Giữa hai người phụ nữ, người có thể giải quyết được các trưởng bối của Lục Môn là Tần Tô, người có thể lấy lòng của bà cụ nhà họ Lục là Tần Tô, người có thể giúp Lục Chấn Dương qua ải trảm tướng là Tần Tô, người có thể cân bằng các mối quan hệ thiệt và lợi của Lục Môn là Tần Tô.
Bà yêu Lục Chấn Dương không?
Không ít người trong Lục Môn biết đến người vợ thứ hai của Lục Chấn Dương, xét về chuyện tình yêu, mọi người đều hiểu Tần Tô đều không bằng người phụ nữ kia.
Tần Tô nhìn thấy quá rõ ràng, trên đời này chẳng có mối quan hệ nào đã hình thành thì không thay đổi. Để có thể duy trì sự bất biến của mối quan hệ chỉ còn cách liên tục bổ sung nhu cầu, dù là về vật chất hay về tình cảm. Và thứ bà có thể cho được Lục Chấn Dương là một cuộc đời không lo toan về sau.
Người phụ nữ kia thì khác. Bà ta quá yêu Lục Chấn Dương, đến mức khi chưa hiểu rõ những lợi ích lớn đã bám riết lấy Lục Chấn Dương, rút cạn mọi sức lực của ông.
Người phía sau là một phụ nữ nhỏ, khao khát tình yêu, người phía trước là một phụ nữ lớn, có thể kiểm soát tình yêu.
Thế nên, không ai dám xem thường năng lực của Tần Tô.
Có thêm hai thế lực khác bắt nguồn từ Lục Khởi Bạch và Lục Bắc Thâm. Trước khi Lục Bắc Thâm vào Hội đồng quản trị, sức mạnh ủng hộ sau lưng Lục Khởi Bạch có thể theo Tần Tô, để tương quan lực lượng với Lục Chấn Dương. Nhưng sau khi Lục Bắc Thâm đến đã hút không ít sức mạnh ủng hộ, rõ ràng là "hậu sinh khả úy".
Trên chiến trường không có cha con, giữa chiến loạn không còn vợ chồng, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, nhưng người trông có vẻ cùng một cành nhánh như Lục Bắc Thâm, Tần Tô và Lục Chấn Dương, một khi cục diện hỗn loạn, ai cũng có thể vì mình mà giẫm chết người khác.
Thế nên, việc Lục Bắc Thâm có thể nói đỡ cho Lục Khởi Bạch nằm ngoài dự liệu của mọi người, ngay cả Lục Khởi Bạch cũng ngờ vực về ý đồ của Lục Bắc Thâm.
Khi Lục Khởi Bạch tới bệnh viện, trong Hội đồng quản trị đã bắt đầu có người nghi ngờ, phải chăng Lục Bắc Thâm và Lục Khởi Bạch đã bắt tay nhau? Dẫu sao thì Lục Chấn Dương là con hổ lớn của Lục Môn, có ông ở trên chèn ép, Lục Bắc Thâm muốn ngồi vào vị trí quyền lực là rất khó, cộng thêm việc Tần Tô cũng sẽ không đồng ý.
Cảnh Ninh đi cùng Lục Khởi Bạch tới bệnh viện.
Nhưng cô không vào trong phòng bệnh mà chờ đợi bên ngoài.
Lục Khởi Bạch ở trong phòng rất lâu, trong khoảng thời gian này Cảnh Ninh đã nghĩ tới rất nhiều chuyện, trong đó lâu nhất chính là nghĩ tới Vệ Bạc Tôn.
Cô dám khẳng định người ấy chính là Vệ Bạc Tôn.
Một khi chắc chắn thì có một số chuyện sẽ dần dần sáng tỏ. Cô đứng ngồi không yên, trong lòng có hai giọng nói đối đáp qua lại. Một bên là cảm tính, nói với cô sự tình chưa chắc đã như cô nghĩ, có thể chỉ là sự qua lại ngẫu nhiên. Một bên là lý trí nói với cô: Mày đã làm sai rồi, còn muốn giương mắt nhìn người ta mất mạng hay sao?
Cuối cùng, Cảnh Ninh cũng không đè nén được lương tri trong lòng xuống, chọn một phòng bệnh cá nhân để trống, gọi vào máy Lục Đông Thâm.
Gọi không được.
Gọi tiếp vẫn không được.
Cảnh Ninh suy nghĩ rồi lại gọi vào số của Tưởng Ly.
Cũng được thông báo là không thể liên lạc được.
Trái tim cô bắt đầu chơi vơi. Trước kia cô có nghe nói về một vài tin tức, liên quan tới tung tích của Lục Đông Thâm. Có nhiều lần thật ra cô muốn gọi cho anh ấy, nhưng đều cảm thấy mình không còn mặt mũi. Bây giờ không gọi được, chẳng hiểu sao trong lòng cô lại nảy sinh một cảm giác bất an.
Cô nắm chặt di động trong tay, cho đến khi sau lưng có tiếng người cười khẩy, cô đột ngột quay đầu lại.
Là Lục Khởi Bạch.
Chẳng biết anh đã đi vào từ lúc nào, có lẽ là đã tham gia toàn bộ quá trình cô định "mật báo tin tức".
Cảnh Ninh run lên.
Lục Khởi Bạch tiến tới, vươn tay cầm lấy di động của cô. Cô nắm chặt không buông, anh bẻ từng ngón tay cô ra, cầm thẳng nó vào tay mình.
Anh lục lại nhật ký cuộc gọi, ánh mắt lạnh đi không ít.
Sau đó đối mặt với gương mặt nhợt nhạt của Cảnh Ninh, anh chậm rãi nói: "Lục Đông Thâm quả nhiên hiểu rõ lòng người, biết rõ em là gián điệp mà vẫn giữ em lại, chắc là đánh cược sự không đành lòng của em chăng."
