Đêm, từng làn gió mát thổi tới, nhìn thấy rất nhiều áng mây bay san sát nhau.
cây đèn cầy, lay động theo chiều gió khắp ban công.
Trang Hạo Nhiên đã tắm rửa, mặc áo sơ mi màu đen, màu đen quần tây, bóng dáng rất cao lớn đứng ở bên cạnh ban công, ngắm nhìn rừng nho đung đưa trong gió, hai mắt lộ ra ánh sáng sâu thẳm. . . . . .
Dưới lầu truyền đến từng trận mùi thơm thuốc bắc, Bác Dịch đang nấu thuốc bắc cho Khả Hinh uống sau khi châm cứu.
Gió thổi càng lúc càng lớn, quét qua tóc ngắn trên trán của người đàn ông này, tăng thêm đường nét khuôn mặt sức anh hết sức hấp dẫn.
Cánh cửa, nhẹ nhàng mở ra.
Đường Khả Hinh mới vừa ngâm thuốc xong, mặc áo ngủ trắng tinh, kéo mái tóc ướt đẫm, cả người tản ra mùi thuốc, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng như hoa anh đào, tăng thêm mấy phần mềm mại say lòng người, đôi tay nhẹ nắm chặt áo ngủ trước ngực, có chút căng thẳng, chân trần đi ra, bước ở trên sàn nhà bằng gỗ bóng loáng. . . . . .
Trang Hạo Nhiên nghe được tiếng động, chậm rãi xoay người, thấy Đường Khả Hinh đã tắm rửa đi ra, mang theo vài phần ngượng ngùng cúi đầu, hai mắt anh lộ ra nụ cười mập mờ, chậm rãi cất bước đi về phía cô.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, thấy Trang Hạo Nhiên đi tới trước mặt của mình, ánh mắt nhìn mình lộ ra một chút khao khát của đàn ông, mặt của cô ửng đỏ, nắm chặt áo ngủ, hơi ngượng ngùng xoay người, đưa lưng về phía anh. . . . . .
Trang Hạo Nhiên nở nụ cười dịu dàng, bước lên trước, đưa hai cánh tay khỏe mạnh ôm eo của cô, ôm chặt thân thể mềm mại của cô.
Mặt của Đường Khả Hinh lập tức đỏ bừng.
“Lạnh không?” Anh dùng cánh tay mạnh mẽ ôm thân thể Đường Khả Hinh, cúi xuống ở trên cổ của cô, nhẹ nhàng hôn, mút lấy mùi thơm bên trong thân thể của cô tản ra . . . . . .
Đường Khả Hinh khẽ lắc đầu.
Trang Hạo Nhiên dịu dàng, cưng chiều hôn vành tai của cô, tay nhẹ dò vào trong áo ngủ vải bông dày, xoa bả vai gầy nhỏ tới cổ của cô, ngón cái xoa xo ở giữa cổ. . . . . .
Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực của anh, hưởng thụ bàn tay đàn ông của anh thật dịu dàng vuốt ve trên bờ vai, ngạc nhiên động tác của anh luôn rất say mê và hấp dẫn người, không khỏi nghĩ tới, có lẽ anh đã từng cùng người phụ nữ kia tiếp xúc thân mật như vậy, trái tim không khỏi chấn động, không nhịn được liền hỏi ra miệng: “Anh. . . . . . Anh và chị Giai Giai ở chung một chỗ, cũng như vậy sao?”
Hỏi xong, mặt cô đỏ lên.
Trang Hạo Nhiên lại im lặng mỉm cười, hôn nhẹ khuôn mặt của cô, dịu dàng nói: “Nếu anh nói thật, em có tức giận hay không?”
Trong lòng của Đường Khả Hinh nguội lạnh một nửa.
“Không có. . . . . .” Trang Hạo Nhiên cúi mặt ở cổ của cô, bàn tay lại nhẹ nhàng đi xuống, muốn xoa bộ ngực đầy đặn của cô.
Tay của Đường Khả Hinh nhẹ nhàng đè tay của anh một cái, quay mặt sang, nói: “Đừng xem em là đứa ngốc, em không tin. . . . . .”
“Thật. . . . . .” Trang Hạo Nhiên cắn nhẹ vành tai của cô, mới cảm thán nói: “Thật kì lạ, anh chưa từng có tốn tâm tư lấy lòng một cô gái như vậy. . . . . .”
Đường Khả Hinh lập tức xoay người, nhìn anh chằm chằm.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô, hai mắt cũng lộ ra ánh sáng khẳng định, dịu dàng nói: “Thật. . . . . . Tin anh đi . . . . . An không nói dối. . . . . .”
Đường Khả Hinh cúi đầu.
