Phòng trọ nhỏ, phòng ăn.
Nhã Tuệ ngồi ở trước bàn ăn, vừa ăn sandwich ba lớp, vừa thật cẩn thận ngẩng đầu lên, nhìn Khả Hinh ở đối diện.
Đường Khả Hinh im lặng bưng một tô mì thịt bò thật to chú làm sáng nay, từng hớp từng hớp bỏ vào miệng, ăn như hổ đói, lúc cảm thấy nhạt, còn bỏ vào vài muỗng băm tiêu chú sáng nay mới làm.
“Khả Hinh. . . . . . Cô ăn chậm một chút.” Nhã Tuệ đau lòng nhìn Đường Khả Hinh, nhẹ nhàng nói.
“Chú làm sợi mì rất ăn ngon . . . . . .” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn Nhã Tuệ cười nói, mới vừa gặp ác mộng, tâm trạng dần dần bình phục, nhưng nhìn bạn thân có chút tiều tụy, hai tròng mắt của cô xẹt qua một chút áy náy, nhẹ nhàng nói: “Chị. . . . . . Vẫn tốt chứ? ?”
Nhã Tuệ ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh, đột nhiên dịu dàng mỉm cười, nói: “Không có việc gì. . . . . .”
Đường Khả Hinh quay đầu, thấy chú và dì đang ở trong phòng bếp bận rộn, cô mới nhẹ nhàng lại gần Nhã Tuệ, có chút áy náy nói: “Nhã Tuệ, tối hôm qua, tôi rất xin lỗi, tôi . . . . . tôi nghĩ, có phải tôi quá xúc động, quá căng thẳng hay không? Ngăn cản chỉ và Lâm phó tổng lui tới. . . . . .”
Nhã Tuệ có chút bất đắc dĩ nhìn cô, cười nói: “Chuyện này không liên quan cô, thật ra cô cũng biết cá tính của tôi không có dũng cảm kiên cường, tôi cũng không ngờ, Lâm phó tổng lại có thể yêu thích tôi . . . . . Lúc ấy chỉ là một tôi âm thầm thích anh ấy, loại cảm giác này rất tươi đẹp, mặc kệ anh ấy cùng với những phụ nữ kia ở chung một chỗ, tôi cũng không quan tâm, bởi vì anh ấy thật sự là một người tốt, nhưng. . . . . . sau khi anh ấy thổ lộ với tôi, tôi càng suy nghĩ nhiều, nó còn đáng sợ hơn so với những gì cô nói. . . . . . Tôi là người nhát gan và thiếu hụt cảm giác an toàn, thật sự. . . . . . Không dám chấp nhận được người giống như Lâm Phó tổng, anh ấy ngồi ở chức vị quan trọng, suy nghĩ cao siêu, tôi không với cao nổi. . . . . . Càng không cần phải nói, lịch sử phong lưu của anh ấy. . . . . . Tôi nằm mơ cũng không có nghĩ tới, có một ngày mình có thể bay lên đầu cành trở thành Phượng Hoàng. . . . . .”
Đường Khả Hinh im lặng nhìn cô.
Nhã Tuệ nhìn bộ dáng Khả Hinh vẫn không yên lòng, cô liền cười cười, vươn tay nắm nhẹ bàn tay nhỏ nhắn của bạn thân, nói: “Chúng ta chơi đùa từ nhỏ đến lớn, có tâm sự, lừa gạt được cô lúc nào?”
Đường Khả Hinh cố ý nhìn cô, nói: “Chị thích Lâm phó tổng sẽ không nói với tôi.”
“Tôi cũng không biết là ưa thích!” Nhã Tuệ cười nói, tiếp tục uống sữa tươi.
Đường Khả Hinh cau mày nhìn cô, bật cười nói: “Chị không biết đó là thích? Làm sao có thể ?”
