"BLUCE?" Bruce cầm Sơ yếu lý lịch trên mặt bàn , có chút xấu hổ, cười rộ lên gọi.
BLUCE điềm đạm nhìn về phía Đường Khả Hinh đang lộ nét mặt sửng sốt, hết sức dịu dàng đáp lại: "YES..."
NIKY mở to mắt, đi tới, nhìn BLUCE đang đứng cạnh cửa, nhẹ hé môi, ngượng ngùng nhưng vẫn tôn lên phong thái một hoàng tử nhìn về phía Đường Khả Hinh, thoáng qua một chút dịu dàng, không khỏi làm cho tim người ta rung động.
Đường Khả Hinh vẫn ngạc nhiên, cảm thấy dường như đã từng gặp qua anh ta ở một nơi nào đó, ánh mắt cô lưu chuyển, trong tiềm thức lại hồi tưởng một chút, cuối cùng mới nhớ ra gặp lúc mới tới nước Anh, lúc chụp ảnh ở nhà ga Ngã Tư Vua, hình như có nhờ một soái ca người Đức chụp giúp mình... Chẳng lẽ anh ta chính là... Cô ngạc nhiên, vui mừng đứng lên, nhìn về phía anh vui vẻ gọi: "IS-YOU? BLUCE?"
BLUCE mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh, hai tròng mắt tràn đầy dịu dàng, gật đầu đáp lại: "YES "
"Ha ha ha..." Đường Khả Hinh hết sức ngạc nhiên cười lớn, đi về hướng Bluce mở to hai tròng mắt sáng ngời , nhìn anh ta vui mừng nói: "Anh sao có thể tới nơi này?"
BLUCE mỉm cười giơ tay lên chỉ vào tờ thông báo tuyển dụng, ý bảo mình theo lời mời đến đây.
Đường Khả Hinh cúi đầu, nhìn anh kéo xuống tờ thông báo tuyển dụng, cô mới giật mình cảm thấy mình thật hồ đồ cười rộ lên, nói: "SORRY..."
BLUCE khẽ nhấp môi mỏng, cúi đầu mỉm cười.
"Trời ạ, nơi này có đến hai BLUCE!" NIKY đột nhiên trở nên thật nhiệt tình, cười rộ lên nói.
Đường Khả Hinh quay đầu, nhìn BLUCE cũng đột nhiên cười, lại có thể có chuyện trùng hợp đến như thế...
"Cô cũng có thể gọi tôi là Allen..." Allen mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, mềm giọng nói.
"Allen?" Đường Khả Hinh nhìn anh, cười ngọt ngào kêu nhỏ.
"Đúng vậy..." Allen gật đầu.
"Nhưng anh thật sự là nhận lời làm đầu bếp sao?" Bruce mỉm cười nhìn Allen, có chút không tin anh ta còn trẻ như vậy, sẽ có bao nhiêu kinh nghiệm nấu nướng, hơn nữa thoạt nhìn anh ta, tuyệt đối không giống một đầu bếp.
"YES..." Allen nhìn Bruce, lại dịu dàng mà phong độ nói, mặc dù như thế, trong tròng mắt ôn nhu của anh ta, vẫn cảm thấy anh ta có chút gì đó thần bí.
Đường Khả Hinh cũng có chút nghi ngờ nhìn anh, nói: " Anh chắc chắn là đến nhận lời mời sao?"
Bluce mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, hôm nay cô mặc một chiếc áo len màu trắng lộ vai, chiếc váy ngắn trắng tinh, ủng ngắn màu đen, tóc xoăn đã quá vai, nhẹ buộc lên, trên trán rũ xuống vài sợi tóc hơi xoăn... Khuôn mặt tròn nhỏ nhắn, đôi mắt to sáng ngời linh hoạt, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi nhỏ nhắn như hoa anh đào thật mê người, cô khẽ cười, đẹp như trăng rằm, lộ ra hàm răng khỏe mạnh trắng bóc...
