Rolls-Royce nhanh chóng chạy vào nội thành ...
"Con phải biết... Mẹ con đây là con gái của tập đoàn thế gia châu báu..." Ân Nguyệt Dung ngồi ở ghế sau, vẻ mặt hưng phấn nhìn về phía Đường Khả Hinh đang hóa đá bên cạnh, hai tay nhẹ che ngực, kích động cười nói.
Đường Khả Hinh mắt liếc nhìn về phía bà, trên trán liên tục đổ mồ hôi lạnh , đáp nhẹ: "A..."
Ân Nguyệt Dung lại dịu dàng động lòng người nhìn về phía Đường Khả Hinh, vẻ mặt hưng phấn kích động nói: "Cho nên, ta cho con biết, châu báu chẳng qua cũng chỉ tượng trưng cho địa vị của người phụ nữ, còn đối với tâm hồn bên trong của người phụ nữ, bản thân nó không có bất kỳ một chút giá trị nào cả... Con đã hiểu chưa? Nó bất quá chính là than hợp vật! !"
Đường Khả Hinh lưu chuyển hai tròng mắt, có chút sợ hãi nhìn về phía bà, ngây ngốc đáp: "A..."
Ân Nguyệt Dung nhìn về phía Đường Khả Hinh đã hiểu, liền càng hưng phấn xúc động vươn hai tay, khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hai mắt lại tràn đầy những giọt lệ nói: "Ở trong mắt của ta, con dâu của ta, ngoại trừ kim cương, không có gì khác, có thể tượng trưng cho tâm hồn cao quý của con! ! Mẹ cho con phần lễ vật này, con nhất định phải nhận lấy! Đừng nên khách khí! !"
Thật sảng khoái ! !
Đường Khả Hinh lại một trận kinh ngạc, sợ hãi nhìn về phía Ân Nguyệt Dung, dường như đã chịu không nổi khiếp sợ nói: "Phu nhân, ngài... Ngài còn muốn làm gì a?"
Rolls-Royce chậm rãi dừng ở trước một tòa nhà sáu mươi tầng, đại sảnh khí thế bàng bạc, năm nhân viên tiếp tân, mặc chế phục màu trắng, trước cổ áo là vạt áo cài biển tên, hướng tới các vị khách, khom người cúi chào! !
Bảo vệ nhanh chóng đi xuống xe, tôn kính mở cửa xe! !
Ân Nguyệt Dung hài lòng kéo Đường Khả Hinh vẻ mặt đang vô cùng sốt ruột, đi xuống xe, cưng chiều ôn nhu cười nói: "Đến! ! Mau tới! ! Nhìn xem hôm nay mẹ chuẩn bị cho con lễ vật gì nào?"
Đường Khả Hinh đi đôi giày cao gót phân,đầu óc choáng váng đau chân đứng ở trên đất bằng, ngẩng đầu nhìn về tòa nhà phía trước, được xây dựng ngay trên đoạn đường trung tâm thành phố, cao vút tầng mây, cô không hiểu mở to mắt, chỉ ngây ngốc hỏi: "Đây... Đây... Đây là cái gì?"
"Con gái ngốc! ! Đây là công ty của mẹ a! !" Ân Nguyệt Dung mỉm cười nhìn Khả Hinh nói.
"A?" Đường Khả Hinh phát hiện hôm nay mình thật là nghèo từ, ngây ngốc đáp: "Ngài... Công ty của ngài... ?"
"Con xem một chút đi?" Ân Nguyệt Dung trong nháy mắt ngẩng đầu, hướng tới tòa nhà cao lớn phía trước, ánh sáng lung linh: Tập đoàn châu báu Ân thị! !
Đường Khả Hinh khiếp sợ nhìn về phía kia mấy chữ cực lớn kia, nghĩ xem Trang Hạo Nhiên rốt cuộc có bao nhiêu tiền a?
"Đến! ! Mau tới đây! ! Nhìn mẹ chuẩn bị cái lễ vật gì cho con này!" Ân Nguyệt Dung không nói hai lời, liền kéo Đường Khả Hinh vẻ mặt đã ngây ngốc này, nhanh chóng đi lên cầu thang...
