*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh nghĩ, Tưởng gia của Thương Lăng muốn lấy đầu ngón tay của một ai đó là chuyện khó lắm sao?
Trải qua màn giày vò ấy, Trần Du cũng coi như đã hoàn toàn tỉnh rượu. Cô ta nhìn chằm chằm ba gã đàn ông hung thần hiểm ác trước mắt, tim đập thình thịch không thôi, sau đó ghé sát tới trước mặt Hạ Trú, hạ thấp giọng: “Cô đừng khoe sức khoe tài, chúng ta tìm cơ hội báo cảnh sát là hơn.”
“Não cô bị lừa đá bay rồi phải không? Báo cảnh sát sau đó thì sao? Không sợ kết thù kết oán rồi đối phương tiếp tục tìm cô gây rắc rối à?” Hạ Trú rít kẽ răng, bật ra câu nói này, sau đó điều chỉnh tư thế ngồi, khi lên tiếng đã thoảng nhẹ như gió thổi, dáng vẻ lại tự tải thoải mái như lúc đầu: “Yên tâm, lúc tôi còn đang lăn lộn giang hồ, ba tên còn không biết là cái thứ gì gì này chẳng biết đang ở nơi nào bưng trà rót nước cho người ta nữa.”
Trần Du siết chặt lòng bàn tay, ướt đẫm.
Gã xăm trổ đánh giá Hạ Trú một lượt từ trên xuống, cười một nụ cười rất quỷ quái, rồi lại ngước mắt lên ngó hai tên thuộc hạ của mình. Tóc vàng và mắt hạt đậu cười ngặt ngoẽo tưởng sắp ngã tới nơi. Tóc vàng làm mặt kiêu căng: “Con nhóc này ngữ khí gớm ghê thật, kẻ nào dám đọ cờ bạc với anh Hùng? Mày cũng không chịu nghe ngóng về danh hiệu của anh Hùng xem, một “Thánh thủ” danh tiếng lẫy lừng trên bàn bài, mày có thể cược với anh Hùng sao? Không chết mới lạ đó.”
Gã xăm trổ làm mặt đắc ý, khi cười, những thớ thịt ngang dọc trên mặt sắp làm mắt hắn díp tịt lại.
Hạ Trú không hề suy suyển, giơ tay lên ra hiệu một chút: “Anh Hùng phải không? Nếu đã vậy thì tôi xin lĩnh giáo.”
Anh Hùng hơi sững người, sau đó nheo mắt quan sát lại cô lần nữa. Bản thân đã là một cô gái xinh đẹp, lại vì có sự lười biếng và xấu xa toát ra mà thêm vào không ít thần thái tuấn tú. Vốn dĩ hắn nghĩ đây chẳng qua chỉ là một con nhóc vắt mũi chưa sạch, vài câu dằn mặt là sẽ ngoan ngoãn tiến lên nhận tội, không ngờ lại ngang nhiên khiêu khích?
Lát sau, hắn hừ lạnh: “Muốn cược với tôi, chỉ mỗi một bàn rượu này thôi sao? Cô bé, quá ít rồi.”
“Vậy anh còn muốn thêm gì nữa?” Hạ Trú cười khẩy.
Ánh mắt anh Hùng nhìn cô không rời lúc này có thêm vài phần lưu manh, côn đồ: “Nếu như cô thua, đêm nay hai cô phải đi theo chúng tôi, sao hả? Nha đầu, thành phố Bắc Kinh này nói lớn chưa lớn, nói nhỏ cũng chẳng nhỏ. Người trong giang hồ mà muốn tìm hai cô kiếm chút phiền phức cũng được coi là một việc khá đơn giản.”
Hạ Trú mỉm cười nhẹ nhàng từ đầu đến cuối, hoàn toàn không chút do dự: “Được thôi.”
Trần Du vừa nghe xong câu ấy, lập tức siết chặt cổ tay Hạ Trú, sau đó cô ta lại nghe thấy Hạ Trú chậm rãi hỏi tiếp một câu: “Nhưng nếu anh Hùng thua thì sao đây?”
“Anh Hùng của chúng tao lại thua mày được ư?” Tóc vàng cười vô cùng ngạo nghễ.
Ngay cả anh Hùng cũng làm như mới nghe một câu chuyện cười vậy: “Vậy cô muốn sao?”
“Đơn giản thôi.” Hạ Trú cười cực kỳ ngây thơ: “Để lại một đầu ngón tay cho tôi có được không?”
Câu nói này khiến Tóc vàng và Mắt hạt đậu tắt lịm nụ cười, có lẽ họ không ngờ được một cô gái trông có vẻ mảnh mai yếu đuối lại quăng ra một điều kiện như vậy. Các múi cơ trên gương mặt của anh Hùng co giật giây lát, hắn nhìn Hạ Trú chằm chằm: “Gì cơ?”
