Đối phương biết em sẽ đến, cũng biết em là một cao thủ mùi hương, làm ra chuyện này chỉ là muốn biết bản lĩnh của em rốt cuộc đến đâu.
Câu nói này tuy ngông nghênh, nhưng cực kỳ phù hợp với tính cách của Nhiêu Tôn. Hạ Trú đã sớm quen thuộc, nhưng câu này lọt vào tai Lục Đông Thâm lại không khác gì trò cười. Anh nói: “Hóa ra Tôn thiếu ngất xỉu vì ngạt khói.”
Mối thù giữa họ đã kết ngay từ lúc còn ở Thương Lăng. Sau khi trở về Bắc Kinh, Skyline và Hoa Lực lại ngoài ganh trong đấu, mối thù càng lúc càng sâu đậm. Bình thường, ngoài mặt mọi người đều giao đấu kiểu cao cấp, dù sao thì ai cũng khoác một lớp áo văn minh bên ngoài, tất cả những ánh dao bóng kiếm đều được ẩn giấu đằng sau những câu nói tiếng cười.
Nhưng có lẽ hôm nay khi có sự thay đổi của khung cảnh, cũng có thể sau khi gặp chuyện ly kỳ đã kích thích bản năng của con người, họ đã trở về với phương thức tấn công nguyên thủy nhất, trần trụi nhất. Không những EQ tụt dốc mà ngay cả IQ cũng trở về không. Thậm chí có lúc Hạ Trú còn cảm thấy, nếu mình không đứng giữa làm trọng tài, hai người đàn ông này chưa biết chừng nói ra câu nào khó nghe thậm chí còn lao vào ẩu đả.
Nói không sai chút nào, Nhiêu Tôn lập tức phản công: “Phủ Thân vương bây giờ là địa bàn của cậu chủ Lục, tiểu gia tôi mà có mệnh hệ gì, Lục Môn các người đừng hòng được sống bình yên.”
Lục Đông Thâm từ tốn đáp lại: “Thì ra Tôn thiếu cũng biết cậu đang ở trên địa bàn của tôi? Phủ Thân vương đã bị cảnh sát chăng dây cảnh giới rồi, Tôn thiếu lén la lén lút vượt qua dây cảnh giới rồi diễn một màn kịch như vậy là định làm gì đây? Tôi có lý do để nghi ngờ Tôn thiếu có âm mưu khác.”
“Lục Đông Thâm, anh nói thế là có ý gì? Anh dừng xe lại nói rõ ràng cho tôi.” Nhiêu Tôn gào lên: “Tiểu gia tôi muốn đấu với anh còn cần phải giở trò ma quỷ sao? Thương Xuyên lúc còn sống đã xảy ra chuyện ầm ĩ không vui với Skyline, xét về âm mưu, Lục Đông Thâm anh càng đáng ngờ hơn.”
Lục Đông Thâm nghe xong bèn đánh mạnh tay lái. Chiếc xe trượt vào đường nhánh rồi dừng lại đột ngột. Anh thật sự nổi khùng lên với Nhiêu Tôn: “Được rồi, vậy thì tôi muốn nghe thử ý tứ của Nhiêu Tôn cậu xem sao. Cậu ở trong phủ Thân vương, nửa sống nửa chết, ai ở trong trạng thái này mà còn có thể đứng vững không ngã? Nhiêu Tôn, tôi thấy cậu không chơi công khai được thì đành giở trò ngấm ngầm, có phải cậu đã mua sẵn toàn bộ tít trang nhất các báo ngày mai rồi không?”
Nhiêu Tôn tức giận siết chặt tay lại thành nắm đấm: “Lục Đông Thâm, anh đừng có ngậm máu phun người!”
“Nói trúng tim đen nên thẹn quá hóa giận chứ gì?” Lục Đông Thâm cười khẩy.