"Đại tiểu thư! !"
Công ty nghe nói đại tiểu thư đến đây, tức khắc phân nhân viên làm hai bên, tôn kính khom người kính chào! !
Ân Nguyệt Dung chỉ là bộc lộ biểu tình hưng phấn, kéo Đường Khả Hinh bước nhanh đi vào đại sảnh tao nhã huy hoàng, thực sự là thế giới trang sức nổi tiếng, toàn bộ đều đặt bên trong những quả cầu phát sáng, xoay tròn vô cùng đẹp mắt, bà một bên vừa đi vào bên trong, một bên vừa hưng phấn, vui vẻ cười nói: "Còn nhớ mẹ đã nói gì không? Kim cương chẳng qua là than hợp vật mà thôi!"
"A..." Đường Khả Hinh chột dạ trả lời, sau đó nhìn Ân Nguyệt Dung kéo mình đi vào thang máy, sau đó nhanh chóng đè xuống nút đỏ, cửa thang máy đóng lại! !
Ân Nguyệt Dung lập tức đứng ở bên trong, vui vẻ mà cảm kích nhìn Đường Khả Hinh, nói: "Con yên tâm! ! Ta có khu vui chơi lớn như vậy giành cho cháu nội! Sao có thể, không có lễ vật đưa cho con dâu của ta chứ? Con mới là người có công lao lớn nhất! ! Con dâu ta so với bất cứ ai khác đều trân quý hơn!"
Đường Khả Hinh nghe những lời này, thật là dở khóc dở cười nhìn về phía Ân Nguyệt Dung, bất đắc dĩ nói: "Trang phu nhân, ngài nghe cháu nói... Cháu..."
"Xuỵt! !" Ân Nguyệt Dung trong nháy mắt vươn tay, đặt nhẹ lên môi Đường Khả Hinh, vẻ mặt thần bí kích động, nói: "Ta hi vọng con không cự tuyệt! ! !"
Vừa nói xong, cửa thang máy mở ra! ! !
Tầng ba! !
Một không gian màu trắng, chợt xuất hiện! !
Hơn mười nhân viên đồng phục màu đen của công ty , phân ra đứng bảo vệ ở trước các cửa màu trắng thật lớn, đối với Ân Nguyệt Dung tôn kính cúi người chào: "Phu nhân! !"
"Mở cửa số một ra! !" Ân Nguyệt Dung kéo Đường Khả Hinh, hưng phấn đi đến, nói! !
"Vâng! !" Tổng giám đốc nghe xong, lập tức xoay người, cầm lên thẻ mật mã, ở trước cửa, lại đè xuống ngón tay của mình, lập tức được chuyển tới tổng bộ Anh quốc, sau khi kiểm tra đối chiếu thân phận xong, cửa của tầng thứ nhất được mở ra, quản lý lại đi trước một bước, nhấn xuống mật mã, lại bắt đầu dùng sức xoay tròn mật mã như tay lái ô tô. . .
Đường Khả Hinh thở gấp, tâm càng lúc càng lạnh nhìn về phía trước.
Cửa mật mã của tầng một mở ra, rốt cuộc nghe được đinh một tiếng, tổng giám đốc mỉm cười đứng ở một bên, hơi khom lưng giơ tay, nói: "Phu nhân, mời!"
"Đến đây! ! Tiến vào đi! !" Ân Nguyệt Dung không nói hai lời, liền kéo Đường Khả Hinh nhanh chóng đi vào cánh cửa thứ nhất! !
"Phu nhân! Chỗ này... Cháu..." Đường Khả Hinh vừa muốn kéo khoảng cách, ai biết chân cô vừa mới bước vào, tức khắc ngẩng đầu trong nháy mắt, khiếp sợ ! Mật thất phía trước, tất cả đều là tầng tầng lớp lớp những chiếc giá bằng kim loại, bên trên những cái giá này toàn bộ là những hộp nhung màu đen, bên trong đặt những viên kim cương màu xanh lớn nhỏ không giống nhau, tất cả đều màu xanh dưới ánh đèn, ánh lên những tia sáng trong suốt mà tôn quý... Trời ạ! !