Hạ Trú thu chân về, đổ người về phía trước, nhìn thẳng vào mắt anh Hùng: “Nếu đã thêm điều kiện, nếu không chơi thật một chút thì chán lắm. Nếu anh Hùng thua, thì phải chặt một đầu ngón tay để lại cho tôi.” Dứt lời, cô cầm con dao gọt hoa quả trên mặt bàn lên, đâm thật mạnh xuống lớp vỏ dưa.
Anh Hùng nhìn con dao gọt hoa quả đung đưa trước mặt, rồi lại nhìn Hạ Trú. Trong ánh mắt cô thấp thoáng một sự hung dữ, đây là vẻ dữ tợn chỉ có ở một người đã từng lăn lộn lâu trên giang hồ. Lát sau, hắn cười khẩy: “Được thôi, để xem cô có bản lĩnh gì nào.” Bộ xúc xắc được đặt ra giữa hai người: “Muốn chơi thế nào?”
Hạ Trú nói: “Chơi đơn giản đi, năm con xúc xắc, xem điểm số đọ lớn nhỏ.”
“Được.”
Hai bên kéo rộng thế trận. Anh Hùng có Tóc vàng và Mắt hạt đậu ở bên trợ uy. Hạ Trú chỉ có mình Trần Du. Cô ta cũng biết trong tình hình này họ đã lên thớt không thể xuống được nữa, chỉ có thể bấm bụng, đè nén cảm giác run sợ trong lòng, nghĩ bụng nếu Hạ Trú thua thật, cô ta có thể giữ lại chút sức lực để kéo Hạ Trú cùng chạy trốn.
Hạ Trú lúc này không biết những suy nghĩ trong đầu Trần Du. Cô xắn tay áo, cầm con xúc xắn lên tay, lắc qua lắc lại giữa ánh sáng khi sáng khi tối. Anh Hùng cũng đang lắc. Khi nhìn thấy dáng vẻ lắc xúc xắc của Hạ Trú, hắn cũng hiểu ra ngay. Thì ra cô nhóc này thật sự có chút bản lĩnh, lắc xúc xắc cũng rất thuần thục.
Hai người đồng thời úp bát xuống, bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng.
Tóc vàng ở bên cạnh bắt đầu kêu gào: “Mày toi rồi, tao nói cho mà biết. Anh Hùng của bọn tao đã không lắc thì thôi, đã lắc kiểu gì cũng ra sáu con Lục! Mày còn định lấy đầu ngón tay của anh Hùng ư? Không phải tao dọa dẫm gì mày đâu, mở xúc xắc ra thì mày cứ ngồi đó đợi chết đi! Tao để lời nói tại đây! Tao cũng để cả tay phải của tao ở đây. Nếu anh Hùng không tung được năm con Lục, không cần chặt đầu ngón tay của anh Hùng đâu, chặt thẳng tay tao đây này!”
Hạ Trú không màng tới Tóc vàng, chỉ cười lạnh: “Đàn em của anh lắm lời thật đấy.” Dứt lời, cô thẳng thừng mở nắp.
29 điểm.
Tóc vàng nhìn xong mừng thầm, thiếu một chút.
Hạ Trú ra hiệu cho anh Hùng.
Anh Hùng dương dương tự đắc: “Tiểu nha đầu, đợi đó cùng bọn anh vui chơi đêm nay đi.” Ngay sau đó, hắn mở nắp.
Tóc vàng tiến tới xem đầu tiên. Sau khi nhìn kỹ, đầu tiên là sững người, sau đó là ủ dột hỏi: “Anh Hùng, nếu em chỉ còn tay trái liệu có thể làm chút việc gì ở chỗ anh không?”
Anh Hùng cúi đầu xuống nhìn, sắc mặt cũng thay đổi ngay.
Lưỡi dao dự bị đặt bên cạnh đĩa hoa quả chẳng biết đã bay vào trong bộ lắc xúc xắc của hắn từ lúc nào. Sau một hồi quấy phá đã hoàn toàn ảnh hưởng tới màn phát huy của hắn, số điểm của xúc xắc muốn loạn thế nào cũng có. Tóc vàng đứng bên cạnh ôm đầu: “Anh Hùng à, hai viên một điểm, còn lại là ba bốn năm, anh mà lắc ra một con hai cũng được mà.”
Anh Hùng bất ngờ ngước lên nhìn Hạ Trú, nghiến răng nghiến lợi: “Con nhóc chết tiệt, mày giở trò!”
“Giở trò? Anh Hùng, vấn đề nằm ở trong bộ xúc xắc của anh, thua rồi thì chấp nhận đi.” Dứt lời, cô cầm lưỡi dao đặt trong bộ xúc xắc lướt một đường rất nhanh qua ngón út của anh Hùng, ra tay vô cùng gọn gàng.
Một tiếng la inh ỏi vang lên.
Nhưng tiếng la đó lại xuất phát từ Tóc vàng, hắn ta ra sức gào về phía Hạ Trú: “Dám chặt đầu ngón tay của anh Hùng? Mày chán sống rồi! Hôm nay mày đừng hòng đi ra được khỏi cửa này!”
