Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

chương 567: anh đói bụng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Anh buông em ra! !" Đường Khả Hinh bị Trang Hạo Nhiên cương quyết đẩy vào trong chiếc Pikes Peak, cô tức giận đánh vào người anh, thậm chí còn muốn xoay người về phía cửa xe bên kia đi ra ngoài.

"Tay em đang bị thương! ! Không nên tùy hứng như vậy! !" Trang Hạo Nhiên vừa dứt lời, lập tức ôm chặt thân thể cô, cảm giác được gió biển, mang theo một chút mưa phùn nhẹ nhàng bay đến, liền nghiêng người nhấn nút chỗ tay lái xuống, để cho chiếc cánh kim loại dựng lên, che bên trong xe lại, một lần nữa đem hai người bọn họ nhốt trong thế giới nho nhỏ kia.

"Anh buông em ra! ! Em ghét anh! ! Em căm ghét anh! ! Em hận mỗi người các anh!" Đường Khả Hinh tối nay đã khổ sở đau thương rơi lệ, tức giận lại muốn đẩy anh ra!

"Đường Khả Hinh! !" Trang Hạo Nhiên nắm chặt bả vai cô, đột nhiên tức giận kêu to: "Em có thể đừng kích động như vậy, nghe anh giải thích được không? Chỉ một phút thôi! ! Một phút thôi có được không?"

“Một phút em cũng không cho anh! !" Đường Khả Hinh nhìn anh nói to! !

Trang Hạo Nhiên vừa nghe lời này, hai mắt nóng lên, liền có chút bực tức nghiêng người, đẩy cửa xe bên kia ra nói: "Kích động như vậy, lại còn không tin người khác, vậy em đi đi!"

"Đi thì đi! !" Đường Khả Hinh không nói hai lời, liền xoay người muốn ra khỏi xe.

"Em..." Trang Hạo Nhiên thật sự hết cách tiến lên, từ phía sau ôm chặt hông cô, lại an ủi nói: "Được rồi, được rồi, được rồi, anh sai rồi, anh thực sự sai rồi, còn không được sao?"

"Anh không có sai! ! Anh buông em ra! !" Đường Khả Hinh lại giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay của anh.

"Ngày đó sau khi gặp em về, anh bị trúng đạn ." Trang Hạo Nhiên đột nhiên ôm chặt cô, mặt nhẹ cọ cọ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, bất đắc dĩ nói.

Đường Khả Hinh chợt dừng động tác, mở to đôi mắt đẫm lệ xoay người, mượn một vài tia sáng nhỏ nhỏ từ bên ngoài cửa xe truyền vào, há hốc mồm nhìn anh, mang theo một chút không chắc chắn nói: "Trúng đạn sao?"

Cô lập tức cúi đầu, ánh mắt tìm tòi mỗi nơi trên người anh, kỳ quái hỏi: "Đâu, anh trúng đạn chỗ nào?"

"Tim..." Trang Hạo Nhiên có chút mệt mỏi nằm tại chỗ, nuốt một ngụm nước bọt, nhẹ thở dốc.

"Tim sao?" Ban đầu Đường Khả Hinh tin lời anh nói la to một tiếng, sau đó lại thu hồi sắc mặt, tức giận nhìn anh nói: "Tim anh trúng đạn, anh còn có thể sống sót về gặp em được sao? Anh lừa ai vậy?"

"Thật đấy..." Trang Hạo Nhiên có chút khó chịu nói.

Đường Khả Hinh hung hăng liếc mắt lườm anh một cái, nhìn sắc mặt anh có chút tái nhợt, liền nghi ngờ, lại vẫn chưa tin đưa tay nói: "Em không tin, cho em nhìn xem!"

Anh không nói lời nào, chỉ ngồi tại chỗ, không lên tiếng.

Đường Khả Hinh nhanh chóng cởi bỏ nút áo âu phục màu trắng của Trang Hạo Nhiên, nhìn anh một cái, lại nhanh chóng gỡ bỏ nút áo sơ mi xanh, từng cái từng cái được gỡ ra, đến nút áo thứ ba, mới khẩn trương vén ra, nhìn về phía tim anh, một mảnh bằng phẳng, chỉ lộ ra những đường vân da mê người, hai mắt cô mở to, nghiến răng nghiến lợi nhìn Trang Hạo Nhiên tức giận nói to: "Anh gạt em? Cái tên khốn chết tiệt này, đến bây giờ anh còn dám gạt em?"

Cô không nói hai lời, lại muốn xoay người rời khỏi.