Nhã Tuệ ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh, cười nói: “Lúc ban đầu tôi cảm thấy anh ấy rất tốt, nói chuyện phiếm cùng với anh rất vui vẻ, nhìn anh ấy thích người khác, tôi không có cảm giác. . . . . . thật không có suy nghĩ nhiều như vậy. . . . Tình yêu ở trong thế giới của tôi giác ngộ rất chậm, thậm chí vô tình đặt người kia vào trong đáy lòng, mình cũng ngơ ngẩn không biết, đợi đến khi phát hiện, cũng đã khó có thể tự đẩy ra rồi. . . . . .”
Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn cô, ngây ngốc nói: “Tại sao có thể như vậy?”
“Bởi vì thế giới này và thế giới kia, khoảng cách rất xa. . . . . .” Nhã Tuệ nhìn cô, cười nói.
Đường Khả Hinh không lên tiếng, suy nghĩ tới những lời này.
“Khả Hinh, cô là một cô gái thẳng thắn, đối với tình yêu rất rõ ràng, khác với tôi . . . . . Rất nhát gan, thậm chí tôi cũng có chút lo sợ, tính tôi yếu đuối, có thể mang đến hạnh phúc cho người khác hay không. . . . . .” Nhã Tuệ suy nghĩ một chút đã cảm thấy hơi tiếc nuối, nhẹ nhàng nâng ly sữa tươi uống một hớp nhỏ.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn Nhã Tuệ, không nhịn được nhớ lại lời nói của Trang Hạo Nhiên đêm qua: anh đối với em thưởng thức thật sâu, lúc bắt đầu em quên mình yêu Tưởng Thiên Lỗi! ! Chỉ có người dũng cảm mới có thể mang đến hạnh phúc cho người khác. . . . . .
“Khả Hinh?” Nhã Tuệ đột nhiên ngạc nhiên nhìn cô, cười hỏi: “Cô làm sao vậy? Gọi cô cũng không nghe.”
“À?” Đường Khả Hinh mất hồn nhìn cô.
Nhã Tuệ nhìn Đường Khả Hinh thật sâu, dịu dàng mỉm cười hỏi: “Có phải tối hôm qua. . . . . . cô cãi nhau với Tổng Giám đốc Trang hay không?”
“Không có!” Đường Khả Hinh nhanh chóng cầm đũa lên, ăn mì!
Nhã Tuệ bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt của cô vịt chết còn cứng mỏ, cười nói: “Mặc kệ như thế nào, Tổng Giám đốc Trang là người đàn ông tốt nhất tôi gặp qua, hào phóng, khéo léo, rất quan tâm người khác, lại đúng chừng mực, chưa bao giờ quá mức, cũng không quá xa, đối với cô càng không sánh được, tôi chưa từng thấy, trên thế giới này có người nào đối với cô giống như anh ấy. . . . . .”
Đường Khả Hinh ngẩng đầu nhìn cô, cười nói: “Kì lạ, tại sao chị đột nhiên nói chuyện này?”
Nhã Tuệ nhìn cô thật lòng nói: “Mặc kệ xảy ra chuyện gì, ngàn vạn lần không được làm anh ấy bị tổn thương, bởi vì anh ấy đáng cho cô quý trọng.”
“Ừ. . . . . .” Đường Khả Hinh cười khổ ăn mì sợi.
“Này!” Nhã Tuệ nhìn cô.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn cô cười nói: “Không có việc gì. Tôi sẽ xử lý. Nếu như hai người đàn ông, bên trái là biển lớn, bên phải là một đầm sâu, cô sẽ chọn nhảy vào đâu?”
“Tôi không biết bơi lội, cho nên tôi không nhảy.” Nhã Tuệ cười nói.
