Dư Mao là một đứa trẻ đơn thuần, không có lòng đề phòng ai, chẳng mấy chốc đã nói chuyện thân thiết với Nguyễn Kỳ. Cậu ta nói lần này trưởng quầy Vương không mua lại mấy món đồ của cậu ta, cậu ta rất buồn, vì như thế cậu ta sẽ không đủ tiền ra chợ phiên mua muối nữa.
Rồi lại sợ Nguyễn Kỳ hiểu lầm, cậu ta vội giải thích: Không phải vì thảo dược cậu ta hái không đủ tốt là vì trưởng quầy Vương trông có vẻ rất sầu não, giống như sắp phải đi xa một chuyến.
Khi hỏi là chuyện gì thì Dư Mao lắc đầu, chỉ nói trưởng quầy Vương có đánh tiếng hỏi cậu ta có biết một nơi tên là Tần Xuyên hay không.
Trưởng quầy Vương đã đi Mỹ.
Đây là chuyện sau này Nguyễn Kỳ nghe ngóng được, còn về việc đi Mỹ làm gì, gặp người nào thì Nguyễn Kỳ không rõ.
Giống như một khúc quặt giữa đường.
Nguyễn Kỳ vốn dĩ cũng không hứng thú gì với Tần Xuyên, nhưng đúng vào lúc cô định rời khỏi trấn Thất Xá thì bất thình lình nhìn thấy một người. Người đó thật ra ăn mặc khá giản dị, quần đen ống rộng, không quá nổi bật giữa một khu chợ tập trung rất nhiều dân tộc như thế này. Nhưng điều khiến Nguyễn Kỳ thấy lạ là người này đã đợi vài phút trong cửa hàng của trưởng quầy Vương.
Ông chủ không có trong quán, quán cũng không bán đồ, không mua đồ, mà trông người đó cũng không giống như tới mua đồ, cô cứ thế giả vờ đi tìm trưởng quầy Vương để nghe trộm. Dĩ nhiên trưởng quầy Vương không có nhà, trong quán chỉ có một cậu học trò. Thấy người này vừa không mua đồ vừa không bán đồ nên thái độ cũng chẳng thoải mái là bao.
Người này ngược lại rất ôn hòa, lấy ra một bức ảnh hỏi cậu học trò.
Nguyễn Kỳ giả vờ đi tới trước quầy thu tiền chọn băng phiến, tiện thể liếc nhìn qua bức ảnh. Cô không nhìn được quá rõ ràng, chỉ thấy đại khái: Người trong ảnh mặc đồ đen, cắt đầu đinh, mặt rộng, trông khá chất phác.
Cũng chẳng phải một ai quá đặc biệt.
Ai ngờ người học trò thấy vậy bèn mắng chửi: Thì ra là anh ta! Một kẻ nói không giữ lời. Nếu không phải vì anh ta, sư phụ tôi đã không phải chạy sang Mỹ. Sư phụ tôi làm ăn cả một đời, chưa bao giờ nuốt lời một ai cả!"
Điều này đã khiến Nguyễn Kỳ cảm thấy kỳ lạ.
Người kia không giận không chửi, mà gạn hỏi cậu học trò: Người trong ảnh đã hứa hẹn gì với trưởng quầy Vương? Đã đưa món đồ gì cho trưởng quầy Vương?
Cậu học trò ném chiếc giẻ lau xuống bàn và nói: Chẳng qua chỉ là một công thức quèn thôi? Còn có được cái gì? Cụ thể thì tôi không biết, anh cũng không cần nghe ngóng tin tức của người này từ chỗ chúng tôi, chúng tôi cũng chẳng rõ đâu. Mau đi đi, mau đi đi, đừng đứng đây làm ảnh hưởng việc kinh doanh.
Sau khi đuổi người đó đi, cậu học trò lại rất nhiệt tình với Nguyễn Kỳ, vì dù sao cũng từng làm ăn qua lại. Nguyễn Kỳ mua một ít băng phiến mang tính tượng trưng, tiện thể đổi chủ đề sang cảnh vừa rồi bắt gặp. Vừa nhắc lại, cậu học trò vẫn còn phẫn nộ bất bình, lại tiếp tục mắng chửi người trong ảnh một lượt.