Cứ như vậy yên lặng nhìn.
NIKY ôm vai nhìn vẻ mặt Allen dịu dàng nhìn Đường Khả Hinh, đột nhiên hiểu ý cười.
Bruce nhìn anh, cũng ngẩng mặt lên cười có chút thấu hiểu.
Đường Khả Hinh cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ mỉm cười nhìn về phía người đàn ông đẹp trai cùng dịu dàng này, kêu nhỏ: "Anh chắc chắn là đến nhận lời làm đầu bếp chứ?"
Allen khuôn mặt đẹp trai, cười, đáp lại: "YES!"
"Thế nhưng anh..." Đường Khả Hinh có chút hoài nghi nhìn anh – một người nhã nhặn đẹp trai mặc trang phục thời thượng như thế, vẫn có chút không thể tin được.
Allen nghe , liền im lặng hơi đứng thẳng người, cầm thông báo tuyển dụng trong tay, đặt lên trên bàn, dường như hết sức quen thuộc đi vào nhà bếp, nhìn nhà bếp phòng ăn Tây đẹp đẽ, được lau dọn vô cùng sạch sẽ, chén đĩa cũng được rửa vô cùng sạch, tủ lạnh âm tường, ở giữa là chiếc bàn thép màu trắng, để các loại dụng cụ cắt gọt,
anh mỉm cười vươn tay, dùng bàn tay trắng nõn thon dài khẽ chạm chiếc bàn thép, hai tròng mắt dường như hiện lên một vài ý nghĩ kín đáo.
Đường Khả Hinh ba người ngồi trên mặt bàn, liếc nhìn vào trong, thấy vẻ mặt này của anh , cảm thấy có chút kỳ quái.
Allen đột nhiên quay đầu, dịu dàng nhìn Đường Khả Hinh, hỏi: "Cô có thể trợ giúp tôi không?"
Bruce cùng NIKY kỳ quái nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh sửng sốt, nhìn Allen mắt trợn tròn chỉ vào mình, nói: "ME?"
Allen khẽ gật đầu.
Đường Khả Hinh quay đầu liếc mắt nhìn Bruce cùng NIKY, mới đột nhiên cười, đứng lên, nói: "OK, tôi rất cam tâm tình nguyện."
Allen lúng túng gật đầu.
Đường Khả Hinh liền đi vào phòng bếp, nhìn anh, hỏi: "Cần tôi giúp cái gì đây?"
Allen cầm một cái tạp dề, để trước mặt Đường Khả Hinh, nhẹ nhàng khoác lên cho cô, sau đó hai tay hết sức dịu dàng nắm chặt bả vai của cô, xoay người cô qua...
Đường Khả Hinh kỳ quái xoay người, cảm giác được ngón tay Allen, đang hành động rất nhẹ nhàng bên hông mình, thắt tạp dề cho mình, cô sửng sốt, nhớ tới người nào đó cũng đã từng giúp mình buộc tạp dề như vậy, thật dịu dàng, nhất là ánh mắt kia...
Thân thể mạnh mẽ quay lại!
Cô sửng sốt ngẩng đầu, nhìn Allen.
Hai tròng mắt Allen ôn nhu đầy quyến rũ đột nhiên tỏa ra một vài tia sáng rực rỡ mà mãnh liệt, nhìn Đường Khả Hinh, dường như có sức lôi cuốn kỳ lạ hấp dẫn cô một cách sâu sắc, thậm chí đâm thẳng vào tim cô.
Đường Khả Hinh nhìn anh, bên trong con ngươi dường như biến thành một màu xanh đậm, thấp thoáng bóng dáng nho nhỏ của mình, cả người cô lập tức ngạc nhiên, giống như bị đôi mắt xanh kia hấp dẫn, cũng không thể nào dời tầm mắt đi được...
