Sau bữa cơm trưa.
Hai người thong thả đi ra khỏi phòng ăn Hải Dương, đón mặt trời chói chang, hai bóng dáng kéo ra thật dài, thật sâu...
Đường Khả Hinh vẫn cố nén nước mắt, đón cơn gió nhẹ khoan khoái, đứng giữa bãi cỏ, cúi xuống dưới, cũng không biết đang chăm chú nhìn về nơi nào...
Tưởng Thiên Lỗi cũng dừng bước chân, sâu xa nhìn về phía cô gái trước mặt.
"Tại sao lại muốn nói chuyện này với em? Thực ra em đã quên rồi..." Đường Khả Hinh kìm lòng không được, yếu ớt nói.
Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nhìn cô, nói: "Cuộc sống có một số chuyện, với anh và với em, đều vô cùng quan trọng... Khoảng thời gian này em ở khách sạn, là một phân đoạn vô cùng quan trọng trong đời em, vứt bỏ sẽ rất đáng tiếc... Quan trọng nhất... Chính là khó có được những tình cảm chân thành ấp ôm của em đối với rượu đỏ, quyết tâm hướng về phía trước như vậy... Có lẽ thượng đế muốn cho em có một thời gian nghỉ ngơi, nhưng mà cuộc sống không thể quá lười biếng, nó sẽ trở thành một thói quen đáng sợ..."
Đường Khả Hinh ngẩng đầu, mang theo vài phần đau lòng nhìn anh, nghẹn ngào hỏi: "Vậy còn anh?"
Tưởng Thiên Lỗi thật sâu nhìn về phía Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: "Không nên dễ dàng bị sự ưu phiền của đàn ông làm cho cảm động, mặc kệ phát sinh chuyện gì, anh vẫn là tổng giám đốc của Hoàn Cầu, cuộc sống vẫn sẽ liên tục kéo dài gặt hái, tiếp tục đạt được những vinh dự và thành tựu, những thứ ấy cũng vô cùng quan trọng... Cô đơn, có đôi khi là điều tất nhiên, bởi vì trái tim con người chỉ có một mà thôi... Em chỉ cần chăm sóc bản thân thật chu đáo là được rồi."
"... ..." Đường Khả Hinh lại có chút cấp thiết nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi dường như hiểu được ánh mắt này của cô, vươn tay, khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô, mới yếu ớt nói: "Trách nhiệm nặng nề của anh, từ nhỏ đã bắt đầu rồi... Sẽ không dừng lại ở một giai đoạn nào đó... Quãng thời gian đó cùng với em, là khoảng thời gian thoải mái nhất trong đời anh, đó cũng là món quà mà thượng đế ban tặng cho anh. Nhưng dù sao chúng ta cũng không thể quá lười biếng, bởi vì có một vài sứ mệnh vẫn chưa hoàn thành..."
Đường Khả Hinh kìm lòng không được rơi lệ, nhẹ cúi mặt, mới nghẹn ngào nói: "Hi vọng anh có thể chăm sóc chính mình thật tốt... Tưởng Thiên Lỗi..."
Tưởng Thiên Lỗi nghe thấy tiếng gọi này, đáy lòng trào dâng một cảm giác ấm áp, đôi mát bất giác ẩm ướt, tay lại khẽ vuốt khuôn mặt cô, hưởng thụ chút ấm áp từ làn da của cô truyền tới...
"Đời người nhiệm vụ nặng nề nhất, chính là có được sứ mệnh... Khi anh bắt đầu thừa nhận hai chữ này, chính là lúc mình đã không còn là bản thân mình nữa rồi... Loại cô quạnh này chỉ có chính mình mới hiểu được... Em tin tưởng quá khứ em đã tha thứ cho anh, nhiều hơn là vì, có thể thông cảm những đau khổ và mệt nhọc của anh, suy cho cùng dùng những yêu thương hơn cả sinh mệnh, để tha thứ cho anh, đó là em của quá khứ thực sự để ý đến tinh thần của anh... Anh không cần phải mang gánh nặng, anh rất xứng đáng được tha thứ và chờ mong..." Đường Khả Hinh lại đau lòng rơi lệ nói.
