Lục Đông Thâm nhớ lại chuyện trước kia: "Ví dụ như..."
Những lời sau đó anh không nói tiếp, chỉ lẳng lặng đánh mắt nhìn Nguyễn Kỳ.
Tưởng Ly cũng có thần giao cách cảm với anh, hiểu rõ ý anh, chỉ nói về bệnh lý, không nói rõ là ai: "Đúng vậy, nhưng tình hình của người ấy không quá nghiêm trọng. Chuyện rớt hồn này, nhẹ thì khiến tinh thần ủ ê rệu rã, nặng thì ảnh hưởng tới tâm trí." Dứt lời, cô nhanh nhạy hướng chủ đề về phía Nhiêu Tôn, chỉ tay về phía anh ấy: "Anh ấy chính là kiểu bị dọa nghiêm trọng."
Thai Quốc Cường lúc đó đích thực đã bị dọa, nhưng nói một cách nghiêm túc, ông ta bị ảnh hưởng bởi mùi thơm. Đương nhiên, có liên quan tới cô/ Thế nên trước mặt Nguyễn Kỳ, Lục Đông Thâm mới chọn cách ăn nói thận trọng một chút.
Sau khi Tưởng Ly nói xong câu ấy, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Nhiêu Tôn.
Nhiêu Tôn thấy vậy bèn nổi đóa, một khi nổi đóa, màu của con bướm trên khuôn mặt càng đậm hơn một chút: "Này này này, nhìn anh là có ý gì? Một người có thể liên tục dồn ép Lục Đông Thâm trên thương trường như anh, có thể là người ngớ ngẩn sao?"
Nguyễn Kỳ không nhịn được, phì cười.
Lục Đông Thâm nghe xong câu này, tỏ thái độ không vừa lòng: "Cậu dồn ép tôi liên tục lùi bước khi nào?"
Nhiêu Tôn phấn khích: "Sao hả? Đọ không?"
"Tới đây!" Lục Đông Thâm định đọ sức với anh ấy thật.
Tưởng Ly đứng bên lườm nguýt. Giờ là lúc nào rồi mà còn chành chọe nhau... Cô hắng giọng, tạm dừng màn đánh nhau công khai của hai người đàn ông lớn tồng ngồng này lại, nói: "Rớt hồn thì phải gọi lại hồn. Dân gian có rất nhiều cách để gọi lại hồn, ví dụ như dùng máu gà trấn tĩnh, lấy đũa cắm vào nước, đọc bi chú, nhảy qua chậu lửa, niệm chú trừ tà, dùng đinh gỉ, bùn xám trừ tà..."
Nguyễn Kỳ ngẫm nghĩ rồi nói: "Từ cách bố trí có thể thấy Tần nhị nương đang gọi hồn cho Tần Thiên Bảo phải không?"
Tưởng Ly bật cười, dựa vào cạnh bàn, khoanh hai tay ôm ngực: "Đến tận bây giờ tôi vẫn chưa từng thấy loại bùa chú gọi hồn nào thần thánh như vậy. Có thể do tôi kiến thức hạn hẹp, cũng có thể đây vốn chỉ là một màn giả thần giả quỷ. Ban nãy trong bát thuốc đặt ở đầu giường của Tần Thiên Bảo, tôi ngửi thấy mùi chu sa. Lượng không nhiều, nhưng đích thực là có. Thành phần chính của chu sa là sulfua thủy ngân (II), có công dụng an thần giữ bình tĩnh. Ngoài chu sa ra, bên trong bát thuốc còn có các loại dược thảo khác, đều là các loại cây cỏ có tác dụng an thần. Thế nên, Vu chúc của Tần Xuyên cho rằng Tần Thiên Bảo bị rớt hồn nên mới trị kiểu này."
Lục Đông Thâm nghe ra ý của cô: "Còn em không nghĩ như vậy?"
Tưởng Ly liếc nhìn Tần Thiên Bảo.
Nó vẫn đang tự chìm đắm trong việc đọc sách, hoàn toàn không nghe cuộc thảo luận giữa họ.
"Trước kia em từng tiếp xúc với những người chịu kinh hãi. Có người giống như Nhiêu Tôn lúc nhỏ, tinh thần ngơ ngẩn, đơ như khúc gỗ. Có người điên điên khùng khùng. Có người lại có tính công kích. Nhưng điểm tương đồng là đều không có phản ứng với thế giới bên ngoài, không thể đạt được sự giao lưu hữu ích với thế giới bên ngoài. Nhưng chứng bệnh như Tần Thiên Bảo thì chưa từng gặp. Thằng bé có dấu hiệu bị sợ hãi nhưng không ngơ ngẩn hay điên cuồng, hay cơ thể có dấu hiệu gì không thoải mái. Ngược lại, nó giống như sống trong một thế giới khác, có nhịp sinh hoạt và từng bước thực hiện của mình, vẫn đầy đủ các việc ăn uống vệ sinh."
Tưởng Ly ngừng một chút, có vẻ đăm chiêu: "Cần phải tìm được một phương thức có thể trò chuyện với nó mới được."
***
Tưởng Ly ở lại nhà tộc trưởng Tần.