Nguyễn Kỳ hỏi tới chuyện công thức, cậu học trò không biết nhiều, nói trước đó trưởng quầy Vương và người kia vào trong nhà sau bàn chuyện. Chỉ là trước khi đi, người trong ảnh có nói: Người Tần Xuyên chúng tôi nói lời giữ lời, tôi sẽ mang công thức tới cho ông đúng hẹn.
Lại là Tần Xuyên.
Tần Xuyên ở đâu, cậu học trò tỏ ý không biết.
Về sau Nguyễn Kỳ nghe Dư Mao kể, ở phía sau Tịch Lĩnh có ẩn giấu một thôn làng, sống xa cách với thế giới, cô không hiểu vì sao lại nghĩ tới Tần Xuyên.
Sự thật chứng minh có lúc giác quan thứ sáu của người con gái cũng giống như sự hiếu kỳ vậy, có thể hại chết con mèo, hay cũng có thể giúp một số chuyện. Cô cho Dư Mao một khoản tiền, nhờ cậu ta dẫn mình vào Tịch Lĩnh, với danh nghĩa tìm Thái tuế.
Cô cũng không hiểu vì sao mình cứ cố chấp muốn tìm đến thôn làng phía sau Tịch Lĩnh, giống như giữa số phận mênh mông này có chuyện gì đang chờ đợi cô vậy.
Chỉ có điều về sau cô không đợi được tới ngày Dư Mao đưa mình vào Tịch Lĩnh.
Trước ngày hẹn, Nguyễn Kỳ lại bắt gặp người đàn ông đã hỏi chuyện cậu học trò.
Anh ta bàn chuyện với người khác trong một con ngõ vắng vẻ. Nguyễn Kỳ không thể tới gần, chỉ có thể nhìn thấy người đàn ông đứng quay lưng về phía cô vóc người cao to, mặc nguyên một bộ Jacket, đội mũ lưỡi trai và đeo kính râm. Hai người họ hình như có chút mâu thuẫn. Chẳng biết người đàn ông mặc áo Jacket nói gì mà người kia ra sức lắc đầu, sau đó mỗi người bỏ đi một hướng.
Nguyễn Kỳ theo dõi người đàn ông kia.
Anh ta chỉ ở lại trấn Thất Xá một đêm rồi rời đi ngay. Nguyễn Kỳ thay đồ, thu dọn một ít đồ đạc để bám theo.
Cứ thế bám theo tới tận Tịch Lĩnh. Giữa chừng có mấy lần suýt bị phát hiện. Cô nhận ra càng vào trong khu vực núi rừng hiểm trở, sự nhạy bén của người ấy càng tăng cao. Cuối cùng nghĩ đi nghĩ lại thấy đây không phải cách, tiếp tục bám theo sớm muộn gì cũng bị phát hiện, thế là cô viện cớ một lần bị thương ở chân để trực tiếp giáp mặt người ấy.
Chẳng ai lại nảy sinh nghi ngờ với một cô gái bị thương nơi núi rừng hoang vắng, quan trọng là Nguyễn Kỳ bị thương thật. Sau một quãng đường trèo đèo lội suối, bàn chân bị trẹo đã sưng to như cái bánh bao. Người đó sau khi thấy vậy cũng rất khó xử, nói không thể dẫn cô về thôn vì người trong thôn không bao giờ tiếp đón người lạ.
Nhưng Nguyễn Kỳ phát huy kỹ năng diễn xuất đáng thương thần sầu của mình, nói mình không phải người xấu, chỉ là một người biết chút y thuật, nghe đồn Tịch Lịch là một ngọn núi thuốc tự nhiên nên mới vượt đường sá xa xôi tới đây hái thuốc, rồi bị lạc và bị thương. Lại nói mình không muốn cứ thế này mà bị lang sói ăn thịt, nói thôn của cô cũng đang có người đợi cô quay về chữa bệnh cho.
