Sáng sớm!
Một chiếc xe Rolls-Royce dài màu bạc dừng ở trước cửa khách sạn Á Châu, trước xe có gắn hình thiên sứ bằng bạch kim, lóe ra ánh sáng cao quý đẹp mắt.
Nhân viên tiếp tân nhanh chóng đi tới, tôn kính nhẹ mở cửa xe.
Trang Hạo Nhiên mặc âu phục màu trắng, bên trong áo sơ mi màu lam nhạt, để hở cổ áo, trước ngực cài bông hoa màu thẫm, khí chất tao nhã bước ra, mang theo một chút hơi thở cao quý, hào quang tỏa ra bốn phía... Vẻ mặt anh lãnh đạm, nhấc cổ tay lên, nhìn thời gian, đã gần mười giờ phút, liền cất bước đi về phía trước.
Một chiếc xe con Rolls-Royce màu đen khác cũng dừng ở trước cửa khách sạn.
Tưởng Thiên Lỗi một thân mặc âu phục màu đen, bên trong áo sơ mi cùng màu, để hở cổ áo, đón gió mát trong lành sáng sớm, vừa nghe Đông Anh báo cáo lại nội dung hội nghị đã ghi, vừa đi về phía trước...
Hai người ở trước đại sảnh khách sạn, đụng mặt nhau.
Tất cả nhân viên làm việc ở đại sảnh, nhao nhao khom lưng gật đầu chào hỏi.
Tưởng Thiên Lỗi hơi chút biểu lộ vài phần nghi hoặc, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên bình thường là một người hoạt bát như thế, hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Giống bị người khác cướp mất thời gian vậy, bộc lộ vẻ mặt nhàn nhạt, anh liền kỳ quái cười hỏi: "Cậu đây là xảy ra chuyện gì? Thiên hạ vô địch Trang Hạo Nhiên, cũng có một ngày tinh thần không tập trung như thế sao?"
Trang Hạo Nhiên ánh mắt hơi chút lưu chuyển, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, nhàn nhạt cười nói: "Có nha! Trái tim có vài phần không tốt. Sao vậy? Muốn mượn bờ vai của anh, để cho tôi dựa vào một lát? Hay là... Hôn lưỡi?"
"... ..."Tưởng Thiên Lỗi lập tức nheo mắt nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên nặng nề thở dài một hơi, đi qua, cậy mình cao hơn người ta cm, kéo bả vai anh nói,: "Thiên Lỗi..."
Tưởng Thiên Lỗi không để ý đến anh, chỉ tiếp tục cất bước đi về phía trước.
"Anh có biết tôi tại sao vẫn không muốn gọi cậu là anh trai không?"Trang Hạo Nhiên vừa đi về phía trước, đứng bên cạnh.
"Bởi vì cậu không có lễ phép..."Tưởng Thiên Lỗi lên tiếng trả lời.
"Không phải! Là vì anh ở trong lòng tôi, vẫn là một dạng người, tôi nằm mơ cũng khát vọng, có thể vì anh sinh con gái..."Trang Hạo Nhiên bước đôi chân dài đi tiếp, buồn chán kéo người kia đi về phía trước.
Tưởng Thiên Lỗi nhíu chặt mày, dừng bước lại, quay đầu nhìn người này.
Trang Hạo Nhiên vẻ mặt đầy sự u buồn thật sâu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.
"Cuối cùng là cậu cấu tạo từ cái gì? Thật là cái gì cũng nói ra được! !"Tưởng Thiên Lỗi thấy không có cách nào với người này.
"Nếu tôi không như vậy, anh sẽ yêu tôi sao?"Trang Hạo Nhiên tiếp tục nhìn anh, sâu xa hỏi.
"Cậu..."Tưởng Thiên Lỗi nháy mắt vươn tay, chỉ vào người này, nét mặt tức giận nghiến răng nghiến lợi, đúng là không có biện pháp.
Trang Hạo Nhiên chậm rãi vươn tay, nắm tay anh, thâm tình mà mất mác nói: "Đấu với nhau nhiều năm như thế, toàn bộ đều là vì yêu..."
