông ấy nhận ngay, cũng ngồi ở trên bàn làm việc giống cháu, cũng không nghỉ ngơi, không yên lòng, vẫn luôn chờ điện thoại của cháu... Ông ấy luôn chờ điện thoại của cháu... Luôn lo lắng cho cháu..."
Đường Khả Hinh ôm chai rượu đỏ trong tay, nhớ tới sư phụ của mình liền đau đớn, không kìm lòng được cúi đầu, nước mắt chảy ra.
Vitas ngồi ở vị trí, gương mặt lạnh lùng theo thói quen, hơi mất tự nhiên cúi xuống, đôi mắt hiện lên cảm động cùng đau lòng.
Đôi mắt Laurence ngấn lệ, nhìn về phía Đường Khả Hinh, mỉm cười gật đầu.
Trang Tĩnh Vũ cũng vô cùng cảm động, nhìn hình ảnh cô gái nhỏ trên màn hình, mỉm cười gật đầu nói: "Được... cháu có thể thử một vị khách ở phòng ăn bách hợp”.
Trong nháy mắt Đường Khả Hinh như được cứu sống, liền ngẩng đầu nhìn, nước mắt tiếp tục chảy xuống.
"Cùng lắm..." Trang Tĩnh Vũ cầm bút máy lên, chỉ vào chai rượu đỏ trong tay cô, mỉm cười hỏi: "Vậy chai rượu đỏ này cháu bán với giá bao nhiêu?"
Đường Khả Hinh vừa nghe, vẻ mặt lộ ra sự khẳng định, ngoan cường dũng cảm nói: "Ba trăm bảy mươi vạn lẻ một khối! ! !"