Trang Hạo Nhiên lại cười, vươn tay véo nhẹ cằm của cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cố ý nói đùa với cô: “Ghen?”
“Mới không có!” Đường Khả Hinh lại muốn xoay người. . . . . .
Trang Hạo Nhiên lập tức ôm cô vào trong ngực, xoa nhẹ eo của cô, mới cười nói: “Đứa ngốc, đừng để ý những chuyện này. Chỉ cần em vui vẻ, anh sẽ chôn lấp rất nhiều kí ức vì em.”
Trong lòng của Đường Khả Hinh ấm áp, mỉm cười tựa vào trong ngực rắn chắc của anh. . . . . .
Trang Hạo Nhiên ôm chặt thân thể mềm mại của Khả Hinh, hai mắt khẽ lóe lên một chút ánh sáng mập mờ, đột nhiên cúi xuống, dịu dàng hôn trên mặt của cô, mới nói nhỏ: “Khả Hinh. . . . . .”
“Hả?” Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực của anh, thoải mái muốn ngủ.
“Tối nay. . . . . . Đến phòng anh . . . . . Hả?” Trang Hạo Nhiên hôn vào trên vai của cô, lộ ra một chút hơi thở van xin.
Thân thể Đường Khả Hinh không khỏi cứng ngắc, trái tim đập thình thịch, mặt đỏ bừng. . . . . .
“Được không?” Trang Hạo Nhiên vẫn tôn trọng ý kiến của cô.
“Trang Hạo Nhiên, em . . . . .” Cô xấu hổ muốn từ chối.
“Đừng sợ, anh . . . . . anh sẽ làm cho em vui vẻ. . . . . .” Anh chậm rãi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hôn nhẹ môi của cô, lại dịu dàng thoát đầu lưỡi, dịu dàng quấn lấy đầu lưỡi nho nhỏ của cô, tay đã nhẹ cởi dây áo ngủ của cô, đưa tay vào trong áo ngủ, khẽ vuốt cô eo thon, nắm nhẹ cái mông tròn của cô. . . . . .
“Ưmh. . . . . .” Đường Khả Hinh ngẩng đầu đón nhận nụ hôn của anh thật dịu dàng, lại tái phát ra tiếng rên nhẹ nhàng.
Dưới lầu có tiếng bước chân đi lên.
Bác Dịch xách theo rương gỗ, tay đang cầm một chén thuốc bắc, lạnh lùng đi tới.
Trang Hạo Nhiên lập tức kéo dây áo ngủ quấn chặt cho Khả Hinh, hơi ho khan một tiếng, nhẹ buông cô ra.
Mặt của Đường Khả Hinh cũng đỏ bừng đứng ở một bên, cúi đầu, thở ra một hơi.
Bác Dịch ngẩng đầu lên, nhìn hai người này, một lúng túng, một ho khan, anh cũng đoán được mấy phần, nhưng vẫn coi thường nói: “Thật sự tách ra mấy phút cũng không được, cho dù tôi giấu chìa khóa ở góc nho, cô cũng sẽ tìm ra chứ?”
Đường Khả Hinh nghe xong lời này, càng mất mặt cúi đầu, nói nhỏ: “Nào có?”
Trang Hạo Nhiên cười.
“Nằm xuống!” Bác Dịch lạnh lùng ra lệnh.
“Vâng. . . . .” Đường Khả Hinh chỉ đành phải thật cẩn thận nằm ở trên giường.
Bác Dịch đặt chén xuống, mở rương ra, lấy vải ra, rút kim châm dài. . . . . .
Trang Hạo Nhiên nhẹ nhàng ngồi ở bên giường, nắm bàn tay nhỏ bé của cô, nhìn cô nở nụ cười dịu dàng.
Đường Khả Hinh cũng quay đầu, nhìn anh, cười ngọt ngào.
Gió nhẹ nhàng thổi, ba bóng dáng lay động.
Bác Dịch chăm chú châm cứu cho Đường Khả Hinh. . . . . .
Trang Hạo Nhiên một mình đứng ở bên cạnh ban công, đón gió lớn thổi tới, nhìn bầu trời ép tới tầng mây rất dày, luôn có loại dự cảm xấu.
Vẻ mặt Bác Dịch nặng nề, tập trung tinh thần châm ba kim cuối cùng ở phần lưng Đường Khả Hinh!
Một cơn gió mạnh thổi tới, mang theo tiếng réo mãnh liệt, tiếng mưa rào rào, trút ở trên người Trang Hạo Nhiên, anh hơi ngạc nhiên lui về phía sau một bước, giống như đánh hơi được mùi vị không tầm thường, theo bản năng ngẩng đầu lên, có chút nặng nề gọi nhỏ: “Bác Dịch?”