"Chờ một chút! !" Trang Hạo Nhiên lại dùng một tay giữ chặt hông cô, để cho cô dựa vào lồng ngực mình, có chút mệt mỏi, tay chân bủn rủn, nuốt một ngụm nước bọt nói: "Nghe anh giải thích đã, ngày đó anh đi gặp em về, đang nghĩ đến chuyện tối hôm trước, ai ngờ anh vừa mới quay lại biệt thự, ngực đã bị trúng một viên đạn, khi đó, anh cảm thấy tim và toàn thân đều muốn bốc cháy, không lâu sau, anh liền ngất đi..."

"... ..." Đường Khả Hinh ngồi dậy, vẫn chưa tin nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt này của cô, chỉ đành cười khổ nói: "Thật đấy."

"Vậy, ai muốn làm anh bị thương? Trúng đạn, sao ngực anh lại không có dấu vết gì?" Đường Khả Hinh vẫn còn tức giận hỏi.

"Cha anh!" Trang Hạo Nhiên cảm giác được trong xe có chút ngột ngạt, liền hé mở cửa sổ xe, phát hiện bên ngoài mưa rơi càng lúc càng lớn, một cơn gió mát lạnh thoảng qua, anh nặng nề thở phào một cái.

"Cha anh ư? Vì sao thế?" Đường Khả Hinh sợ hãi nói.

Trang Hạo Nhiên dựa vào ghế xe, nặng nề thở dốc, vì vừa rồi ôm cô lại có chút mệt mỏi, nói: "Bởi vì cha anh phát hiện Johnson muốn biết chuyện của anh và em, trước khi em kết thúc việc hầu rượu ở nước Anh, trong ngày liền đi kiểm kê, thậm chí còn bí mật cử người điều tra anh, em cũng biết, ông ấy ở nước Anh – rất có địa vị trong xã hội, anh là tổng giám đốc, cũng không thể thay đổi được truyền thống và nguyên tắc, huống chi, đây là cuộc thi rượu đỏ thiêng liêng mà bọn họ coi như là máu của Thượng đế? Mà việc thi đấu của bọn em, cũng chỉ có hai vị Chủ tịch và ban giám khảo biết, lúc đó anh nhận được tin tức chậm hơn một chút, nên cha anh dưới tình thế cấp bách, cử Điệp Y, là nữ vệ sĩ của anh, bắn anh một viên đạn gây mê!"

"Hả?" Đường Khả Hinh nghe xong sửng sốt, rồi lại khiếp sợ nói: "Chuyện như vậy, nói rõ với anh không được sao? Tại sao phải cho người bắn đạn gây mê chứ?"

Trang Hạo Nhiên chậm rãi quay đầu, nhìn cô, ôn nhu mỉm cười nói: "Đúng vậy, nói một tiếng với anh không được sao? Có thể cha anh sợ anh không chịu rời khỏi..."

Đường Khả Hinh sửng sốt, ngây ngốc nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên cũng bất đắc dĩ nhìn cô, cười khổ nói: "Anh ngủ tròn một ngày một đêm lúc tỉnh lại, mới phát hiện em đã về nước , anh sốt ruột muốn ngồi máy bay riêng trở về, lại ngoài ý muốn nghe thấy cha anh nói chuyện Johnson muốn chống đối

em trong vòng thứ nhất trận thi đấu, anh lập tức lợi dụng sự sai lệch múi giờ giữa hai nước Trung - Anh, mượn tình bằng hữu của cha anh, tìm Công tước York, thuyết phục ông ấy cử hành tiệc tối tại phòng ăn Bách Hợp... Lúc đó anh vốn muốn gọi điện thoại cho em, thế nhưng cha anh không cho, nói nếu như em biết được chân tướng, trong trận thi đấu bộc lộ nét mặt bình thản như đã biết trước kết quả, bị Johnson phát hiện, sẽ thất bại trong gang tấc. Cho đến bây giờ Johnson vẫn luôn hoài nghi anh… Cho nên lúc anh vừa tiến vào sảnh tiệc, cũng không dám báo trước với em, chính là vì lí do này. Rất sợ bởi vì anh nhất thời xúc động, sẽ làm tổn hại đến tư cách thi đấu của em, như vậy anh làm sao có thể vui vẻ được, cuộc sống của anh, cũng chưa từng phạm phải sai lầm lớn như vậy."

Đường Khả Hinh nghe , mở to mắt nhìn anh.