Cảnh Ninh thở gấp, im lặng.
Lục Khởi Bạch nhét di động vào quần cô, sát lại gần cô, cười lạnh: "Có những chuyện đã làm sai là làm sai, em có muốn bù đắp cũng vô ích."
"Thế nên anh còn định sai càng thêm sai?" Cảnh Ninh hỏi ngược lại.
"Sai?" Lục Khởi Bạch cất giọng u ám: "Vậy phải xem người cười tới cuối cùng là ai."
Cảnh Ninh rùng mình.
Lục Khởi Bạch áp sát mặt xuống nói với cô: "Em muốn liên lạc với Lục Đông Thâm? Khó đấy, e rằng bây giờ anh ta đã chôn mình dưới đáy vực rồi. Em muốn chuộc tội?" Anh cười khẩy: "Có lẽ đành đợi kiếp sau thôi."
Nghe xong, Cảnh Ninh thảng thốt, nhìn anh chằm chằm: "Lục Khởi Bạch, anh..." Những lời còn lại nghẹn ứ nơi cổ họng không thể nói ra, lòng cô như sóng cuộn biển trào.
"Tôi làm sao?" Không có dù chỉ một chút nhiệt độ trong ánh mắt của Lục Khởi Bạch khi cười: "Nếu tôi chỉ còn cách thứ mình muốn một bước chân nữa, tôi đương nhiên sẽ bất chấp thủ đoạn. Cảnh Ninh, em đừng nghĩ ai cao quý hơn ai, cho dù là Lục Đông Thâm, anh ta cũng làm vậy thôi."
Cảnh Ninh nhìn ánh mắt tàn nhẫn của anh, nhất thời có một cảm giác xa lạ và sợ hãi chưa từng có. Cô quay người định bỏ đi, nhưng bị Lục Khởi Bạch giữ lại: "Em định đi đâu?"
"Anh buông ra!" Cô quả thực sợ rồi.
Cô biết Lục Khởi Bạch bất chấp thủ đoạn, cũng hiểu rõ sự tàn nhẫn trong lòng anh. Nhưng cho dù là như vậy, tận sâu trong lòng cô vẫn có một chút kỳ vọng, kỳ vọng Lục Khởi Bạch cũng có một mặt lương thiện, hoặc là một sự ngây thơ khiến người ta đau xót.
Cô luôn nhớ tới tiếng lẩm bẩm của anh hôm đó khi mơ ngủ: Đừng đi...
Thế nên thi thoảng Cảnh Ninh cũng nghĩ, chắc là anh cũng cô đơn chăng? Chắc là anh cũng không thể làm theo những gì mình mong muốn chăng? Chắc cũng có những điều không muốn ai biết chăng?
Cô cố chấp kiên định tin vào chút kỳ vọng nhỏ bé tận đáy lòng ấy. Đến tận hôm nay cuối cùng cô cũng hiểu, cho dù anh có lương thiện hơn nữa cũng chẳng địch lại được khát vọng đối với quyền thế và lợi ích, tàn nhẫn và lạnh lùng đã thấm vào cốt tủy của anh, đây là sự thật không gì có thể thay thế.
Đến cả người anh cũng dám giết, còn chuyện gì anh không dám làm không?
"Buông em ra?" Lục Khởi Bạch nghe xong cười khẩy, giữ chặt cổ tay cô: "Cảnh Ninh, em muốn phản bội tôi? Tôi nói cho em biết, em không còn hy vọng lấy lại sự trong sạch cho mình đâu. Sau này tôi muốn thế nào thì em phải thế ấy. Tôi nói rồi, cho dù sau này tôi phải xuống địa ngục, tôi cũng kéo em theo cùng!"
Cảnh Ninh nhìn anh, bờ môi run rẩy, trong ánh mắt toàn là hoảng sợ. Anh là một kẻ điên, điên từ đầu tới chân, uổng công cô vẫn còn một chút lòng trắc ẩn với anh.
Chuông di động vang lên, là của Lục Khởi Bạch.
Cảnh Ninh muốn nhân cơ hội ấy thoát ra nhưng không được như ý nguyện. Lục Khởi Bạch một tay giữ cô một tay nghe máy.
Khoảng cách rất gần, thế nên Cảnh Ninh nghe rõ mồn một nội dung đầu kia nói.
Đầu kia nghe có vẻ rất phẫn nộ, nhưng có lẽ vì ngại thân phận nên buộc phải kiềm nén sự phẫn nộ ấy xuống, giọng nói trầm mà gấp gáp. Cảnh Ninh xuất thân là một trợ lý hành chính đặc biệt, tác phong nghề nghiệp đã sớm luyện rèn cô có một đôi tai nhạy bén, một trí nhớ siêu tốt và một khả năng tìm kiếm mạnh mẽ. Giọng nói ấy qua sóng điện thoại, xuyên không khí lọt vào tai cô, cô lập tức nghe ra là ai.
Vệ Bạc Tôn.
"Phó tổng giám đốc Lục, anh làm vậy là có ý gì?"
Mặt Lục Khởi Bạch không có quá nhiều biểu cảm, chỉ nhìn chằm chằm Cảnh Ninh, nói vào điện thoại: "Tôi còn đang muốn hỏi cậu câu này đấy."
"Thôn đó phản cảm nhất là có người ngoài nhúng tay vào, anh làm vậy sẽ tạo tác dụng ngược đấy."
Lục Khởi Bạch cười: "Cậu đang sợ có tác dụng ngược hay sợ kế hoạch của chính mình hỏng bét?"
Đầu kia trầm mặc.
Cảnh Ninh ở bên này trái tim cũng đập lỡ một nhịp...
~Hết chương 474~