Allen không nói gì thêm, chỉ mỉm cười xoay người, vốn chỉ là một người đàn ông đẹp trai hơn hai mươi tuổi, ánh mắt lúc này lại như một người đã có hàng ngàn vạn năm hiểu biết món ăn ngon, nhanh chóng xoay người, xắn ống tay áo, mở tủ lạnh, xem lướt qua các loại bò bít tết, còn có cá lô sơ chế, vỏ sò, anh lập tức lấy ra một cá lô màu đen, cắt thành lát mỏng, đặt giữa lò nướng, nướng lát cá mỏng trở nên tươi giòn thơm ngon hơi cháy sém...
Rất ít người có thể chế biến cá được như vậy, Đường Khả Hinh nhìn anh, đang lúc cảm thấy khó hiểu, cũng đã nhìn thấy nét mặt chuyên chú của Allen, hai tròng mắt dường như ẩn giấu một năng lực vô hạn, cầm lên tỏi, bách lý hương, bạc hà, rau thơm
nấu cùng với cà chua thành nước sốt, một loại hương vị rất đặc biệt, dần dần tràn đến, làm cho ánh mắt người ta không khỏi sáng ngời...
Allen im lặng không lên tiếng, đem nước sốt cà chua, tưới vào lát cá mỏng giòn giòn kia, một chất lỏng màu đỏ tươi hòa với lát cá vàng óng, làm cho người ta lập tức phải nuốt nước bọt, anh vừa nhẹ nhàng rưới nước sốt vừa quay đầu, dịu dàng nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh nhìn đĩa cá kia, lại nuốt nước bọt.
Allen mỉm cười, lại nhanh chóng bật lửa, lấy một cái nồi sạch sẽ, rót vào đầy nước, cho thêm bách lý hương, cánh hồng hoa, cắt một lớp vỏ chanh, lại đổ vào một chút bơ, sau đó đem nấu sôi, đem con sò rửa sạch, bỏ nửa phần vỏ, đem nước sốt nồng đậm nóng bỏng kia rót vào một nửa vỏ sò có thịt còn lại, sao đó đem tất cả nấu sôi, mới nhờ Đường Khả Hinh ra ngoài lấy giúp mình một gói sữa, đổ vào nước sôi, lại đem quả ô liu đen đập nát, bỏ vào nồi nước canh hồng hồng đang cuồn cuộn sôi, hương vị có một không hai!
Hương thơm nồng nàn,từ bên trong nhà bếp bay lên, lan tỏa khắp không gian, kích thích vị giác.
Hai tròng mắt Allen chuyên chú có chút sắc bén, đem hạt thông đặt trong lò nướng độ, nướng thành một màu vàng ánh kim, lại đem mực bỏ vào chảo chiên, lấy ớt khô, tỏi, bách lý hương, tiêu đen nấu sôi lên một lúc, lại vớt mực ra để nguội, thái sợi, đem trà thơm, cần tây, rau thơm hành trắng, tỏi... Cùng chế biến thành hương liệu lục sắc, trộn với mực, cuối cùng rắc lên một ít hạt thông vàng ánh kim, món ăn này mang theo sự hấp dẫn chết người xuất hiện trên bàn cơm ở phòng khách, Bruce cùng NIKY nuốt một ngụm nước bọt, mới ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn về phía Allen, người đàn ông này dường như không hề bước vào nhà bếp, chỉ là nhẹ xắn ống tay áo, không có lấy một giọt nước dính trên người anh, tựa như một người đàn ông nhàn rỗi, chỉ qua loa chế biến một món ăn ngon mà thôi.
Đường Khả Hinh vừa nhìn anh, vừa không thể chờ đợi được cầm đũa lên, gắp một sợi mực ăn, lập tức cảm giác được chỉ là hương vị của một con mực tươi bình thường, nhưng khi chế biến qua một chút, tựa như một võ sĩ bình thường, lúc này lại như một vị vua, hương vị có nhiều biến hóa , mùi vị làm cho người ta ngập tràn sự kinh ngạc, vui mừng khác thường, cô đột nhiên cảm động kêu lên: "Tôi chính là muốn mùi vị này! ! Món ăn ở các phòng ăn Tây tại mỗi nơi, đều gần như giống nhau, thế nên tôi muốn đặc biệt tự chế ra một vài món ăn, tuyệt đối hấp dẫn người khác ngay từ cái nhìn đầu tiên. Những món ăn này đều là do Moses tự mình biến đổi thành những món ăn, nếm một chút như là một dòng nước róc rách chảy trong lòng, thậm chí kèm theo một chút phong tình! !"