“Im miệng cho tao!” Anh Hùng ôm đầu ngón tay, máu từ kẽ tay rỏ xuống. Đầu ngón tay chưa đứt, đối phương chỉ cứa bị thương ngón tay hắn. Nhưng xung quanh mọi người đã chú ý cả về phía này, nhất thời không còn thể diện gì nữa, hắn hậm hực gào tướng lên: “Con nha đầu chết tiệt giở trò gian xảo, còn định đi? Hai đứa chúng mày bắt chúng nó lại cho tao!”
Tóc vàng và Mắt hạt đậu lập tức nhào tới. Hạ Trú đang định bày ra thế trận đánh nhau tay đôi. Không ngờ, có một bóng hình xuất hiện trước mắt, dáng vẻ tuy lười biếng nhưng đã thành công ngăn lại dự định của Tóc vàng và Mắt hạt đậu: “Đường đường là đàn ông, thua thì phải chấp nhận, nuốt lời trở mặt không hay lắm thì phải.”
Hạ Trú định thần nhìn lại rồi chợt sững người.
Hóa ra là tên công tử phá gia chi tử Thai Nghiệp Phàm đó.
Thế này là ý gì đây? Lại định giở trò anh hùng cứu mỹ nhân sao? Hình như anh ta quên mất khi ở sòng bạc tại Thương Lăng mình đã thua thảm hại đến mức nào rồi.
Sau lưng Thai Nghiệp Phàm còn vài người nữa, là mấy người ban nãy uống rượu cùng anh ta, ai nấy trông đều không phải hạng vừa. Anh Hùng thấy khí thế này thì có hơi sợ, bèn gào lên với Hạ Trú: “Sao hả, còn gọi cả đội à?”
Hạ Trú còn chưa kịp trả lời, Thai Nghiệp Phàm đã tiến lên đẩy anh Hùng ra, thái độ cực kỳ ngạo mạn lại không khách khí: “Ảnh hưởng tới việc uống rượu của ông mày rồi có biết không? Mày còn tiếp tục ồn ào tao xem?”
Anh Hùng cũng là một người tinh mắt. Mấy người đang đứng trước mặt đây không giàu có thì cũng quyền thế, chưa chắc đã là người hắn có thể đắc tội được, nhất thời Tóc vàng và Mắt đậu xanh nãy giờ đứng im cũng không dám lên tiếng nữa, tuyệt nhiên không dám hung hăng.
Thai Nghiệp Phàm quay đầu nhìn về phía Hạ Trú, ánh mắt dừng lại một chút trên người Trần Du rồi hỏi họ: “Có việc gì không?”
Hạ Trú cười khẩy: “Cũng may có tên phá gia chi tử là anh ra tay trượng nghĩa.”
Thai Nghiệp Phàm khinh thường: “Nếu không vì cô từng cứu bố tôi, cô nghĩ tôi thích lo chuyện bao đồng à? Mau đi đi.”
Một màn hung hăng chực đánh nhau đã được Thai Nghiệp Phàm hóa giải như thế, lấy đơn giản chế ngự thô bạo, lấy mạnh chèn lại mạnh.
Sau khi mấy người họ rời khỏi đó, anh Hùng ngồi phịch xuống sô pha, tức đến run người. Tóc vàng vội vàng giúp hắn băng bó vết thương, vừa làm vừa nói: “Cũng may đầu ngón tay chưa đứt.”
Anh Hùng đang định chửi thề thì có một người ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
Là cô gái ban nãy nhảy múa trên sân khấu, lớp mạng che mặt vẫn chưa được tháo xuống: “Vết thương thế nào rồi?”
Anh Hùng nói ngay: “Vết thương ngoài da, một con ranh thì có thể khỏe cỡ nào chứ?”
Nhưng cô gái bỗng bật cười: “Con ranh? Đầu ngón tay của anh giữ được là vì cô ta vốn không định chặt đứt. Anh nghĩ, Tưởng gia của Thương Lăng muốn lấy đầu ngón tay của một ai đó là chuyện khó lắm sao?”
Anh Hùng nghe xong bàng hoàng: “Cái… cái gì? Cô nói con nhóc vừa nãy là… là Tưởng gia?”
“Phải đó.” Cô gái dựa người ra sau ghế: “Quả nhiên là người đã từng đi theo Đàm Diệu Minh, khí thế hung hãn trên người không thể che giấu được.”
Anh Hùng vuốt mồ hôi trán.
“Kể lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra vừa nãy cho tôi nghe một lượt.” Cô gái nói: “Nhất là từng cử chỉ động tác của cô ta, không được sót một chi tiết nào.”
~Hết chương 190~
Spoil: “Sao em thấy anh Lục chẳng giống tới chi viện gì cả, giống tới bắt gian hơn đấy.”
“Kẻ nào dám ‘gian’ em? Chán sống rồi!”