Nét mặt Trang Hạo Nhiên bộc lộ chút ngạc nhiên tươi cười, khẽ nhéo cằm cô, mới nói: "Trong chuyện này, anh rất ngạc nhiên là cha anh lại có thể thích em đến như vậy, nguyện ý giúp đỡ em vượt qua khó khăn, anh cảm giác được ông đối với em thương yêu sâu sắc, thậm chí không tiếc khi làm thương tổn con trai mình để giúp em đạt được mục đích... Ôi..."

Anh nói xong, lại khó chịu giữ chặt lồng ngực, ngửa đầu nhắm mắt thở dốc nghỉ ngơi.

Đường Khả Hinh thấy anh khó chịu như vậy, mình cũng nhất thời không biết làm sao, ngây ngốc nhìn anh, khẩn trương nói: "Vậy, Vậy... Anh đau như thế... Tại sao ? Không phải chỉ là một viên đạn gây mê thôi sao?"

Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh, sắc mặt có chút tái nhợt cười nói: "Thân ái , đây không phải là loại đạn gây mê bình thường, nó có thể làm ngất xỉu cả một con trâu đấy , có trời mới biết vừa rồi anh vào sảnh tiệc, anh dựa vào ý chí thế nào mới có thể chống đỡ nổi..."

Đường Khả Hinh mở to mắt nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên không nói gì nữa, chỉ gắng gượng chống đỡ thân thể, nghiêng người về phía trước xe, lấy ra một hộp thuốc.

"Anh, anh làm gì vậy?" Đường Khả Hinh nhìn anh, kêu nhỏ.

"Bôi thuốc cho em..." Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nói xong, liền có chút mệt mỏi mở hộp thuốc ra.

"Không cần!" Đường Khả Hinh có chút đau lòng, vội vã nhẹ đỡ thân thể anh, muốn ngăn cản anh.

"Đồ ngốc !" Trang Hạo Nhiên ra lệnh cho cô ngồi im, sau đó lấy nước thuốc, và bông băng, dung dịch khử trùng ra, mới cầm bàn tay nhỏ bé đang bị thương của cô ra, đặt trên đầu gối mình, nói : "Cố gắng chịu đau nhé..."

Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, há hốc mồm nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên không thấy cô nói gì, liền nghiêng mặt nhìn cô, đôi mắt dịu dàng hiện lên ý cười .

Đường Khả Hinh đỏ mặt, vì vừa rồi mình giống như người điên, cúi đầu.

Trang Hạo Nhiên nhịn không được cười nói: "Đều một mình bắt đầu xây dựng một phòng ăn, vậy mà vẫn còn kích động như vậy, giải thích cũng không muốn nghe, còn muốn lấy đá ném anh sao?"

"Em..." Đường Khả Hinh thoáng cái ngẩng đầu nhìn anh, mặt lại đỏ.

Trang Hạo Nhiên không nói gì, chỉ nhẹ nhàng dùng bông băng dính nước thuốc, nhẹ nhàng bôi trên miệng vết thương.

"A... Đau..." Đường Khả Hinh nhẹ rụt tay lại.

Trang Hạo Nhiên lập tức cúi đầu, nhẹ thổi vào vết thương...

Đường Khả Hinh cảm giác lòng bàn tay có chút mát lạnh, bất giác ngẩng đầu, nghiêng mặt nhìn Trang Hạo Nhiên, đôi mắt thật dịu dàng, lúc cúi đầu nhẹ nhàng thổi vào lòng bàn tay mình, có thể cảm nhận được sự dịu dàng và tình cảm của anh, liền yên lặng nhìn anh...

"Có phải rất đẹp trai không?" Trang Hạo Nhiên cầm miếng băng cá nhân lên, mỉm cười hỏi.

"Thôi đi!" Đường Khả Hinh muốn rút tay về.

Trang Hạo Nhiên lập tức nắm chặt tay cô lại, nhìn cô cười nói: "Em ngoan ngoãn một chút! Để cho anh dán xong! Anh đói muốn chết rồi, vì xong việc liền trở về gặp em, lại ăn đã hai ngày rồi . Chỉ dựa vào bánh mì mà em để trước biệt thự của anh mà chống chọi."

"Rồi…" Trang Hạo Nhiên lấy băng cá nhân, nhẹ dán giữa lòng bàn tay cô, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sợ cô đau, lại cúi đầu nhẹ nhàng thổi.

"Anh thật sự ăn rồi sao?" Đường Khả Hinh vẫn chưa tin.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô, đôi mắt hiện lên chút dịu dàng cười nói: "Không tin sao?"