Đường Khả Hinh sợ đến đôi con ngươi như muốn rớt ra ngoài, nhìn những viên kim cương này, mà chớp mắt cũng thấy đau! ! Trên cái thế giới này, tại sao có thể có nhiều như vậy kim cương?
Trong nháy mắt, dường như kim cương trên cái thế giới này, đều là đồ không đáng giá nhất! !
Ân Nguyệt Dung trong nháy mắt giống như tiên nữ, bay tới trước mặt Đường Khả Hinh, hơi mở hai tay, hài lòng nhìn về phía con dâu nói: "Mẹ vừa đã nói! Con là người có công lớn nhất đối với Trang gia chúng ta! ! Mẹ hôm nay rất vui! Bởi vì Khả Hinh của chúng ta, đang mang trong mình đứa cháu của mẹ! ! Cho nên... Toàn bộ tòa nhà này, bao gồm tất cả kim cương ở đây, đều là của con! !"
"A?" Đường Khả Hinh lúc này, mới thực sự thần hồn điên đảo , cô sợ đến cơ hồ muốn khóc nhìn đầy một phòng này , chính cô cũng thấy hoa mắt , cô thực sự, thật sự là bất đắc dĩ nhìn về phía Ân Nguyệt Dung, kinh ngạc gọi: "Phu nhân ... Ngài..."
"Con! !" Ân Nguyệt Dung tức khắc tiến lên một bước nữa tới trước mặt Đường Khả Hinh, vẻ mặt hưng phấn kích động cười nói: "Trong tương lai! ! Sẽ có nhiều người hơn, tôn kính gọi con là Trang phu nhân! ! Toàn bộ tập đoàn khách sạn, đều là của con và của cháu ta ! ! Hạo Nhiên, ta cũng không chia cho nó! Yên tâm đi! ! Nếu như nó dám đối với con có một chút không tốt, ta đánh chết nó! !"
Đường Khả Hinh chịu không nổi, thoáng cái muốn chắp hai tay, đối với Ân Nguyệt Dung, làm bộ phải quỳ xuống lạy, bởi vì vẻ mặt cầu xin của cô, tựa như sợ đến mức chân cũng đều mềm nhũn ra rồi...
"Con thấy thế nào? Khả Hinh! ! Có phải rất vui vẻ hay không! ! ? Mẹ cũng rất vui! !" Ân Nguyệt Dung cũng ngồi xổm xuống, thần sắc kích động nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói: "Con còn có cái yêu cầu gì? Cứ việc nói ra! !"
"... ..." Đường Khả Hinh run run rẩy rẩy quỳ trên mặt đất, cả người dường như muốn khóc lắc lắc đầu, nặng nề thở dốc thật lâu thật lâu, mới nói được thành lời..."Cháu hiện tại chỉ muốn biết... Trang Hạo Nhiên... Đi vào trong đó ..."
Ân Nguyệt Dung ánh mắt sáng lên, nhìn về phía Đường Khả Hinh, hơi ngẩn ra, suy nghĩ một chút, mới nói: "Nó.. Có thể... Đã bị cha nó đánh chết!"
"Phanh! ! !" Một cây gậy bóng chày, cứ như vậy hướng tới cái chuông lớn hơn ba trăm vạn ném tới, những mảnh thủy tinh bắn tung tóe! !
Sắc mặt Trang Hạo Nhiên trắng bệch trốn ở một bên, nhìn về phía chiếc đồng hồ Big Ben kia, cứ như vậy vỡ vụn, anh một trận đau lòng nhìn về phía Trang Tĩnh Vũ kêu to: "Cha! ! ! Hơn ba trăm vạn nha? Người nói như thế nào đập liền đập a?"
Trang Tĩnh Vũ tức giận đến nắm chặt cây gậy bóng chày kia, sắc mặt tái nhợt, nhìn về phía con trai đang trốn ở đầu kia phòng khách, người hầu đều trốn thật xa, ông vừa chỉ con trai, vừa thất thanh phẫn nộ quát: "Anh chả được tích sự gì cả! ! Hai người còn chưa có kết hôn, anh cư nhiên làm lớn bụng người ta! ! Tôi không đánh chết anh! Tôi sẽ thấy thẹn với liệt tổ liệt tông Trang gia! Mất hết cả mặt mũi nhà họ Trang ta! !"