Tưởng Thiên Lỗi run rẩy đẩy mạnh tay anh trên vai mình ra, ngưng mặt tức giận nói: "Tôi cảnh cáo cậu, Trang Hạo Nhiên! ! Trận thi đấu lớn sắp bắt đầu! Các tuyển thủ của câu và tôi đều được cử đến tham dự, đều muốn thể hiện mình! Đừng quên ước định lúc trước, nếu người của tôi thắng! Cậu cút ra khỏi khách sạn Á Châu cho tôi! Nhìn cậu đã thấy phiền rồi!"
"Chuyện dự án khách sạn dưới nước, tiến hành đến đâu rồi hả ?"Trang Hạo Nhiên hỏi anh.
"Cậu không phải CEO sao?"Tưởng Thiên Lỗi nhạo báng anh.
Trang Hạo Nhiên nhẹ nhàng bâng quơ nhìn về phía anh, nói: "Văn Phong ở trong tổ thiết kế của tôi, sử dụng những mánh khóe, làm cho rất nhiều công trình không có cách nào tiến hành, cậu ta lại là người nhà của anh, làm phiền anh nói với cậu ta một tiếng, có một số việc, nếu làm quá mức, tôi liền bỏ liều không quản nữa. Dù sao cậu ta đẹp trai như thế , mắng cậu ta sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của cậu ta."
Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe ra!
"Đi a!"Trang Hạo Nhiên nói xong, vỗ nhẹ bờ vai của anh, liền nhàn nhạt xoay người rời khỏi.
Tưởng Thiên Lỗi tức giận nhìn về phía bóng lưng anh, nắm chặt quả đấm, mỗi lần đều như vậy, giữ chặt) một chút việc, cũng không chịu thả lỏng! !
Cao ốc Hoàn Á! !
Trang Hạo Nhiên một mình mang theo cặp công văn, đi ra hoa viên sau khách sạn, bước qua đài phun nước trắng xóa, nhìn đài phun nước mềm mại muôn màu muôn vẻ như cô gái thẹn thùng, nước chảy róc rách, một màn lãng mạn như vậy, anh chăm chú nhìn, chỉ là cảm giác mặt trời thật chói mắt, liền muốn đi về phía trước, lại vô tình nhìn thấy trên bãi cỏ xanh cạnh suối phun, có một đóa hoa hồng màu trắng, rực rỡ thơm ngát mùi hương dưới ánh mặt trời, còn có một phong thư màu hồng phấn...
Anh hơi chút giật mình, không hiểu khom người xuống, đưa tay cầm lấy phong thư màu hồng phấn kia, từ bên trong rút ra một tấm hình, rõ ràng là ảnh chụp mình ở trên bàn làm việc, ánh mắt anh lưu chuyển, chăm chú nhìn mình trong ảnh chụp này, mặc áo sơ mi màu trắng, quần tây màu đen, khoác áo gile màu bạc, ngồi ở trên ghế sofa trong thư phòng cổ kính, quay mặt ngưng mắt nhìn về phía trước, có phần đẹp trai... Anh không hiểu ngẩng đầu...
Một cơn gió nhẹ, từ từ thổi đến.
Trên bãi cỏ xanh của suối phun, từng đóa hoa hồng màu trắng, chia ra đặt hai bên, tạo thành con đường đầy hoa hồng, kéo dài đến tận đại sảnh Hoàn Á...
Anh hơi chút giật mình, lại tiếp tục từ trong phong thư rút ra một tấm thiệp mùi hương cỏ Lavender nhẹ nhàng tỏa ra, mở ra, nghiễm nhiên là chữ viết xinh đẹp của Đường Khả Hinh, ôn ôn nhu nhu viết rằng: Đêm qua gió mùa thu mưa rào, một cô gái nằm mộng, đứng ở trước rừng phong, dịu dàng đẹp ngọt ngào nhìn về phía trước... ta và cô ấy cùng hứa hẹn, khát vọng trao đổi với cô ấy một chút dịu dàng, an ủi sưởi ấm cho người đàn ông kia, cầu nguyện cho anh mỗi ngày đều nở nụ cười đẹp trai mê người...