Tóm lại, chẳng biết cô đã chạm đúng dây thần kinh nào của người đó, cô bất ngờ được đưa trở về thôn.
Thôn ấy chính là Tần Xuyên.
Điều khiến Nguyễn Kỳ cảm thấy vô cùng quái lạ là thôn này thật sự sống cách biệt với thế giới, cuộc sống của người dân trong thôn tuy tiêu diêu tự tại, nhưng điểm nào cũng toát lên vẻ cổ quái.
Cũng mãi đến tận sau này cô mới biết, người dẫn cô về chính là tộc trưởng của Tần Xuyên. Cả thôn làng họ đều thống nhất mang họ Tần, người trong thôn ai ai cũng gọi ông là tộc trưởng Tần, đức cao vọng trọng, thế nên, Nguyễn Kỳ cũng không bị người dân trong thôn làm khó.
Thực tế là, cô tiếp xúc với họ cũng không nhiều.
Cho đến một ngày nọ, tộc trưởng Tần chiêu tập toàn bộ dân làng tới khu đất trống mở cuộc họp. Là người ngoài, cô không được phép tham gia, vì thế cũng không rõ nội dung cuộc họp là gì. Nhưng bắt đầu từ tối hôm đó, cả thôn bỗng dưng sống trong không khí cảnh giới nghiêm ngặt, hơn nữa còn khiêng ra một cỗ quan tài có khắc hoa văn.
Tối đó hình như họ đã tổ chức một nghi thức gì đó. Người phụ nữ đã có tuổi trong thôn vây xung quanh một đống lửa bốc cao ngút trời không biết đang lẩm bẩm niệm câu gì. Người Tần Xuyên bọn họ vẫn còn duy trì cách xưng hô thời cổ, gọi người phụ nữ ấy là "vu chúc", cũng gọi là "Tần vu"*.
*Vu chúc: Từ thời cổ dùng để chỉ những người hay cầu xin thần linh ban phúc cho mọi người. Tần vu: Vu chúc của làng họ Tần. Nếu ai từng đọc "Bảy năm" thì sẽ hiểu người này khá giống chức trách của Thiên Huyền Nữ.
Chiếc trống được làm bằng da bò đã nhiều năm tuổi vang lên những tiếng thùng thùng. Tiếng chuông mảnh đón gió vang vọng khiến người ta lạnh gáy. Còn cả những chiếc tù và sừng trâu âm thanh vang tới tận trời cao, xa xôi trầm bổng, thật sự giống như đang trò chuyện cùng trời đất vậy.
Tóm lại sau một loạt những thủ tục, có một người đội dân trong thôn khiêng quan tài rời đi.
Đoàn người khiêng quan tài của thôn có vẻ là cố định. Mấy người họ bình thường đều không qua lại với dân làng, hành sự vô cùng thần bí. Quan trọng hơn là, dân làng cũng kính nể và tránh xa họ, giống như sợ đắc tội vậy.
Nguyễn Kỳ cứ có linh cảm sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Nhân lúc trời còn sáng cô đi tới khu tập trung của dân làng nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường, cũng không biết tối đó vì sao họ phải cử hành lễ cúng bái. Nhưng cô dám khẳng định rằng, trong quan tài chắc chắn có chứa người nào đó. Nhưng mấy ngày này ở trong thôn cô không hề nghe nói nhà nào có người qua đời. Thế là nghĩ đi nghĩ lại, cô nghĩ tới vách động lửng lơ giữa sườn núi.
Nguyễn Kỳ cùng tộc trưởng Tần trở về không phải thông qua sợi dây mà là đi một con đường bí mật. Một mật đạo vừa sâu vừa tối, bên trong còn soi sáng bằng đèn dầu. Lúc đó khi bước ra khỏi mật đạo, cô nhìn thấy một vách núi cheo leo như khảm vào tầng mây, trong đó có một vách động cực kỳ bắt mắt, vì có rất nhiều dơi đậu xung quanh.
Khi hỏi đến, tộc trưởng Tần ấp úng không nói rõ ràng, chỉ nói cho cô biết: Đó là cấm địa trong thôn.
~Hết chương 481~