“Anh đã nói rồi sao? Vậy cha của anh đã nói như thế nào?” Mộc Tâm Vân hỏi lại đầy vẻ khẩn trương, chỉ sợ bác Cao sẽ phản đối.
“Cha anh đã nói chỉ cần chúng ta vui vẻ yêu mến nhau là được, cha anh không có ý kiến gì, vấn đề chỉ là còn về phía mẹ của em thôi.”
Về điểm ấy thì cô cũng biết, nhưng vấn đề mấu chốt ở đây vẫn còn phải chờ ở phía cha của anh.
“Kỳ thật, chỉ cần ba của anh chịu hướng về phía mẹ của em nói lời xin lỗi là được rồi, em nghĩ mẹ của em cũng sẽ bỏ qua chuyện này thôi.”
“Muốn cha anh cúi đầu nhận lỗi là một điều rất khó, đến ngay cả chuyện cha anh sau khi đọc tin tức trên báo, đã cầm cán chổi đánh đuổi anh ra khỏi cửa, về sau dù cha anh biết là báo chí đã đăng tin bậy bạ, cha anh cũng không còn nói lời xin lỗi anh nữa là.” Về chuyện này, ngày hôm qua Cao Chi Ngang đã từng thử đặt vấn đề với cha của mình, ai biết được cha của anh vừa nghe thấy vậy liền rống hét lên với anh...
“Vì lý do gì mà tao phải nói lời xin lỗi đối với người phụ nữ kia chứ? Tao lại không phải là người gây ra lỗi lầm. Năm đó rõ ràng là chính con chó bà ấy nuôi đột nhiên phóng tới trước xe của tao, do vậy tao mới có thể không cẩn thận mà đâm chết nó. Hơn nữa, còn bởi vì đạp phanh khẩn cấp mà thiếu chút nữa tao đã bị đụng gẫy cả mũi.”
Nghĩ đến cá tính của hai người đều bướng bỉnh như vậy, Mộc Tâm Vân không biết làm thế nào, đành chỉ thở dài.
“Mẹ của em không thể nào tha thứ cho ba của anh được. Mà chúng ta cứ phải lén lút ở cùng một chỗ như vậy, nếu như bị mẹ em phát hiện ra thì có thể nói..., em thật không dám tưởng tượng mẹ em sẽ tức giận đến mức độ nào nữa.”
“Nếu không, chúng ta bỏ trốn nhé!” Anh nhẹ nhàng ghé gương mặt của mình vào cọ cọ lên gò má non mềm của cô, rất muốn mặc kệ những chuyện đáng ghét kia.
“Chạy trốn cái đồ quỷ ấy!” Vừa lườm anh một cái trắng mắt, Mộc Tâm Vân vừa đẩy gương mặt của anh ra. “Nếu như không có được lời chúc phúc của mẹ em, em tuyệt đối không thể nào an tâm ở cùng một chỗ với anh được.” Mẹ chỉ sinh có một con gái duy nhất là cô, cô làm sao có thể bất chấp tất cả mà bỏ măc mẹ của mình như vậy được chứ.
“Vậy em cũng cam lòng để cho anh làm người tình bí mật, không được gặp gỡ em công khai như những người khác hay sao?” Vẻ mặt của Cao Chi Ngang tràn đầy sự uất ức, n ôm lấy eo của cô, gối mặt lên trên vai cô, nhìn cô đầy ai oán.
“Anh có chỗ nào giống người tình bí mật chứ? Ở trong công ty của anh, có người nào mà không biết chuyện chúng ta đang cùng một chỗ đâu.” Cô vừa thẹn vừa cười, đẩy cái mặt anh cứ suốt ngày dính chặt lấy mặt của mình.
“Những người kia toàn là những người không chút liên quan, không quan trọng, quan trọng là mẹ của em kia.” Không thể thuyết phục được mẹ của cô chấp nhận anh, từ nay về sau chuyện anh muốn kết hôn với cô chỉ sợ cũng khó như tìm đường lên trời.
“Chính là thế đó, bây giờ chúng ta cũng không có biện pháp gì để hóa giải mối oán hận của mẹ em đối với cha anh, chúng ta còn có thể biết làm sao đây?” Cô cũng hi vọng tình cảm lưu luyến của mình có thể nhận được lời chúc phúc của mẹ.
“Anh đã nghĩ ra được một biện pháp này.”
“Biện pháp gì vậy?”
“Chính là...” Phảng phất như đang nói chuyện gì cơ mật vậy, anh tận lực hạ giọng ghé sát vào bên tai cô mà thì thầm.
Hơi thở ấm áp của anh nhè nhẹ phe phẩy qua trên gương mặt của cô. Mộc Tâm Vân không chịu đựng nổi cái buồn buồn ngưa ngứa kia liền co rụt cổ lại, cười cười, đẩy gương mặt của anh đang kề cận với mặt của cô ra xa một chút: “Ấy này, anh nói chuyện thì nói bằng lời, không cần thiết phải dán sát gần em như vậy chứ!”
Cao Chi Ngang cứ ghé khuôn mặt tươi cười của mình vào gần Mộc Tâm Vân thêm chút nữa. Anh há mồm ra cắn một miếng vào vành tai mượt mà của cô, làm cho cô khẽ kêu lên một tiếng.
“Cao Chi Ngang, anh là chó sao, tại sao lại cắn người ta thế chứ?”
“Anh đâu chỉ có thầm nghĩ muốn cắn em, anh còn nghĩ muốn chỉ một miếng thôi ăn luôn em vào trong bụng anh nữa kia.” Anh chăm chú nhìn vào đôi mắt của cô, ánh mắt của anh nóng bỏng tựa như muốn làm cho cô bị tan chảy ra vậy.