Ánh mặt trời chói chang rơi xuống, giống như ánh sáng của Thiên đường, làm sáng rõ các chữ viết xinh đẹp kia, từng đóa cỏ Lavender, dường như nhẹ nhàng bay ra, quanh quẩn toàn bộ thế giới xung quanh.
Ánh mắt Trang Hạo Nhiên nhanh chóng lưu chuyển, vẻ mặt mang theo vài phần kích động, nắm chặt tấm thiệp kia, dọc theo con đường hoa hồng trắng, đi về phía trước.
Từ chính giữa đại đường kia, ba người nhân viên làm việc tại quầy lễ tân đi đến, mỗi người tay cầm một đóa hoa hồng trắng, đều nhẹ nhàng tươi cười, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên đang cất bước đi tới, lãng mạn vui vẻ kêu to: "Tổng giám đốc! Chúng tôi yêu anh! !"
Trang Hạo Nhiên nắm chặt phong thư, hơi chút giật mình nhìn về phía ba nhân viên tiếp tân thường ngày hay cùng mình nói đùa.
Ba nhân viên tiếp tân lập tức lại bộc lộ nụ cười ngọt ngào, tay cầm hoa hồng, giơ về hướng Trang Hạo Nhiên! !
Trang Hạo Nhiên vừa nhíu mày, cười như không cười nhận lấy ba đóa hoa hồng kia, nhìn về phía các cô, suy nghĩ muốn làm chuyện quỷ quái gì đây.
Ba cô gái đồng thời cúi đầu, thẹn thùng thần bí cười rời khỏi.
Trang Hạo Nhiên sửng sốt nhìn thoáng qua các cô, lại tiếp tục cầm tấm thiệp cùng hoa hồng, xoay người cất bước vào trong thang máy...
Cửa thang máy mở ra.
Trang Hạo Nhiên đi vào, nghiễm nhiên phát hiện, trong thang máy thủy tinh suốt kia, dán đầy ảnh chụp của mình, có lúc mình đang họp, một thân âu phục đen, hai mắt sắc bén, hơi giơ bút máy trong tay lên, lại nhìn xuống ảnh chụp bên dưới, thân mặc sơ mi trắng, quần tây đen, ảnh chụp ngồi ở trước bàn làm việc, còn có ảnh chụp đứng ở trước cửa sổ sát đất, hơi thở mang theo vài phần sâu sắc, chăm chú nhìn phía trước, thậm chí còn có ảnh chụp mình một thân áo sơ mi màu lam nhạt, quần tây đen, đứng ở trong phòng bếp, đang cắt dưa...
Khuôn mặt anh đầy vẻ kích động nhìn những ảnh chụp này, đột nhiên nhớ tới rất nhiều thời điểm trong quá khứ, không hiểu nâng mặt nở nụ cười.
Thang máy nhanh chóng đi lên trên, trên đỉnh thang máy bỗng nhiên chiếu xuống một cái chuông gió hình hoa hồng, ngay chính giữa chuông gió, in xuống nền thủy tinh vài ảnh chụp, tất cả đều là khi Trang Hạo Nhiên quay mặt, ảnh chụp rất đẹp trai, mà đa số đều là nhiệt tình đẹp trai tươi cười.
Trang Hạo Nhiên đưa tay ra, nhìn chính mình trong một tấm hình, lúc ngẩng mặt nhiệt tình cười, rất thoải mái vui vẻ, anh bất giác lại ngẩng mặt nở nụ cười...
Thang máy rốt cục đứng ở tầng lầu phòng tổng giám đốc! !
Khắp nơi hoa hồng trắng, trải dài ngay chính giữa trung tâm hành chính, cố tình được xếp đặt theo hình chữ, hương thơm toả khắp lãng mạn động lòng người! !
Trang Hạo Nhiên kinh ngạc bước tiếp đến gần những đóa hoa hồng trắng mềm mại kia, bước tới, thấy kỳ quái chăm chú nhìn nơi xa...