"Cha! ! Người không nên kích động, đây không phải là còn chưa chắc chắn sao?" Trang Hạo Nhiên núp ở đằng sau một chiếc bình hoa cổ, bất đắc dĩ nói.
"Thiếu gia! ! Đừng đứng ở nơi đó!" Dì Lý- người hầu, trốn ở trong phòng ăn bên kia, sốt ruột nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, đau lòng bình hoa Đường triều gần nghìn vạn kia! !
Trang Hạo Nhiên sợ đến ôm lấy bình hoa kia, thực sự không có chỗ để ẩn giấu, khẩn trương nói: "Cháu không đứng ở chỗ này, cháu còn có chỗ khác để trốn sao?"
"Anh tới đây cho tôi! ! Lão tử hôm nay không đem thắt lưng anh cắt đứt! ! Anh không ra được cái cửa này! !" Trang Tĩnh Vũ không nói hai lời, liền lại muốn giơ gậy bóng chày lên cao, bước nhanh tới! !
Trang Hạo Nhiên kêu lên một tiếng, không nói hai lời lại nhảy đến đầu kia sô pha...
Trang Tĩnh Vũ như nghĩ tới con trai sẽ chạy trốn tới đầu bên kia, trong nháy mắt thay đổi phương hướng, đi về phía sofa, ném gậy bóng chày đi! !
"A! !" Lưng Trang Hạo Nhiên trúng chiêu, cả người bỗng nhiên ngã ngửa ra phía sau, tay đặt ở dưới lưng, kêu to: "Đau chết lão tử rồi ! !"
"Anh còn muốn làm lão tử?" Trang Tĩnh Vũ không nói hai lời, tiện tay lại cầm lên cây gôn sớm đã chuẩn bị tốt, lại phẫn nộ muốn đi về phía Trang Hạo Nhiên! !
Vài người hầu nhanh chóng đi ra , ba chân bốn cẳng cùng nhau đem bình hoa Đường triều nhanh chóng ôm vào trong nhà, giấu đi.
"Cha! Người bình tĩnh một chút! ! Chuyện của con và cô ấy, bất quá liền chỉ mấy ngày nay... Khả năng có thật là..." Trang Hạo Nhiên lại đứng ở phía sau sô pha, vừa chạy trốn cây gôn của cha, vừa khẩn trương đến mồ hôi lạnh nhễ nhại nói: "Ngài bữa trưa còn chưa có ăn, cẩn thận huyết áp cao, chịu không nổi..."
"Anh thật làm tôi tức chết mà ! ! Còn ăn cơm trưa! !" Trang Tĩnh Vũ không nói hai lời, lại vung cây gôn lên, đập mạnh xuống! !
Trang Hạo Nhiên trốn về phía trước! !
Điện thoại phịch một tiếng, vỡ tung! !
Dì Lý lại đau lòng đứng ở một bên, bất đắc dĩ nói: "Nát, nát! ! Lại nát! Đều là tiền a!"
"Cha! ! Không cần phải như vậy! ! Đánh chết con ! Cháu trai của người sẽ không có ba ba!" Trang Hạo Nhiên thực sự không có cách nào, đành phải mang con mình ra, kêu to !
Trang Tĩnh Vũ vừa nghe những lời này, lại càng như đổ thêm dầu vào lửa, mắt nhìn con trai chạy về phía trước, không nói hai lời, liền ném cây gôn kêu to: "Anh rốt cuộc cũng thừa nhận nó mang thai! ! Anh....đứa con bất hiếu này! !"
Phanh! !
Trang Hạo Nhiên vừa mới nghĩ muốn lắc mình trốn vào trong phòng , dưới lưng đã phịch một tiếng, bị ném trúng gậy gôn, cả người a một tiếng, đau đến thiếu chút nữa ngất đi!