Cô khiếp sợ nhìn Allen, cười rộ lên kêu to: "Anh quá lợi hại a! !"
Allen hai tròng mắt thoáng qua vài tia dịu dàng cùng ý cười.
Bruce cùng NIKY hai người này mấy ngày nay, nếm thử các món cơm Tây đều muốn điên lên rồi, hiện tại lại có những món mới mẻ như thế, đặc biệt món ăn tự chế, đều đã muốn ăn, thậm chí bọn họ còn chú ý tới, món ăn này nhìn nhiều lần cũng không thể đoán được, sử dụng gia vị, đều cơ bản giống nhau, lúc nếm những món ăn khác nhau, cảm giác vẫn không đứt đoạn! Thật là làm người ta vô cùng vô cùng kinh ngạc, vui mừng! !
Allen đứng bên cạnh, nhìn mọi người, bao gồm cả Mick đều vui vẻ ăn một cách ngon lành, cầm đũa gắp lát cá, ăn đến mức miệng tràn đầy tương ớt, anh lại hé miệng mỉm cười.
Đường Khả Hinh vừa ăn mực, vừa nhìn Allen, có chút vui mừng hỏi: "Anh có thực sự muốn làm việc tại phòng ăn của chúng tôi hay không?"
Allen ôn nhu nhìn cô gái trước mặt, hai tay nhẹ đút túi quần, phong thái tuấn tú mà ôn nhu cười gật đầu, nói: "YES!"
Đường Khả Hinh ngẩng mặt cười rộ lên, hướng anh vươn tay, nói: "Cám ơn anh! Hoan nghênh anh là thành viên chính thức của phòng ăn Bách Hợp!"
Allen vươn tay, nhẹ nắm bàn tay nhỏ bé của cô, cũng vui vẻ cười.
Đường Khả Hinh kích động nhìn Allen, muốn đầu bếp cũng có rồi, cuối cùng đã có thể khai trương phòng ăn này rồi , nghĩ tới đây, cô càng kích động nhìn bên ngoài phòng ăn một mảng ánh mặt trời sáng rực, hoa anh đào bay đầy trời.
Cha, người nói đúng, con đường đi đến thành công, không thể tính toán thời gian , khi chúng ta hi sinh quên mình, trả giá tất cả, thực sự sẽ có báo đáp! !
Đúng vậy, khi chúng ta vấp ngã, tất cả trả giá, đều sẽ có hồi báo, cô gái nhỏ này ở nước Anh đã trải qua tất cả những khổ sở mà người bình thường sẽ khó mà gặp phải, trái tim lại vô cùng vững vàng, đi tới hôm nay, một lần nữa, lại rực rỡ hẳn lên, lễ rửa tội không chỉ là cho phòng ăn này, còn cho tư tưởng và tâm hồn mình.
Phòng ăn Bách Hợp chọn Chủ nhật tuần này sẽ khai trương, Đường Khả Hinh trong khoảng thời gian phòng ăn giữ gìn và tu sửa này, cũng bồi dưỡng lại việc quản lý kinh doanh phòng ăn, còn gọi điện thoại cho Mạn Hồng, hỏi xem làm thế nào để kinh doanh phòng ăn, cho nên trước ngày khai trương phòng ăn, cô một mình, ôm đồm tất cả những việc không thuộc năng lực của mình từ mua đồ ăn, ghi nợ, kế toán, còn có nhân viên tạp vụ đều làm hết, tiếng Anh cũng vì thế mà tiến bộ nhanh chóng.