"Xin chào chú! ! !"Một loạt âm thanh non nớt đồng thời vang lên.
Toàn bộ trung tâm hành chính, cư nhiên líu ríu hơn mười đứa bé đứng đầy, diện mạo đẹp ngọt ngào, đáng yêu động lòng người, những cô bé gần năm tuổi linh hoạt khéo léo, tất cả các bé đều mặc váy trắng, đầu đội vòng hoa hồng trắng, khoác dải lụa mỏng thật dài, tay nâng quả cầu hoa hồng, tất cả đều thuần khiết non nớt đẹp ngọt ngào tươi cười, lại giống như chim vàng anh, giọng nói thanh thúy ngọt ngào, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, kêu to: "Chú! Chúng con yêu chú! ! Mong chú đừng buồn nữa! ! Xin hãy tin tưởng, công chúa nhất định sẽ trở lại... Chú nhất định sẽ hạnh phúc! !"
Trang Hạo Nhiên chấn kinh khi nghe những lời này, một trận sóng lòng sôi sục kích động nhìn về phía từng bé từng bé trước mặt mình đều xinh đẹp, ngọt ngào, đáng yêu!
Một trận tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.
Tất cả nhân viên bộ phận hành chính, còn có nhân viên phòng thư ký, nhao nhao đi tới, tất cả bạn bè bên người đều vây quanh, cùng mỉm cười nhìn về phía anh, rồi cùng nhau nhiệt liệt mà an ủi vỗ tay.
Trang Hạo Nhiên ánh mắt mãnh liệt chớp lóe, nhìn về phía một đám người trước mặt, nắm chặt phong thư trong tay, kích động nhìn phía trước.
Quả nhiên, không có bao lâu...
Một trận tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến.
Nhân viên bộ phận hành chính cùng bạn bè, chia ra hai bên.
Trang Hạo Nhiên trầm mặc mà kích động đứng ở đầu này, hai mắt lóe ra ánh sáng, khẩn trương nhìn về phía trước.
Một cô gái dịu dàng, một thân váy dài bằng ren màu trắng phía trước thắt đai đen, xẻ ra hai bên, đôi chân dài trắng nõn gợi cảm của cô như ẩn như hiện, tóc đen dài xõa sau lưng, tai trái đeo khuyên tai hình hoa hồng trắng thuần khiết, mang đôi giày cao gót màu trắng phân, đôi mắt to lấp lánh sáng ngời động lòng người, nhẹ cong đôi môi mềm, tươi cười ngọt ngào, tay nâng một bó hoa hồng hình cầu, bước đi tao nhã, giống như cô dâu thong thả đi tới...
Lãng mạn, mê người như vậy.
Trang Hạo Nhiên kinh ngạc đứng ở bên cạnh, kích động nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, có vài phần khó xử tươi cười, đi tới một nhóm cô bé trước mặt, ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, đôi mắt mộng ảo lóe ra vài phần ngọt ngào, ôn nhu chân thành nói: "Trên thế giới này, khoảng cách lớn nhất, là còn sống mà phải chia tay. Trên thế giới này, khoảng cách ngắn nhất, là đến chết cũng phải yêu! Em trao đổi sự dịu dàng của cô ấy, vì anh ngày hôm qua mất mát, vì quá khứ anh đã làm bạn... Xin hãy tin tưởng, em cũng không có đi xa... Bởi vì em nợ anh một chút ấm áp..."
Trang Hạo Nhiên thật sâu nhìn về phía Đường Khả Hinh, ánh mắt trong khoảnh khắc bỗng ướt át!
Đường Khả Hinh mỉm cười cùng tất cả bạn bè bên cạnh, đặt hoa hồng trong tay xuống, rồi mới cùng nhau đứng lên, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, cùng nhẹ nhàng tươi cười ngọt ngào, duỗi người đưa hai tay trắng nõn lên cao, nhẹ đưa lên đỉnh đầu, vòng thành hình trái tim... Đồng thời kêu to: "I-LOVE-YOU!"