“Hai người rảnh lắm phải không?” Hạ Trú khẩn trương chặn họng họ lại. Cô chỉ cảm thấy huyệt thái dương cũng giật lên đùng đùng cùng với động tĩnh của hai con người này. Nhiêu Tôn là người nóng tính, bình thường kiêu căng ngạo mạn, quát tháo người dưới ai cũng phải nhẫn nhịn. Còn Lục Đông Thâm xưa nay là người bình tĩnh biết kiềm chế, oán trách ai cũng từ tốn, nội hàm, sắc bén. Nhưng bản chất anh vẫn là một người cao cao tại thượng đã quen, sao có thể nhượng bộ Nhiêu Tôn? Hai người này tranh cãi cũng là chuyện có thể dự tính trước, chỉ có điều, rất rõ ràng, xét về sự cay độc đằng sau những câu chữ nhẹ nhàng, Nhiêu Tôn không thể là đối thủ của Lục Đông Thâm. Nói chi đến việc màn cãi vã lần này của họ thấp kém đến mức nào.
“Nhiêu Tôn, ý của anh là trước khi mất đi ý thức, anh đã ngửi thấy một mùi ẩm mốc, sau đó là mùi thối, phải không?”
Nhiêu Tôn đang mải tức giận Lục Đông Thâm, bực dọc trả lời: “Có lẽ là vậy, không nhớ nữa.”
“Vậy thì anh cố gắng nhớ đi.” Hạ Trú tỏ thái độ không hài lòng.
Nghe ngữ khí này, Nhiêu Tôn cũng không xị mặt ra nữa. Anh ấy hắng giọng, tự tìm đường lùi cho mình: “Hôm nay vì có em ở đây, nếu không anh không thèm nói mấy lời nhăng cuội này đâu! À… để anh nghĩ xem nào, có thể khẳng định là mùi ẩm mốc trước sau đó là mùi thối.”
“Không có mùi thơm?”
Nhiêu Tôn nhớ lại một lượt rồi trả lời: “Hình như, lúc nữ quỷ đó xuất hiện có thoang thoảng một mùi thơm, nhưng mùi thơm rất kỳ lạ, không giống mùi nước hoa.”
Hạ Trú đăm chiêu suy nghĩ.
“Hạ Hạ, lúc anh không còn ý thức thật sự là vẫn đứng sao?”
“Ừm.”
Nhiêu Tôn giật nảy mình: “Thứ gì mà lợi hại đến vậy?”
“Một loài thực vật tên là cỏ móng ngựa.” Hạ Trú phân tích: “Một loài cây không nổi bật chút nào, sinh trưởng trong các khe đá trên mực nước biển giống như các loài cỏ dại khác, nhưng lại chỉ nở hoa trong điều kiện thời tiết cực kỳ giá rét. Trên đời này rất hiếm có loài thực vật nào nở hoa mà không có mùi thơm, cỏ móng ngựa chính là một trong số đó. Nó không những không thơm mà mùi còn khó ngửi, một lần có thể nở ra từ bốn đến năm nhụy hoa, khi nở sẽ tỏa ra một mùi khó ngửi như phân ngựa vậy. Lá và rễ sau khi nghiền nát sẽ tạo thành một dung dịch màu trắng, mùi của dung dịch này giống mùi ẩm mốc, nhưng kỳ thực không phải mùi ẩm mốc, mà là mùi trước khi đến mùa hoa. Rễ, lá, hoa đều có thể làm thuốc, một lượng nhỏ có thể ngăn ngừa chứng động kinh. Nếu hít phải một lượng lớn thì tứ chi sẽ cứng đờ lại trong một khoảng thời gian nhất định. Đương nhiên, đây chính là phân tích bước đầu của tôi, dẫu sao thì cỏ móng ngựa cũng không phải loại thực vật dễ kiếm trên thị trường, càng không có ai lấy nó pha chế mùi hương. Tôi chưa từng gặp, cũng chưa từng tiếp xúc, chẳng qua cũng chỉ nghe người ta nói từ xưa khi xuống vùng quê thu thập nguyên liệu.”
Nhiêu Tôn nghe mà trợn tròn mắt, há hốc miệng.