Allen lúc này, gọi tới một người trợ giúp, còn đưa ra ý kiến, tuyển dụng hai sinh viên làm việc ngắn hạn Gordon cùng Sophie, vào buổi tối thứ sáu, phòng thu mua tập đoàn Hoàn Cầu nhộn nhịp đưa nguyên liệu nấu ăn mà Khả Hinh đã mua nợ, NIKY nghe theo sự dặn dò của Khả Hinh, đem tất cả thức ăn cất vào tủ lạnh, cô ngạc nhiên phát hiện, trong những thứ mới đưa vào tủ lạnh, còn có đá bào bảy màu, hai mắt cô sáng ngời, đang muốn vươn ngón tay đen của mình, vào trong lấy...
"Bốp! !" Đường Khả Hinh đứng một bên, ra vẻ nghiêm túc, mặt lạnh nhìn cô.
NIKY có vẻ uất ức đem tủ lạnh đóng lại, lẩm bẩm quay người đi ra.
Allen đứng trong nhà bếp làm điểm tâm ngọt, đem một phần pho mát, đem táo, dâu tây, việt quất, thậm chí thêm một ít bạc hà rắc lên, cầm thìa, xoay người nhìn Đường Khả Hinh, thật dịu dàng...
Đường Khả Hinh cũng ngẩng đầu, nhìn anh, mỉm cười, cầm thìa lên, múc lấy một thìa pho mát trộn việt quất hoa quả, đưa vào miệng, lập tức cảm thấy pho mát mềm mại mà ẩm ướt trượt vào đầu lưỡi, dường như triền miên dây dưa cùng đầu lưỡi, việt quất có một chút ẩm ướt cùng chua chát, tựa như người tình cùng đầu lưỡi trêu đùa lại có chút ngại ngùng e thẹn... Cô sửng sốt, hai tròng mắt lại bộc lộ ánh mắt mơ màng, dường như cảm giác được một người đàn ông nhẹ nhàng vươn hai tay, khẽ ôm lấy hông mình, đặt trên môi mình một nụ hôn đầy ngọt ngào, thậm chí lúc mút đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm...
Allen tay cầm cái đĩa hai tròng mắt bộc lộ ánh mắt nồng đậm, vẻ mặt mập mờ nhìn cô, vừa muốn cất bước đi tới, lại nghe ngoài cửa có người gọi to Khả Hinh .
"Ai vậy?" Đường Khả Hinh lập tức thức tỉnh thoát ra khỏi món đồ ngọt này có chút mờ mịt liếc mắt nhìn NIKY một cái, lập tức xoay người đi ra ngoài, vừa đi ra, vừa kỳ quái vỗ nhẹ đầu mình nghĩ, lúc nãy đã xảy ra chuyện gì? Điên a? Sao có thể xuất hiện ảo giác a?
Allen đứng trong phòng bếp, nhìn Khả Hinh lúc rời đi, ngốc nghếch gõ nhẹ vào đầu mình, anh đột nhiên ngượng ngùng cười, xoay người, bỏ đĩa xuống, nhìn một miếng pho mát thiếu kia, hai tròng mắt thoáng qua một tia dịu dàng...
Đường Khả Hinh đi ra ngoài, nhìn Bruce dẫn mọi người cùng nhau mặc chế phục mới mà Hoàn Cầu vừa đưa đến, chế phục màu đen, áo sơ mi trắng, còn có váy ngắn cho nữ, thậm chí ngay cả bảng tên cũng có , cô từng chút một quan sát xung quanh, rốt cuộc hiểu được tại sao Trần Mạn Hồng thích cầm roi, trước mặt nhân viên săm soi, kiểm tra một cách nghiêm túc, còn thật sâu cẩn thận cùng không yên lòng, thậm chí còn giấu trong lòng, sự xấu hổ cùng với sự quan tâm.