“Ừ. . . . . .” Bác Dịch cầm cây kim châm dài cuối cùng chậm rãi đâm thẳng xuống hông của Đường Khả Hinh.
“Tôi . . . . . Tôi giống như ngửi thấy một mùi vị không tầm thường. . . . . .” Hai mắt Trang Hạo Nhiên nhanh chóng quét qua cả vườn nho.
“Cái gì. . . . . .” Bác Dịch chăm chú ghim kim châm, không có để ý lời của anh.
“Mùi này. . . . . . Mùi vị này. . . . . .” Hai mắt Trang Hạo Nhiên sáng lên, lập tức nghe toàn bộ xung quanh vang lên tiếng bùm bùm, vô số mưa đá không hề báo trước, kinh hoàng rơi xuống, thậm chí rất nhiều viên mưa đá lớn, vẩy vào ban công, có một viên đập trúng trên trán Đường Khả Hinh, cô kêu một tiếng ôi.
Trang Hạo Nhiên lập tức kinh hãi, đau lòng nhào tới trước mặt của Đường Khả Hinh, che cho cô vô số mưa đá cuồng nện xuống sau lưng, bưng mặt của cô, gọi: “Khả Hinh, em không sao chớ?”
Đường Khả Hinh muốn lắc đầu.
“Không nên cử động! !” Bác Dịch không lên tiếng, mặc cho mưa đá rơi xuống rầm rầm, nện ở sau lưng của mình, hai mắt anh vẫn kiên định rút từng cây kim châm dài ra.
“Rầm rầm rầm rầm! !” Vô số mưa đá tiếp tục điên cuồng rơi xuống, giống như cả vườn nho đều phát ra tiếng kêu sợ hãi, đang gọi Bác Dịch.
Hai mắt Bác Dịch đau nhói, nhưng vẫn nhẹ nhàng chậm rãi rút cây kim châm cuối cùng ra xong, anh lập tức ném châm, kéo áo ngủ Đường Khả Hinh, lập tức căn dặn: “Mau! ! Mặc quần áo tử tế, uống thuốc xong, xuống lầu nghỉ ngơi thật tốt! !”
Người anh đã chạy như bay xuống lầu.
Trang Hạo Nhiên lập tức ôm lấy thân thể Đường Khả Hinh, cũng điên cuồng chạy xuống lầu. . . . .
“Trang Hạo Nhiên! !” Đường Khả Hinh ôm cổ của anh, có chút căng thẳng hỏi: “Có phải mưa đá có ảnh hưởng đối với vườn nho hay không? !”
“Ừ! ! Em ngoan ngoãn ở phòng khách chờ anh, ! Mưa đá ngừng, trở về phòng của anh,” Trang Hạo Nhiên nói xong, cũng đã đặt Đường Khả Hinh ở trên ghế sa lon phòng khách lầu một, hôn trước trán của cô, muốn xông ra.
“Anh muốn đi đâu?” Đường Khả Hinh nắm chặt cổ tay của anh, hoảng sợ hỏi.
“Anh muốn cùng Bác Dịch kéo mái che, nếu không, ngày mai vườn nho sẽ bị phá hủy sạch sẽ!” Trang Hạo Nhiên lập tức chống cây dù, chạy như bay đi ra ngoài, ở trong mưa đá điên cuồng trút xuống, cùng Bác Dịch rối rít đi đến vườn nho giàn che bị phá hủy điên cuồng. . . . . .
Đường Khả Hinh lập tức chạy đến trước cửa sổ sát đất, hai tay chống ở trên mặt kính thủy tinh, căng thẳng nhìn bóng lưng cao lớn của Trang Hạo Nhiên đang nhanh chóng, dũng mãnh kéo giàn che, chuẩn bị chống đỡ cho cây nho, cô giống như có thể nhìn thấy khuôn mặt kiên nghị của anh ướt đẫm ở trong bóng tối, còn có ánh mắt nóng bỏng, lúc kéo giàn che, ánh mắt kiên định và quan tâm bảo vệ, cô căng thẳng nhìn, trái tim nhảy lên thình thịch, sợ anh bị mưa đá nện trúng thì làm thế nào?
Đang suy tư, cả thế giới giống như thủy tinh cầu toàn bộ nện xuống, ầm ầm ầm ầm ầm ầm vang dội, căn phòng giống như đều bị đập phá.
Đường Khả Hinh cắn mạnh ngón trỏ một cái, bây giờ không có biện pháp một mình ở yên chỗ này, để mặc một mình anh đối mặt với nguy hiểm, cô không nói hai lời, lập tức chạy lên lầu, thay quần áo thể thao màu trắng của mình, chuẩn bị xông thẳng ra ngoài. . . . . .