Lục Đông Thâm ban nãy tuy không hợp Nhiêu Tôn, nhưng phần nhiều là tâm lý chiếm hữu rục rịch trong lòng. Bây giờ quay về chuyện chính, anh cũng không còn gay gắt nữa. “Cũng tức là, loại cỏ móng ngựa này chỉ có tác dụng làm tứ chi đông cứng? Vậy còn việc ý thức mơ hồ thì sao?”
“Có rất nhiều loại mùi có thể khiến con người mất đi ý thức, có thể nó được trộn lẫn vào trong cỏ móng ngựa, có lẽ mùi hương quá mỏng nên đã bị mùi của cỏ móng ngựa át đi.” Hạ Trú khẽ nói: “Lúc chúng ta đi vào hoàn toàn không ngửi thấy mùi gì kỳ lạ. Chúng tỏ đối phương sau khi sử dụng mùi hương đã nhanh chóng tìm cách di tản chúng. Xem ra đây cũng là một người vô cùng am hiểu mùi hương. Đối phương chỉ khống chế chứ không giết người, chứng tỏ sự đột nhập của Nhiêu Tôn chỉ đang quấy rầy tới đối phương.”
“Hoặc có thể…” Ánh mắt Lục Đông Thâm dừng trên người cô: “Đối phương đang ra lời khiêu chiến em thì sao? Đối phương biết em sẽ đến, cũng biết em là một cao thủ mùi hương, làm ra chuyện này chỉ là muốn biết bản lĩnh của em rốt cuộc đến đâu.”
Hạ Trú nghĩ tới vô số những chuyện trước đó xảy ra, bỗng nhiên cảm thấy lý luận của Lục Đông Thâm không phải là hoàn toàn không có cơ sở.
Nhiêu Tôn ngồi đó ù ù cạc cạc, vội vàng ngắt lời hai người họ: “Khoan đã, ý của hai người là, tôi đã trở thành mồi câu?”
“Vô duyên vô cớ bị làm mồi câu thôi.” Hạ Trú rút ra kết luận: “Có lẽ đối phương đang nghĩ đủ mọi cách để thăm dò giới hạn của tôi, vừa hay anh tới cửa.”
Sắc mặt Nhiêu Tôn lại khó coi hơn.
“Có giống với mùi em nghĩ sẽ có trên người Thương Xuyên không?” Lục Đông Thâm hỏi thẳng.
Hạ Trú lắc đầu: “Em cho rằng, là hai đối tượng.”
Khoang xe chìm vào yên tĩnh.
Một lúc sau, Nhiêu Tôn lên tiếng: “Có một vấn đề tôi cực kỳ không hiểu, hai vị quý nhân đây liệu có thể giải đáp giúp tôi một chút không?”
Lục Đông Thâm đánh mắt nhìn Nhiêu Tôn qua gương chiếu hậu, không lên tiếng. Hạ Trú quay đầu nhìn anh ấy: “Anh hỏi đi.”
Nhiêu Tôn xoa xoa gáy: “Nếu đối phương đã không có ý làm hại anh, vì sao anh cứ thấy đầu đau đau vậy?”
***
Hôm sau, mạng xã hội bùng nổ dữ dội.
Fan của Thương Xuyên chĩa mũi nhọn vào Skyline, dù sao thì cậu ta cũng là người đại diện hình ảnh cho Skyline. Cái chết bất ngờ của Thương Xuyên khiến rất nhiều người bất mãn, cho dù trước đó một ngày đã triệu tập cuộc họp báo nhưng những lời chỉ trích của fan mạng dành cho Skyline vẫn chỉ tăng không giảm.
Skyline rơi vào khủng hoảng truyền thông.
Trên mạng lưu truyền đủ các loại phiên bản cho cái chết của Thương Xuyên, nhưng dù là phiên bản nào, Skyline vẫn trở thành con cừu non thế tội.
Ngoại trừ một tin.
Giữa vô số những lời gièm pha, một tin đồn quái đản lặng lẽ xuất hiện, sau đó nhanh chóng lan dần trên khắp mạng xã hội…
~Hết chương 201~