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lại kích động run run ngấn lệ, tay lại chạm nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, khuôn mặt co quắp và run rẩy...
Đường Khả Hinh lại ngẩng đầu, đau lòng nhìn người đàn ông đau khổ trước mặt mình, lại rơi lệ, nói: "Xin hãy sống thoải mái một chút... Xin anh nhất định phải hạnh phúc, đừng hoài nghi lời em nói... Anh rất xứng đáng được mong chờ và tha thứ..."
Tưởng Thiên Lỗi cúi xuống, kìm nén nước mắt chực trào.
Đường Khả Hinh vỗ nhẹ tay anh, nhìn về phía anh, im lặng mà buồn bã rơi lệ.
Giữa bãi cỏ!
"Nóng chết mất! Họp lâu như vậy! ! Làm lão tử nóng đến mức đần độn luôn rồi!" Trang Hạo Nhiên đã vô cùng nóng, cởi âu phục, chỉ mặc chiếc áo sơ mi lam nhạt, quần tây trắng, tay cầm áo âu phục, cùng với Tô Lạc Hoành, Lãnh Mặc Hàn, mấy người cùng nhau đi về phía phòng ăn Hải Dương!
"Vậy sao anh lại phải đi phòng ăn Hải Dương dùng cơm?" Tô Lạc Hành cũng nhanh chóng gỡ nút áo sơ mi đen của mình ra, nóng đến mức mồ hôi đầm đìa, cũng đi về phía trước.
"Tôi thích ăn cơm dứa ở đó! Ngọt ngọt, chua chua , thơm thơm ... Tựa như tình yêu vậy..." Trang Hạo Nhiên nói xong, chống chọi với ánh mặt trời chói chang, nhớ lại Đường Khả Hinh hôm nay ở công ty, làm tất cả vì mình, tim anh bất giác cảm thấy ấm áp.
"Nhìn bộ dạng anh kìa!" Lâm Sở Nhai liếc mắt nhìn anh một cái, chậc một tiếng cười, ngẩng đầu nhìn phòng ăn Hải Dương ở ngay phía trước, lại nhìn thấy hai bóng người quen thuộc, anh tức khắc ngẩn ra, kêu lên: "Trời ạ!"
Trang Hạo Nhiên nghe tiếng kêu này của anh, cũng kỳ quái ngẩng đầu, nhìn về phía trước, sau đó mắt mở to nhìn thấy Đường Khả Hinh cùng Tưởng Thiên Lỗi hai người đang xúc động nhìn đối phương... Mắt anh chợt nhíu lại! !
Đường Khả Hinh tiếp tục đứng tại chỗ, cúi đầu rơi lệ.
Tưởng Thiên Lỗi vẫn tiếp tục đau lòng lau nước mắt cho cô...
"... ..." Trang Hạo Nhiên sắc mặt hơi thay đổi, hai tròng mắt lạnh lùng nhìn hình ảnh trước mắt này!
Tưởng Thiên Lỗi lại săn sóc vươn tay, lau nước mắt trên mặt cô.
"A? Đây là chuyện gì vậy?” Một giọng nói truyền đến.
Hai người sững sờ xoay người, nhìn về phía người đi tới.
Trang Hạo Nhiên đã nở nụ cười đi tới, tiện tay đem âu phục trong tay, ném cho Tô Lạc Hoành bên cạnh, chính mình lại tiêu sái thoải mái đứng giữa hai người, lưu chuyển ánh mắt, đầu tiên là liếc nhìn Đường Khả Hinh một cái, lại quay đầu, bộc lộ thái độ mập mờ thâm tình, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi...
Tưởng Thiên Lỗi tức khắc nhíu mày nhìn Trang Hạo Nhiên.
Đường Khả Hinh lại có chút lúng túng hơi xoay người, dùng tay không nhẹ lau nước mắt...
Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh khóc đến đau lòng như vậy, liền có chút nghi ngờ cười rộ lên hỏi: "Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? Khóc đến mức hoa lê cũng đẫm nước mưa như thế..."
"Ai cần anh lo! !" Đường Khả Hinh không khách khí đáp lại anh! !