Đường Khả Hinh cũng cười, nhớ tới Trang Hạo Nhiên, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Nhã Tuệ, cười nói: “Không phải chúng ta nên thi bằng lái sao? Ghi danh lâu như vậy, tôi còn chưa có học được một khóa nào, tôi muốn nhanh chóng thi được bằng lái, sau đó tự mình lái xe, tự mình về nhà, tự mình đi làm, lúc tâm trạng tốt, đi du lịch khắp nơi, không có chuyện gì, cũng phải làm phiền người khác, lúc tôi đi nước Anh, làm phiền cảnh sát, ở Cambridge làm phiền Bruce, tôi thật sự . . . . . . muốn một mình độc lập kiên cường. . . . . .”
Nhã Tuệ thật sâu nhìn cô, bật cười, nói: “Tốt! Chúng ta đi thi bằng lái, có chuyện gì, dựa vào chính mình!”
Đường Khả Hinh hơi gật đầu, cũng cười.
Hôm nay ánh nắng sáng lạn, hoa Tử Kinh còn bay màu tím nhạt.
Đường Khả Hinh chui vào trong tủ treo quần áo lớn Trang Ngải Lâm mua cho mình để gần ngàn bộ quần áo, chọn một áo sơ mi cao cổ màu đen bó sát người, váy ngắn màu đỏ thẫm, mang cao gót Italy màu đen, chải mái tóc kiểu Hàn rẽ hai nhánh tóc hơi xoăn rũ xuống hai bên trán, trang điểm màu bóng mắt, vuốt cong lông mi, kiêu ngạo, tự tin đứng ở trước gương, mặt lộ ra nụ cười nhìn mình.
“Hả?” Nhã Tuệ mặc áo sơ mi trắng, váy bó sát người màu đen, xách túi xách đi vào phòng, nhìn Đường Khả Hinh ngạc nhiên cười hỏi: “Hôm nay ăn mặc rất nghiêm túc?”
Đường Khả Hinh quay đầu, nhìn Nhã Tuệ cười nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm sau khi về nước, tôi vẫn là thư ký Tổng Giám đốc phụ trách phương diện kho rượu, cũng là người giám sát mua hàng, buổi sáng có một cuộc họp khá quan trọng, đi nước Anh để cho tôi hiểu, hình tượng đại biểu cho mình, cũng đại biểu cho cả tập đoàn, càng. . . . . . Đại biểu cho cả đất nước. . . . . . Cho nên tôi muốn thay đổi chính mình một lần nữa.”
Nhã Tuệ nhìn Đường Khả Hinh rất tự tin, cũng cười nói: “Tốt. Tôi ủng hộ cô. Chỉ là . . . . Hôm nay có cuộc họp quan trọng nào?”
“Laffey đột nhiên xuất hiện tình trạng bọt bong bóng, rút khỏi khỏi thị trường Trung quốc chúng ta. . . . .” Đường Khả Hinh cầm lên túi xách màu đen sáng bóng, mỉm cười ra khỏi phòng, mới nói: “Kinh ngạc chứ?”
“Trời ạ?” Nhã Tuệ ngạc nhiên nói: “Tại sao tôi không có nhận được tin tức?”
Đường Khả Hinh cười cùng với cô đi ra ngoài, mới nói: “Tin tức này rất lâu rồi, chỉ là trong khoảng thời gian này, ảnh hưởng tương đối lớn.”
“Có thể có ảnh hưởng doanh thu của khách sạn chúng ta hay không?” Nhã Tuệ có chút bận tâm hỏi.
“Cho nên chúng ta phải đi họp. . . . . .” Đường Khả Hinh cùng với cô cùng đi xuống lầu mới nói: “Đi nhanh đi, sắp tới trễ.”
“Ừm! Hôm nay đi họp lần đầu, phải biểu hiện tốt một chút.”
“Cố hết sức. . . . . .”
giờ phút!
Lúc này Đường Khả Hinh mới từ trên tắc xi bước xuống, nhanh chóng đi tới đại sảnh Hoàn Á, không ngờ mới vừa đi vào, cũng đã thấy Tiêu Đồng nhanh chóng đi vào đại sảnh, chuẩn bị đi thang máy, cô mỉm cười lên tiếng gọi: “Tiêu Đồng?”