Đúng lúc này điện thoại di động vang lên.
Đường Khả Hinh mới vừa cầm điện thoại di động lên, muốn mở cửa, không ngờ cửa vừa mở ra, từng viên mưa đá lớn, rào rào ào ào đập vào, vài viên đập trên mặt của cô, cô thét chói tai một tiếng, hoảng sợ vội vàng đóng cửa lại, mới căng thẳng cầm điện thoại di động, thấy số điện thoại nhà gọi tới, vội vàng đi tới trước cửa sổ sát đất, vừa nghiêng nhìn bóng dáng Trang Hạo Nhiên, vừa nhận máy, căng thẳng đáp: “Alô ?”
“Khả Hinh. . . . . .” Tiếng của Lưu Chí Đức vang lên.
“Chú?” Đường Khả Hinh ngạc nhiên cầm điện thoại di động, nghi ngờ hỏi: “Trễ như thế, chú gọi điện thoại tới làm gì? Trong nhà đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có. . . . . . Không có. . . . . .” Lưu Chí Đức nói nhanh.
“Vậy chú gọi cho con là . . . . .” Đường Khả Hinh vẫn còn ở căng thẳng cầm điện thoại di động, nhón chân lên muốn tìm bóng dáng Trang Hạo Nhiên. . . . . .
“Khả Hinh!” Lưu Chí Đức biết cuối cùng phải nói lời này, liền lấy dũng khí, khổ sở nói: “Con không thể. . . . . . Không thể cùng cậu chủ nhà họ Trang ở chung một chỗ! !”
Đường Khả Hinh đang khổ sở tìm bóng dáng Trang Hạo Nhiên, lại nghe được lời này, sững sờ, ngây ngốc hỏi: “Cái… cái gì?”
“Hôm nay chú đi nhà giam thăm cha của con! Cha của con biết con và cậu chủ nhà họ Trang thân thiết, ông ấy rất tức giận, nói nếu con và cậu chủ nhà họ Trang ở chung một chỗ, là bất hiếu, ông ấy coi như không có đứa con gái này!” Lưu Chí Đức nói nhanh.
“. . . . . . . .” Hai mắt Đường Khả Hinh tràn lệ, cầm điện thoại di động, sững sờ tại chỗ, người còn chưa kịp phản ứng, nhưng vẫn cố gắng tĩnh táo, sắc mặt tái nhợt, nở nụ cười nói: “Chú, chú… rốt cuộc chú nói gì vậy? Cha không biết chuyện gì, tại sao đột nhiên phản đối con và Trang Hạo Nhiên?”
“Dù sao, ông ấy có lý do của ông ấy! ! Nói con tuyệt đối không thể ở bên cậu ấy! Con cũng không muốn làm đứa con gái bất hiếu chứ? Cha của con hiện tại ở nhà giam, con không thể để cho ông ấy lo lắng và đau lòng chứ?” Lưu Chí Đức cứng rắn nói với Đường Khả Hinh.
“Chú! Không nên như vậy! Hiện tại con không hiểu rõ chuyện gì cả, tại sao mọi người nói phản đối liền phản đối?” Đường Khả Hinh cảm thấy chuyện này quá kì quái.
“Dù sao, các con không thể ở chung một chỗ! Giữa cha và cậu chủ nhà họ Trang, con phải chọn một! ! Tự quyết định đi! !” Điện thoại bộp một tiếng tắt máy.
Đường Khả Hinh sững sờ tại chỗ, trợn mắt nhìn bóng dáng của Trang Hạo Nhiên trong bóng tối, di động trong vườn nho, cô lại giống như bị số mạng hung ác đánh tới, lập tức thất thần, hốc mắt không còn hơi sức, tràn lệ. . . . . .
Điện thoại di động chậm rãi rơi xuống, đập xuống đất.
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trước cửa sổ sát đất, nghe nói vườn nho nơi thị trấn nhỏ Khả Hinh đến đang có mưa đá lớn nguy hiểm, lập tức đứng dậy gọi điện thoại cho cô. . . . . . Anh đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn mưa to, đông lạnh khuôn mặt, chậm rãi gọi: “Đường Khả Hinh! ! Nghe điện thoại! ! !”
Màn hình điện thoại di động tiếp tục vang lên. . . . . .
Cô gái trước cửa sổ sát đất vẫn mềm nhũn đứng ở trước kính thủy tinh. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi nhìn thấy trước mặt mưa rất to, hai mắt nhất thời lóe lên, gấp gáp đau lòng gọi: “Đường Khả Hinh! Nghe điện thoại! !”