"Em mới sáng sớm hôm nay, còn trải đây hoa hồng ở chỗ anh, hiện tại lại không muốn anh quản sao?" Trang Hạo Nhiên tươi cười nhìn cô nói.
Tưởng Thiên Lỗi vừa nghe lời này, trầm mặc nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh mặt bỗng đỏ bừng, lập tức nóng mắt phẫn hận trừng mắt nhìn Trang Hạo Nhiên!
"Sao lại dùng ánh mắt này nhìn anh? Anh nói sai sao?" Trang Hạo Nhiên nhịn không được vươn tay, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô, mới nói: "Anh hôm nay kỳ thực rất cảm động , chính là diễn xuất thiếu một chút, nếu như có một chút thật nữa, không chừng anh sẽ đem vé số cho em đấy."
"Trang Hạo Nhiên! !" Mặt Đường Khả Hinh đỏ bừng, cất bước đứng trước mặt anh, cảm thấy xấu hổ mất thể diện tức giận nói: "Anh đừng có quá đáng như vậy! Tôi lúc nào nói muốn vé số của anh hả?"
"Không muốn sao? Vậy anh đem nó tặng cho người khác?" Trang Hạo Nhiên nhìn cô, cười nói.
"Anh tốt nhất đem nó ăn đi ! ! Đồ cái thứ người hẹp hòi đáng ghét! Anh chính là cái thứ người chết tiệt, khiến người ta chán ghét nhất trên đời này! ! Hôm qua tôi thực sự bị mù, mới đi an ủi anh!" Đường Khả Hinh nói xong, hai tay chống lên lồng ngực anh, đẩy anh lùi lại mấy bước, mới nhấc đuôi váy dài, cất bước đi về phía trước...
Một lực đạo mạnh mẽ, bàn tay hệt như sắt thép cứng rắn, trong nháy mắt nắm chặt cổ tay cô, khiến cho cả người cô ngã trở lại!
"Anh làm gì vậy?" Đường Khả Hinh cả người loạng choạng, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, tức giận hét to! !
Trang Hạo Nhiên hơi cắn răng, cúi đầu, hai tròng mắt bộc lộ ánh nhìn mãnh liệt, nhìn về phía cô sâu xa nói: "Anh nói cho em đi rồi sao?"
"Tôi sao lại không thể đi? Anh là gì của tôi? Anh dựa vào cái gì bắt ép tôi?" Đường Khả Hinh nhìn anh kích động kêu to!
"Em là thư ký của Trang Hạo Nhiên anh! ! Anh có quyền yêu cầu em làm bất cứ chuyện gì! ! Trừ khi em không muốn đứng vững trong Hoàn Cầu! !" Trang Hạo Nhiên thở dốc, nóng mắt nhìn Đường Khả Hinh nước mắt vẫn còn chưa khô!
"Anh..." Đường Khả Hinh trong lúc nhất thời, không biết nói gì nhìn người này.
"Trang Hạo Nhiên! !" Tưởng Thiên Lỗi lập tức nắm chặt một cánh tay kia của Đường Khả Hinh, muốn kéo cô về bên mình, nhìn anh phẫn nộ nói: "Cậu làm cô ấy đau! !"
"Làm cô ấy đau, là ai?" Trang Hạo Nhiên nói xong, dùng lực mạnh trong nháy mắt ôm chặt Đường Khả Hinh vào trong lòng! !
"Anh buông tôi ra! ! Anh cảm thấy tôi là đang diễn trò, vậy anh còn dính dáng đến tôi làm gì?" Đường Khả Hinh bởi vì câu nói thương tâm kia, sống chết vươn tay, đánh lồng ngực anh! !
"Anh biết em đang diễn trò! ! Nhưng anh vẫn rất cảm động!" Trang Hạo Nhiên nhất thời cầm chặt vai Đường Khả Hinh, tức giận nói: "Trên thế giới này, không có người nào như anh vậy, biết rõ em là diễn trò, nhưng anh vẫn cảm động! ! Trên thế giới này, không có người nào như anh vậy, biết rõ em đối với anh không có cảm giác, vậy mà vẫn luôn một lòng hướng về em! ! !"