Mộc Tâm Vân bị lời nói mập mờ lẫn ánh mắt nóng rực của anh chọc cho làm cho đỏ bừng mặt, cô hờn dỗi cảnh cáo anh: “Anh lại nói xằng bậy gì thế, em liền không thèm để ý tới anh nữa!”
Nhìn cô bị lời nói của anh chọc cho đỏ hồng cả má, Cao Chi Ngang hài lòng, cũng không trêu chọc cô nữa, cười nói: “Như thế nào, anh vừa nói cho em nghe kế hoạch đó, em cảm thấy có được không vậy?”
Cô cẩn thận suy nghĩ, sau đó gật gật đầu nói: “Ừ, biện pháp này nghe chừng khã tốt. Nếu nói như vậy, nói không chừng mẹ của em có thể quên hết ân oán trước kia với cha anh, chỉ là, ba của anh có chịu phối hợp không thôi?”
“Nếu để cho ba của anh biết trước được chuyện này, tuyệt đối chắc chắn rằng ông ấy sẽ không phối hợp đâu. Cho nên anh không có ý định nói cho cha anh biết về chuyện này đâu.” Cao Chi Ngang mở một lọ nước trái cây ra, cắm ống hút vào, sau đó đưa tới bên môi Mộc Tâm Vân, dỗ dành cô uống.
Mộc Tâm Vân ngậm ống hút liền uống vài ngụm nước trái cây, sau đó hồ nghi hỏi: “Nhưng mà nếu như không nói cho ba của nhưng biết, đến lúc đó liệu bác Cao có chịu đi tìm không?”
“Đến lúc đó anh sẽ nghĩ biện pháp để cho ba anh đi tìm, em không cần lo lắng.” Cá tính của chuyện mình, anh hiểu rất rõ, anh có thể nắm chắc được rằng, đến lúc đó anh có thể làm cho cha của mình sẽ làm đúng theo kế hoạch mà anh đã định ra.”Anh nghĩ ngày mai sẽ hành động luôn.”
“Ngày mai sao? Sợ rằng quá nhanh đấy.”
“Đã nghĩ ra được biện pháp rồi, anh nghĩ chúng ta cũng cần mau chóng giải quyết chuyện này, miễn cho đêm dài lắm mộng.” Chỉ có giải quyết được mối ân oán giữa hai nhà, thì như vậy quan hệ của hai người bọn họ mới có thể được củng cố vững chắc hơn. Bằng không, nếu như bị mẹ của cô phát hiện ra quan hệ giữa hai người bọn họ trước, anh thật không biết sẽ gây ra chuyện gì thêm nữa.
“Được rồi!” Cô hi vọng kế hoạch có thể thành công tốt đẹp.
Bởi vậy, ngày hôm sau vào khoảng năm giờ chiều gì đó, Mộc Tâm Vân và Cao Chi Ngang liền lén lén lút lút trốn tránh phía sau một gốc cây đại thụ ở trong công viên gần đó, thò đầu ra nhìn theo dõi Vương Ngọc Hà.
Phát hiện ra mẹ của mình đang mải nói chuyện phiếm với hàng xóm, thả cho con chó săn lông vàng mới được hơn năm tháng tuổi tự đi chơi một mình, Mộc Tâm Vân liền lén lút hạ thấp giọng gọi Bảo Bảo tới.
Bảo Bảo đang chơi đùa trên bãi cỏ bên cạnh đó, nghe thấy cô gọi tên mình, liền ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, rồi lại quay đầu nhìn nhìn về phía bà chủ vẫn còn đang mải nói chuyện phiếm cùng người khác, tựa như đang suy nghĩ có nên chạy tới chỗ cô chủ nhỏ của mình hay không.
“Bảo Bảo mau lại đây, mày nhìn này, ở trên tay của tao có đùi gà đó.” Mộc Tâm Vân ngồi xổm xuống, miệng nở nụ cười tươi tắn rất thân thiết, đưa ra một chiếc đùi gà mà cô đã chuẩn bị sẵn trước đó, dụ dỗ chú chó nhỏ.
Phảng phất ngửi thấy được mùi vị thơm ngon phát ra từ chiếc đùi gà trên tay cô chủ nhỏ, Bảo Bảo không sao nhịn được liền chạy lại chỗ Mộc Tâm Vân.
Cao Chi Ngang vẫn đứng nấp ở phía sau cây đại thụ, khi Bảo Bảo chạy đến gần thì anh bất ngờ nhảy đến định tóm luôn lấy nó, nhưng anh lại bị Bảo Bảo nhanh nhẹn cắn ngược lại một miếng.
“A, nó cắn anh!” Cao Chi Ngang bị Bảo Bảo cắn vào tay liền lùi lại về phía sau, khẽ kêu lên một tiếng.
“Không sao đâu, Bảo Bảo đã được tiêm vắc-xin phòng bệnh chó dại rồi, bị cắn cũng không được chết người được đâu.” Mộc Tâm Vân thuận miệng trấn an Cao Chi Ngang.
Trông thấy Bảo Bảo bị bạn trai của cô chủ nhỏ hù dọa, nên đã đề phòng đứng cách cô chủ một khoảng cách xa độ vài bước, không hề đến gần nữa, mà chỉ mở to hai mắt đen tròn ngó nghiêng, nhìn chằm chằm một cách thèm thuồng vào chiếc đùi gà trên tay cô chủ.