Cô đứng trước mặt Bruce, nhìn lão đầu này vẫn cùng mình đi đến ngày hôm nay, tóc ngắn bạc trắng ưu nhã, đồng phục màu đen, mặt mũi hồng hào, nâng mặt nghiêng người nhìn mình, hai tròng mắt cô cũng đỏ hoe cười, nhìn NIKY, còn nhìn hai sinh viên nước Anh mới tới Gordon và Sophie mỉm cười, nói: "Các vị cực khổ rồi! ! Ngày mai, hãy cố gắng lên! !"
"OK! ! !" Mọi người cùng nhau nhấc tay, ngẩng mặt cười.
Đường Khả Hinh cũng cười, xúc động ngẩng đầu, nhìn lại toàn bộ phòng ăn, vô cùng mong chờ ngày mai! !
Tối hôm đó, Đường Khả Hinh vẫn như những ngày thường, nhớ tới cha trong quá khứ, trước tiên trầm mặc phụ trách kiểm tra nhà bếp một lần, dùng ngón tay khẽ chạm
mặt bàn, lại ngẩng đầu, nhìn những món đồ thủy tinh trong suốt trong quầy đĩa, thậm chí kiểm tra sắp xếp bên trong hầm chứa đá, có lộn xộn hay không, lại hài lòng mỉm cười, đi vào phòng ăn, kiểm tra thiết bị phòng cháy, cùng tình trạng đồ dùng được bày xếp bên trong, lại đi vào phòng NIKY, cúi nhìn xuống hầm ...
Hầm vẫn ẩm ướt như cũ, thỉnh thoảng truyền đến tiếng nhỏ nước, phảng phất âm thanh linh hồn sông lớn.
Có chút lạnh.
Đường Khả Hinh nhẹ ôm hai vai, từng bước bước qua chỗ ở, nghe tiếng nhỏ nước quen thuộc, tiếp tục đi về phía trước, lập tức đi đến hang động sâu thẳm bên trong truyền đến tiếng xé giết như trong chiến trường lịch sử...
Cô sửng sốt, dừng bước lại, đứng giữa lối ra nhỏ hẹp, nhẹ mở hai tròng mắt, vô thức lắng nghe xung quanh truyền đến tiếng vang, cho là mình nghe lầm!
Lập tức, dường như vào giờ khắc này thiên binh vạn mã, ầm ầm chạy thẳng qua đây, thậm chí nghe thấy vô số người vung kiếm xé giết! !
"Ai? Tại sao có thể như vậy?" Đường Khả Hinh ôm chặt áo choàng, sợ đến sắc mặt trắng bệch, nhìn khắp nơi xung quanh, hoảng sợ la to một tiếng: "Ai —————— "
Chi —————— một loạt tiếng mở cửa khủng khiếp truyền đến.
Đường Khả Hinh lập tức quay đầu, hai tròng mắt run rẩy trừng lớn, nhìn thấy chỗ hầm rượu bên cạnh cánh cửa cổ, chậm rãi kèm theo tiếng vang đáng sợ mở ra, một người đàn ông, mặc mặc trang phục chiến đấu màu trắng từ thế kỉ trước, giống như ma quỷ chậm rãi xuất hiện bên cạnh cửa, khuôn mặt tôn quý như một vị hoàng tử, hai tròng mắt sâu màu nâu, nhìn người này, dường như muốn đâm thẳng vào linh hồn của con người, đội mũ tướng quân gắn lông chim thật dài, tóc quăn màu vàng kim rũ xuống, nhìn mình, vươn đôi tay dường như ngàn vạn năm, thâm tình kêu nhỏ: "Jenny ———— "
Một trận lạnh run! !
Đường Khả Hinh trừng hai mắt, nhìn người đàn ông tròng mắt sâu màu nâu kia, cuối cùng biến thành màu xanh thú tính, tựa như hai luồng u linh đầy chết chóc, đang muốn hấp thụ linh hồn mình, đầu cô lập tức tê rần, trước mắt tối sầm, cả người sợ đến té xỉu trên mặt đất.