Đường Khả Hinh hai mắt đẫm lệ nhìn về phía người này, tức giận nói: "Nếu như anh cảm động, sẽ không nói tôi diễn sai! ! Anh cái tên đáng ghét này! Mau buông tôi ra!"
Cô lại giãy giụa tránh thoát cái ôm của anh...
Trang Hạo Nhiên lại dùng hai tay nắm chặt bả vai của cô, mới gầm nhẹ: "Em không thể để cho loại cảm giác này, tồn tại trong thế giới của anh lâu hơn một chút được sao? Vừa mới cho anh vui vẻ, có được bao lâu chứ?"
"Trang Hạo Nhiên! !" Tưởng Thiên Lỗi phẫn nộ đi lên phía trước, đẩy mạnh bả vai của anh, gầm nhẹ: "Cậu sao lại đi ép buộc một người mất trí nhớ như vậy?"
"Anh không có ép buộc một người mất trí nhớ sao! !" Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt hệt như mãnh thú, tức giận đẩy mạnh bả vai anh ra, nhìn anh, đau lòng nói: "Một chút chuyện của cô ấy trong quá khứ, tồi đều không muốn chạm vào ! Đó là bởi vì quá khứ cô ấy đã rơi quá nhiều nước mắt rồi! ! Anh ở trước mặt cô ấy, cũng đã nói những thứ gì! ! Làm cho cô ấy khóc thành như vậy! Nếu như anh thật sự muốn xoay người, phiền anh nhanh một chút!"
Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, hai tròng mắt tức khắc tỏa ra ánh nhìn như hổ trong bóng đêm, nắm chặt nắm đấm, tới gần Trang Hạo Nhiên, vươn tay ấn mạnh vào lồng ngực anh, ngửa mặt gằn từng chữ nói: "Trang Hạo Nhiên! Nếu như tôi thật sự muốn tranh giành, cậu cảm thấy tôi... Không có cách nào trở thành đối thủ của cậu sao? Một người đầu óc, ngay cả ký ức cũng có thể vứt bỏ! ! Cậu cảm thấy chuyện quá khứ, có thể trong thế giới của tôi, sinh ra ảnh hưởng gì được sao?"
Trang Hạo Nhiên nheo mắt, ngầm nuôi lửa giận nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi!
Đường Khả Hinh lập tức có chút hoảng loạn tỏng lòng, nhìn về phía hai người bọn họ.
Tưởng Thiên Lỗi lại bị lửa giận dần dần bùng phát, hai mắt thâm thúy hiện lên vài phần cướp đoạt, thiêu đốt lồng ngực anh, không chút sợ hãi nói: "Cậu đừng tưởng tôi đã đi xa... Hạnh phúc của cô ấy, vẫn là chuyện quan trọng nhất trong cuộc sống của tôi! Nếu như bất luận kẻ nào, làm cho cô ấy tổn thương rơi lệ... Tôi nhất định sẽ không bỏ qua hắn! ! Đừng dựa vào một chút gọi là tình cảm sâu đậm kia của cậu, mà cảm thấy cậu có gì đặc biệt hơn người? Chẳng lẽ cậu cảm thấy, tình yêu của tôi và cô ấy chết cũng phải yêu, cũng có thể theo duyên phận mà bay đi, cậu dựa vào cái gì liền cảm thấy, vận mệnh chiếu cố cậu? Cậu đối với cô ấy làm cái gì? Cậu có tư cách gì yêu cầu hay đòi hỏi cô ấy?"
Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt hệt như chim ưng đang điên cuồng, vung nắm đấm lên, nhanh như tia chớp, hướng về phía cằm Tưởng Thiên Lỗi đánh một quyền! !
Tưởng Thiên Lỗi kêu rên, cả người ngã lăn trên đất, khóe miệng chảy máu! !
"Tưởng Thiên Lỗi! !" Đường Khả Hinh đau lòng, vội vã nhào tới trước mặt Tưởng Thiên Lỗi, ngồi xổm xuống tay vịn bờ vai anh, nhìn về phía miệng anh đầy máu, tức khắc quay đầu, nổi giận nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, kêu to: "Anh làm gì vậy?"
Trang Hạo Nhiên nặng nề thở dốc, chỉ vào Tưởng Thiên Lỗi, tức giận nói: "Tôi cho anh biết, tôi đã muốn đánh anh từ sớm rồi! ! Nếu quả thật muốn cho một người vui vẻ! ! Nên nghĩ cách, làm cho cô ấy cười trước đã, chứ không phải là khóc trước tiên! Vận mệnh cũng không chiếu cố tôi chút nào cả, nếu như chiếu cố tôi, thì hôm nay cô ấy cũng sẽ không đứng trước mặt của anh, khóc với anh!"
"Tôi ghét nhất loại người lấy danh nghĩa tình yêu như cậu, không ngừng uốn nắn cuộc sống của người khác! Làm như chỉ có mình cậu mới là người có thể mang đến cho cô ấy hạnh phúc tuyệt đối vậy! ! Tôi cũng không tin, cậu chưa từng gây tổn thương cho cô ấy?" Tưởng Thiên Lỗi nhất thời ngăn Đường Khả Hinh, mãnh liệt mà nhanh chóng đứng lên, trợn mắt xông về phía Trang Hạo Nhiên...
"Đừng! !" Đường Khả Hinh thoáng cái khẩn trương chặn trước mặt anh! !
"Em đến đây cho anh! !" Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Đường Khả Hinh chắn trước mặt, anh đau lòng gọi! !
"Mặc kệ phát sinh chuyện gì, anh đánh người chính là không đúng! ! Anh làm một tổng giám đốc, sao có thể kích động như vậy chứ?" Đường Khả Hinh rất sợ Tưởng Thiên Lỗi xông lên trước, đầu tiên là chặn trước mặt anh, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nói! !
"A!" Trang Hạo Nhiên đau lòng cười trừ một cái, nhìn về phía Đường Khả Hinh, hai tròng mắt tràn đầy ánh nhìn phẫn nộ, nói: "Kích động? Nếu như anh là một người kích động! Trước đây anh đã giết chết anh ta rồi ! !"
Anh nói xong, lập tức tức giận lấy ví tiền của mình, từ bên trong rút ra tờ vé số, đứng trước mặt Đường Khả Hinh, cười chế nhạo nói: "Em không phải là muốn vé số sao? Liền thưởng cho trò xiếc của em hôm nay, diễn chân thật đến vậy! Anh cho em! !"
"Xoẹt ! !"
Trang Hạo Nhiên nói xong, tức giận nhìn về phía cô, xoẹt một tiếng, đem tờ vé số ba trăm ngàn kia, xé thành hai nửa! !
"... ..." Đường Khả Hinh hít một ngụm khí lạnh, khiếp sợ đau lòng nhìn tấm vé số này, cứ như vậy đã không còn nữa!
Tưởng Thiên Lỗi cũng trợn mắt nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên từng cơn tức giận đưa mắt nhìn về phía Đường Khả Hinh, đem vé số trong tay, nhanh chóng xé thành những mảnh nhỏ, toàn bộ đều bay lượn giữa không trong, thành hình tơ liễu... Anh lạnh lùng nhìn cô nói: "Muốn sao? Đem nó toàn bộ nhặt trở lại đi, xem có thể dính lại thành hình dáng ban đầu hay không! Sau này đừng đem dịu dàng ra mà trao đổi! Đó đều là lừa gạt kẹo que ăn thôi!"
Anh nói xong, liền nhanh chóng xoay người bỏ đi! !
"Trang Hạo Nhiên! !" Tưởng Thiên Lỗi giận dữ thét lên : "Cậu thật quá đáng! !"
Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, cúi đầu, hai mắt run run ngấn lệ, đau lòng nhìn về phía những mảnh nhỏ trên mặt đất, nhớ lại câu nói cuối cùng của anh, một trận lửa giận xông thẳng đến, nắm chặt nắm đấm, ngẩng đầu nhìn về phía anh kêu to: "Anh cái tên chết tiệt này! Đó là ba trăm ngàn đấy!"
Trang Hạo Nhiên không nói gì, tiếp tục cất bước đi về phía trước.