Tiêu Đồng dừng bước lại, nhìn Đường Khả Hinh, lập tức cười nói: “Mau tới! Không cần cà thẻ ! Trong thời gian cô thi đấu, không cần cà thẻ và mặc đồng phục! Sắp họp rồi, lầu phụ hành chánh, phòng họp số ba. Hồ sơ cá nhân của cô, tôi đã chuẩn bị xong cho cô.”
“Tốt!” Đường Khả Hinh lập tức đi tới, cùng Tiêu Đồng đi vào thang máy.
“Lâm Phó tổng không có sao chứ?” Đường Khả Hinh vẫn có chút lo lắng cho Lâm Sở Nhai, đau lòng hỏi.
Tiêu Đồng nở nụ cười nói: “Không có việc gì! Bị cô gái từ chối, nhất định sẽ có chút đau lòng, chỉ dựa vào cá tính đánh không chết của anh ấy, nhiều lắm là uống rượu một buổi tối liền hết chuyện. Tối hôm qua tất cả mọi người ở bên anh ấy, lão đại cũng uống rượu với anh ấy, uống đến ba giờ sáng mới ngủ.”
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh càng áy náy.
Tiêu Đồng nhìn cô, cười nói: “Buông lỏng một chút. Thật không có chuyện gì! !”
Đường Khả Hinh chỉ đành phải cười cười.
Thang máy đến lầu tám, mở ra.
Đường Khả Hinh cùng Tiêu Đồng bước nhanh đi ra thang máy, đi qua đại sảnh nhẵn bóng sáng ngời, sau đó chuyển ra một cây cầu treo trong suốt nối giữa ở Khách sạn Á Châu và tòa nhà hành chánh.
“Nhanh lên một chút, tôi trở lại cầm tài liệu, cuộc họp sắp bắt đầu rồi!” Tiêu Đồng kéo Đường Khả Hinh, từng người ôm tài liệu của mình, đi qua cây cầu treo, nhìn thấy cánh cửa gỗ đỏ bên trái đại sảnh tòa nhà hành chánh đã đóng lại chặt kín, bảo vệ và trợ lý thư ký yên lặng chờ đợi bên ngoài, bọn họ lập tức gấp gáp chạy qua, đưa thẻ làm việc cho bảo vệ, mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra, lập tức nhìn thấy Laurence, Vitas, Quản lý mua hàng, bao gồm Phó Quản lý Bộ rượu của Hoàn Cầu, khách sạn, Câu lạc bộ và Giám đốc khách sạn các khu vực chủ yếu, tổng cộng hơn mười người đã ngồi chờ ở trước khán đài hình bán nguyệt, mà Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên đã im lặng ngồi ở vị trí Tổng Giám đốc hàng đầu, vẻ mặt nghiêm túc xem tài liệu. . . . . .
Tiêu Đồng và Đường Khả Hinh kinh hãi, lập tức đứng ngoài cửa, hướng về phía hai vị Tổng Giám đốc cúi người thật thấp gật đầu, lập tức muốn đi tới vị trí của mình. . . . . .
“Tại sao tới trễ?” Trang Hạo Nhiên cũng không ngẩng đầu lên hỏi.
Tiêu Đồng và Đường Khả Hinh mới vừa muốn đi đến chỗ ngồi, nghe được câu này, lập tức sửng sốt.
Tưởng Thiên Lỗi cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh hôm nay ăn mặc chín chắn, cá tính mới mẻ, hai mắt anh hiện lên nụ cười dịu dàng.
“A, tôi mới vừa. . . . . .” Tiêu Đồng vừa định trả lời. . . . . .
“Không có hỏi cô!” Trang Hạo Nhiên cầm bút máy, rút nắp, lạnh lùng nói.