Đường Khả Hinh nghiêng mặt lườm anh! Không tin! !

"Vậy nếm thử..." Trang Hạo Nhiên nói xong, đột nhiên nghiêng người, ôm Đường Khả Hinh vào lòng, quay mặt muốn hôn lên môi cô.

"... ..." Đường Khả Hinh mở to mắt, nhìn anh, thân thể nhanh chóng cứng ngắc!

Trang Hạo Nhiên lại nghiêng mặt để đôi môi mỏng ngừng lại gần sát môi cô, liếc mắt xuống, nhớ tới nét mặt khóc rống lên của cô lúc mới đi ra phòng dự tiệc, đột nhiên cười.

Đường Khả Hinh nuốt một ngụm nước bọt, đôi mắt lưu chuyển nhìn anh.

"Còn đau không?" Trang Hạo Nhiên nhìn cô, yếu ớt hỏi.

"Cái gì?" Đường Khả Hinh không hiểu nói: "Anh nói tay em sao?"

"Tình cảm của em..." Trang Hạo Nhiên nhìn cô.

Đường Khả Hinh cúi xuống, không lên tiếng.

"Nhìn em như vậy, em không đau, nhưng anh lại đau..." Trang Hạo Nhiên nặng nề thở hổn hển, buông Đường Khả Hinh ra, dựa vào ghế xe, nhắm mắt lại nói: "Nhìn em khóc thành như vậy, thật là làm cho người ta không biết phải làm thế nào. Có đôi khi, thật không muốn nghĩ đến em, thế nhưng lại nhịn không được, thấy người ta đối với em tốt như vậy, vậy mà một tiếng cảm ơn cũng không có..."

Đường Khả Hinh nhịn không được cười rộ lên, nhìn anh nói: "Cảm ơn..."

Trang Hạo Nhiên lại cười khổ nói: "Ngay cả một nụ hôn cũng không cho, không có chút thành ý nào!"

Đường Khả Hinh lại lườm anh một cái.

Trang Hạo Nhiên cười rộ lên, nói: "Được rồi! Nói đùa với em thôi ! Đi thôi..."

Đường Khả Hinh nhẹ chống lên người anh, nhẹ nhàng đặt trên mặt anh một nụ hôn, mềm giọng nói: "Cảm ơn..."

Trang Hạo Nhiên dừng động tác, cảm giác trên mặt truyền đến một chút ấm áp cùng nhồn nhột, ngây ngốc quay đầu, trong khoảnh khắc nhìn thấy cô gái nhỏ này đang xấu hổ đỏ mặt, bộc lộ bao nhiêu dịu dàng động lòng người.

Mặt Đường Khả Hinh lập tức đỏ bừng nói: "Anh, anh, anh không nên hiểu lầm, em chỉ là muốn cảm ơn anh thôi!"

Cô nói xong, xấu hổ muốn đẩy cửa xe đi ra ngoài...

Trang Hạo Nhiên lập tức nắm chặt tay Đường Khả Hinh, thoáng cái kéo cô vào lại ngực mình, cúi xuống môi cô, mạnh mẽ hôn.

"Này..." Đường Khả Hinh mặt đỏ bừng, hai tay khẽ kéo áo sơ mi anh, vô thức muốn thoát khỏi nụ hôn kia.

Trang Hạo Nhiên lại ngang ngược đem cô ép trên ghế xe, cúi đầu nhẹ mút đôi môi mềm mại của cô, đầu lưỡi còn tham lam tiến vào cùng với đầu lưỡi nho nhỏ của cô triền miên quấn quít, tay bất giác cởi âu phục mình ra, ném sang bên cạnh, lại ôm chặt cô gái trong lòng, nóng bỏng hôn...

Ngoài cửa sổ mưa tầm tã, từng đợt từng đợt rơi xuống, xa xa sóng biển cuồn cuộn ập vào bờ.

Trong đêm mưa tối tăm này, cách cánh cửa sổ xe mờ ảo, nhìn thấy hai người trong buồng xe, ôm nhau thật chặt, cuồng nhiệt hôn, áo sơ mi của người đàn ông bị cô gái kéo xuống rớt xuống một nút áo, anh đột nhiên cười mờ ám, lại ôm chặt cô gái trong lòng, hưởng thụ sự ngọt ngào của cô, cảm xúc dâng trào lại nhẹ nhàng mút cánh môi cô, nói: "Bảo bối... Anh đói bụng..."

Đúng vậy, anh đói bụng, vì tương lai cô gái nhỏ này, anh đã hai ngày không ăn cơm rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio