"Gì cơ a?" Mộc Tâm Vân ngạc nhiên, đôi mắt mở to tròn. Cô không thể tin được giờ phút này chính bản thân mình đã nghe được những cái gì.
"Em không muốn sao?" Anh đã sớm biết, từ rất lâu rồi, người ở trong lòng của Tâm Vân chính là anh. Nhưng bởi vì anh đối xử với cô vẫn luôn luôn không có cảm giác đặc biệt gì, về sau này lại vừa vặn gặp được người bạn gái trước, cho nên anh mới giả bộ không hề phát hiện ra tình cảm yêu mến của cô dành cho mình. Anh nguyện chỉ làm một người hàng xóm bình thường cùng với gia đình cô mà thôi.
Mà bây giờ khi đối mặt với cô, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn đột nhiên anh chợt nhận ra vẻ đẹp thanh xuân của cô càng ngày càng tươi đẹp hơn. Từ gương mặt cho đến tác phong tao nhã, toàn thân cô đang tản ra sự mê hoặc thành thục, gợi cảm đến mê người. Anh cảm thấy bản thân mình đã bắt đầu có cảm giác rồi đối với cô rồi.
Lời nói đột ngột của Cao Chi Bình làm cho chân tay của Mộc Tâm Vân trở nên luống cuống, cô chợt nói cà lăm: "Chuyện này... quá đột ngột, anh có thể cho em suy nghĩ một chút được không?"
"Được thôi, em cứ từ từ nghĩ, không vội." Ngoài miệng nói như vậy, nhưng khi thấy cô không lập tức đồng ý với lời đề nghị kia của mình, trong nội tâm của Cao Chi Bình cũng cảm thấy có chút bất ngờ.
Sau khi nói lời từ biệt với Cao Chi Bình, Mộc Tâm Vân liền không thể chờ đợi được nữa, liền vọt tới công ty Sao Thiên Vương muốn tìm Cao Chi Ngang, nhưng cô chỉ nhận được câu trả lời...
"Ô, chị không biết sao? Hôm nay anh Cao đã đến Hongkong rồi." Nhìn thấy Mộc Tâm Vân đến nơi này để tìm người, Tiểu Diệp kinh ngạc hỏi lại.
"Anh ấy đi Hongkong rồi sao? Vậy khi nào thì anh ấy trở về?" Bổ nhào đến tìm người thì thấy trống không,Mộc Tâm Vân thất vọng, chau hàng lông mày đen như vẽ lại. Vì cái gì mà chuyện đi Hongkong, Cao Chi Ngang lại không hề nói năng gì với cô hết vậy? Có phải bởi vì ngày đó cô đã mắng anh, cho nên anh đã giận cô, mới không nói năng gì cho cô biết không?
"Chắc là ngày mai anh ấy sẽ trở về thôi." Tiểu Diệp nói.
Trở lại trên xe, cô lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho Cao Chi Ngang, nhưng lại không gọi được.
Cô rất muốn được nhìn thấy anh, muốn được nghe thấy giọng nói của anh, rất muốn nói cho anh biết chuyện anh Chi Bình đã nói với cô rằng, anh muốn kết giao qua lại với cô.
Cô còn muốn nói lời xin lỗi với anh, diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn nói rằng lúc trước cô đã hiểu lầm anh... Tóm lại cô có rất nhiều lời nói muốn nói với anh... nhưng vì sao, lúc này lại cứ khăng khăng một mực không tìm thấy anh?
"Có nên đồng ý với đề nghị của anh Chi Bình không?" Ngồi ở trong xe, dựa đầu vào trên thành ghế, Mộc Tâm Vân thì thào tự hỏi. Tự nhiên cô giật mình khi nhận ra, không hiểu tại sao mình lại cảm thấy còn do dự không yên như vậy?
Chẳng phải ngay từ nhỏ cô đã rất yêu thích anh Chi Bình rồi đó sao? Hiện tại anh Chi Bình đã nguyện ý muốn kết giao với cô rồi đó thôi, đây chính là chuyện mà từ trước đến nay cô vẫn luôn tha thiết ước mơ kia mà, nhưng vì sao hiện giờ bản thân cô lại do dự như thế?
Cô đang lo lắng điều gì chăng? Bất an việc gì đây? Ngay khi anh Chi Bình đưa ra yêu cầu đề nghị cô và anh kết giao qua lại với nhau, thì vì sao cô lại không cảm thấy hưng phấn mà đồng ý chấp nhận ngay?
Không đúng! Cô cảm thấy trong vấn đề này, bản thân mình có gì đó thật sự quá mức không bình thường rồi! Nhưng mà, vấn đề là ở nơi nào?
Cô cố gắng để nghĩ, dùng hết sức để nghĩ, nhưng mãi vẫn không tìm ra điểm mấu chốt.
Bởi vậy, ngay ngày hôm sau, bởi vì anh Cao Chi Bình phải tăng ca, nên anh đã hẹn cô đến văn phòng của anh cùng anh ăn bữa tối cùng một chỗ, thì cô đã phải do dự một lúc mới nhận lời.
Từ ngày hôm qua, sau khi anh Cao Chi Bình nói muốn kết giao cùng cô, Mộc Tâm Vân phát hiện ra bản thân mình thậm chí có chút sợ hãi khi phải một mình ở chung với anh.
Chẳng qua là vì cô muốn có thể hiểu rõ hơn loại cảm giác kỳ quái kia của bản thân mình và cho đến tột cùng vấn đề ấy là thế nào, cho nên cô vẫn đến tìm anh Cao Chi Bình.
Nhưng khi đi vào văn phòng của anh, ăn đồ ăn tiện lợi anh đặc biệt đặt cho cô, quả thực Mộc Tâm Vân ăn mà không biết mùi vị thế nào.
Khi anh Cao Chi Bình dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô thì cảm giác duy nhất của cô lúc này là muốn chạy trốn.
Má ơi, cô rốt cuộc là bị làm sao thế nhỉ? Nếu như trước kia cô có thể được một mình ở cùng một chỗ với anh Chi Bình thế này, nhất định cô sẽ vui mừng gấp bội, nhưng vì sao bây giờ cô lại khó có thể bình tâm mà ngồi ở đây như vậy?
"Tâm Vân, em còn có việc gì sao?" Phát giác thấy cô cứ liên tiếp nhìn đồng hồ, Cao Chi Bình hỏi.
"Ách, không có." Cô lắc đầu vẻ không được tự nhiên, sau đó liền trầm mặc không biết nên nói cái gì cho phải, đành phải làm bộ thưởng thức một bức tranh phong cảnh treo trên tường.
"Tâm Vân." Cao Chi Bình rất gọi cô rất tình cảm.
"Dạ?" Vừa quay đầu lại, cánh môi của cô liền bị anh Chi Bình hôn vào, Mộc Tâm Vân ngạc nhiên mở to mắt, đực mặt ra, phải mất hai giây sau cô mới hoàn hồn, đang muốn dùng sức đẩy ra anh, chợt nghe thấy “keng” một tiếng, tiếng đồ vật bị rơi xuống đất lên.
Hai người đột nhiên quay đầu lại, vừa vặn trông thấy Cao Chi Ngang vừa mở cửa văn phòng, đang đứng ở cửa ra vào, vẻ mặt anh đầy khiếp sợ.
"Cao Chi Ngang, anh đã trở lại." Nhìn thấy anh, Mộc Tâm Vân không rảnh nghĩ ngợi nhiều, liền vui vẻ đứng dậy chạy tiến đến phía anh.
Nhưng mà Cao Chi Ngang cũng không hề liếc nhìn cô lấy một liếc mắt, chỉ khom người xuống nhặt chiếc điện thoại vừa bị rơi xuống đất lên, không nói một câu, quay đầu rảo bước đi nhanh ra khỏi chỗ đó.
"Cao Chi Ngang, anh làm cái gì vậy?" Mộc Tâm Vân nhìn theo bóng lưng của anh đang hốt hoảng rời đi, kêu lên đầy khó hiểu.
Đầu tiên Cao Chi Bình hơi khép mắt hạ mi xuống, tiếp theo đó, anh nhìn về phía cô tựa như đang suy nghĩ điều gì đó.
"Cái tên Cao Chi Ngang kia thật không biết là đã bị làm sao nữa! Vì sao vừa nhìn thấy em, anh ấy đã lại bỏ đi như vậy chứ?" Cô có chút tức giận, quay đầu lại cầm lấy chiếc túi của mình, nghĩ định đuổi theo Cao Chi Ngang.
"Tâm Vân, có phải là em đã yêu Cao Chi Ngang rồi hay không?" Cao Chi Bình lên tiếng hỏi.
"Em yêu Cao Chi Ngang ư?!" Nghe Cao Chi Bình hỏi như vậy, Mộc Tâm Vân kinh ngạc dừng bước chân lại.
"Chắc chắn là Chi Ngang cũng yêu thích em!" Cho nên vừa rồi khi trông thấy anh hôn Tâm Vân, phản ứng của Chi Ngang mới có thể trở nên kịch liệt như vậy. Khi anh quay đầu lại nhìn thấy Chi Ngang, chỉ trong nháy mắt, anh đã phát hiện ra ngọn lửa tức giận đã bốc lên trong mắt của Cao Chi Ngang. Một khắc này, anh gần như cho rằng Cao Chi Ngang sẽ xông lại để đánh anh, nhưng mà Cao Chi Ngang đã nhịn được, lựa chọn quay đầu rời đi.
Kỳ thật từ rất sớm anh đã phát hiện ra Chi Ngang đối đãi với Tâm Vân không giống như với những cô gái khác. Mấy năm trước anh đã từng thử hỏi qua Chi Ngang, nhưng mà em trai anh đã phủ nhận. Mấy năm vừa qua, anh mải bận rộn chuyện của mình, cho nên cũng không còn không lưu ý lắm đến xu hướng trong chuyện tình cảm của Cao Chi Ngang. Vừa rồi khi nhận thấy sắc mặt khó coi của Cao Chi Ngang lúc rời đi, anh gần như có thể xác định một chuyện... Cao Chi Ngang yêu thích Mộc Tâm Vân.
Nghe thấy Cao Chi Bình hỏi một câu đột ngột đầy sức lực bạo phát như vậy, Mộc Tâm Vân thấy khiếp sợ mở trừng mắt thật lớn: "Anh Chi Ngang... yêu thích em sao?!"
"Ừ, cho nên vừa rồi khi trông thấy anh hôn em, nó mới trở nên tức giận như vậy, ngay cả một câu cũng không nói năng gì mà đã rời đi."
"Làm sao có thể chứ?" Cô không dám tin. Cô đã từng hỏi anh và chính anh cũng đã phủ nhận rất rõ ràng mà.
"Em cũng yêu thích Chi Ngang, đúng không? Vừa rồi khi em nhìn thấy Chi Ngang thì biểu lộ trên mặt em thật vui vẻ, ánh mắt nhìn cũng phát sáng lên." Ánh mắt sáng ngời như vậy, rõ ràng chỉ có ở những người trong lòng có tình cảm yêu đương với nhau mới có. Cho nên hôm qua khi anh yêu cầu muốn được kết giao với cô, thì trên mặt cô ngoại trừ biểu lộ sự kinh ngạc ra thì cũng không hề có sự vui mừng và lập tức đáp ứng.
Mộc Tâm Vân giật mình sợ hãi đến mức không thốt ra nổi thành lời.
Cô yêu mến Cao Chi Ngang, mà Cao Chi Ngang cũng yêu mến cô?!
Những lời này của Cao Chi Bình phảng phất như lời cảnh tỉnh, làm cho cô bỗng nhiên nhìn ra rõ ràng những vấn đề khác thường của chính mình đã phát sinh trong mấy ngày vừa qua. Bởi vì cô thích Cao Chi Ngang, cho nên cô mới ghen tỵ khi nhìn thấy anh đang kề cận cùng với mấy cô gái trong chương trình của anh, cho nên cô mới không nghĩ muốn kết giao cùng với anh Cao Chi Bình.
"Em hãy đuổi theo Chi Ngang đi, hãy nói rõ ràng lại cho nó nghe tất cả mọi chuyện của em." Cao Chi Bình cổ vũ cô.
"Em, em phải nói những gì?" Cô ấp úng hỏi lại Cao Chi Bình. Đột nhiên cô tỉnh ngộ nên giờ đây trong đầu óc của cô là một sự hỗn loạn, chân tay trở nên luống cuống không biết bản thân mình giờ đây nên làm như thế nào cho đúng.
Anh lắc đầu, cười cô chậm chạp, "Em hãy nói thẳng ra với Chi Ngang tất cả những suy nghĩ ở trong lòng của em, cũng như những cảm giác của em đối với Chi Ngang như thế nào là được rồi." Bởi vì Cao Chi Ngang là em trai của mình, cho nên anh nguyện ý rời khỏi Mộc Tâm Vân. Quan trọng hơn là, Mộc Tâm Vân đối với anh đã không còn cảm giác nữa, nếu miễn cưỡng cô ở cùng với anh chung một chỗ, đến cuối cùng cả ba người bọn họ đều sẽ.bị tổn thương.