.
Chẩm Lập Phong hôm nay tan làm sớm chạy đến chỗ bé con lấy lòng.
Anh nghĩ lạc quan thế này, hôm qua anh không một trận chẳng những không bị Vệ Tiểu Thảo mặc kệ mà cậu còn vỗ đầu anh một cái, đấy là minh chứng cho việc quan hệ giữa họ đã dịu hơn rồn, anh nhất định phải cố gắng tiếp, nhân lúc gió thuận mà trèo lên, trèo được một mét thì lên một mét, liệt thảo sợ triền lang, chỉ cần anh bám riết không tha thì nhất định anh có thể ôm bé con về nhà.
nhái từ câu liệt nữ sợ triền lang: đại ý là con gái (ở đây chỉ Tiểu Thảo) sợ bị bám dai, quấn lấy dây dưa lằng nhằng.
Kết quả nghĩ thì đẹp như vậy, vừa mới đến chỗ Vệ Tiểu Thảo thường ngày bán hàng thì anh đã thấy một chiếc xe với biển số quen quen đỗ ở giao lộ, bên ghế lái còn là cái tên mặt liệt kia nữa chứ.
Anh tức thì nóng người, vội vàng đỗ xe chạy xuống tìm Tiểu Thảo nhà anh.
Đúng như dự đoán, bên cạnh Tiểu Thảo nhà anh là tên thiếu gia điên kia.
“Cậu tới đây làm gì?!” Thằng ranh con này hại anh thảm muốn chết, Chẩm Lập Phong tức đến xanh cả mắt, “Ông đây đếch có quan hệ gì với cậu cả!”
“Tôi cũng đâu có đến tìm anh.” Omega nhỏ kia liếc mắt xem thường nhìn anh, rồi lại bám lấy người Vệ Tiểu Thảo, “Tôi tới tìm anh Tiêu ~”
Huyệt thái dương của Chẩm Lập Phong nhảy liên hồi, chỉ muốn lấy kéo cắt phăng cái lưỡi lắm điều kia đi.
“Đây là người yêu của tôi, cậu đến từ đâu thì về đó đi!”
“Đó là chuyện cũ rồi.” Phong tiểu thiếu gia làm mặt quỷ, “Huống chi, cõi đời này chẳng có góc tường nào không cạy nổi đâu!”
Phì!
“Xin lỗi xin lỗi, không cẩn thận cười ra tiếng.” Vệ Tiểu Thảo vỗ mặt một cái nói xin lỗi, “Hai người tiếp tục đi.”
Đúng là phong thủy luân chuyển, Chẩm Lập Phong anh cũng có ngày hôm nay.
Ha ha ha.