Ban đầu, Lục Đông Thâm có phần lo lắng cho sự an toàn của cô, muốn đi theo. Nhưng Tưởng Ly lại cảm thấy trước mắt giai đoạn này, nơi an toàn nhất lại chính là nhà tộc trưởng Tần. Nếu kẻ đứng sau thật sự muốn giở chút thủ đoạn, cũng không dám ngang nhiên động thủ ngay tại đây."
Trước khi quay trở lại nhà thím Tần, Nguyễn Kỳ nói với Tưởng Ly: "Gặp chuyện của người khác thì là chuyên gia, tới lượt mình thì thành kẻ ngốc. Lục Đông Thâm lẽ nào lại sợ cô gặp nguy hiểm? Chỉ là không muốn chia xa với cô. Người thông minh như anh ấy lẽ nào không nghĩ ra được lúc này nhà tộc trưởng Tần là an toàn nhất?"
Câu nói này nếu là lúc trước chắc chắn sẽ khiến Tưởng Ly đỏ mặt. Nhưng bây giờ, nút thắt giữa cô và Lục Đông Thâm đã được tháo gỡ, dĩ nhiên cũng không còn xấu hổ gì nữa: "Nói tôi hả? Nói gì thì nói, tôi và Đông Thâm cũng vui vẻ ngày đêm. Thế nên mất đôi ba ngày chẳng nhằm nhò gì. Cô thì sao? Có bản lĩnh xô ngã Nhiêu Tôn không?"
Nguyễn Kỳ nghe xong, nhớ tới chuyện hôm đó anh ấy ôm mình, mặt nóng bừng, lẩm bẩm: "Làm sao cô biết tôi không có bản lĩnh!"
Chọc cho Tưởng Ly cười mãi không thôi.
Chuyện Vu chúc mới đến chữa bệnh cho cháu của tộc trưởng Tần đã trở thành đề tài làm sôi sục cả Tần Xuyên. Gần như bất kỳ người dân nào đi ngang qua cửa lớn nhà tộc trưởng Tần đều phải dừng chân lại. Đương nhiên, vì cửa đóng then cài họ cũng chẳng nhìn được gì.
Tộc trưởng Tần hạ lệnh, không cho phép ai vào trong quấy rầy.
Thế nên không chỉ người dân, ngay cả bố mẹ Thiên Bảo và bản thân tộc trưởng cũng không bước chân vào căn phòng đó.
Đầu tiên, Tưởng Ly sai người dựng một chiếc giường đơn giản, sau đó ở lỳ trong phòng cùng ăn cùng sống với Tần Thiên Bảo. Ngủ dĩ nhiên là không thể, lúc Tần Thiên Bảo ngủ, cô cũng quan sát tình hình của thằng bé, phương thức đảo ngược thời gian tuyệt vời.
Mẹ Thiên Bảo hằng ngày làm đủ các món ngon, lại biết Tưởng Ly thích uống rượu nên đã đặc biệt đào một chum rượu chôn dưới đất sâu lên, dâng lên như tiến cống vậy.
Chỉ cần ngửi đã biết là rượu ngon, mùi hương nồng nàn lan tỏa dài lâu, nếm vào chắc chắn vừa ngọt vừa thanh.
Tưởng Ly thích rượu, cũng thèm rượu. Nhưng lần này cô buộc phải đè nén khao khát này xuống, chép miệng nuốt nước bọt, đập bàn: "Vò rượu này giữ lại sau này tôi sẽ mang theo, ngắt một nhúm thiên trúc quỳ trong vườn nhà chị cho tôi!"
Thiên trúc quỳ, một loại thực vật mọc theo bụi, có thể thấy ở rất nhiều nơi, ở thành phố cũng được trồng trong chậu cảnh như một loài cây để ngắm chơi, còn có tên gọi khác là Bàng bàng hương. Nói cách khác là, bình thường không thơm, chỉ cần chạm vào lá của nó là nó sẽ rất thơm, hương thơm có thể khiến người ta sảng khoái tinh thần trong phút chốc.
Trong một số cách điều chế hương và công thức của cô sử dụng không ít tổ hợp được tạo mới từ loại thực vật này.
Lúc này thứ cô cần không phải là say mê mệt mà phải để đầu óc tỉnh táo.
Tưởng Ly đã ở bên thằng bé tròn ba ngày ba đêm.
Buổi tối, khi Tần Thiên Bảo hoạt động, Tưởng Ly cũng dõi theo. Ban ngày khi nó ngủ, cô chỉ tranh thủ chợp mắt, một khi có động tĩnh là lập tức tỉnh dậy. Để ngăn ngừa việc hình thành quầng thâm mắt, cô lấy ra thứ bột làm đẹp mang theo người, cho thêm nước suối tạo thành mặt nạ để đắp. Đợi khi Tần Thiên Bảo ngủ, cô liền bôi lên mặt. Bột làm đẹp được cô pha chế lúc còn ở Thương Lăng. Hoa mùa xuân hạ, cây mùa thu đông, sương ban sáng, sương đêm muộn, tất cả được phơi khô, nghiền thành bột, sau đó được phong kín bằng nến mật, để ở nơi râm mát vài tháng là thành.
Cô thường xuyên sử dụng, có tác dụng kỳ diệu.
Có điều màu sắc của nó hơi kỳ quặc, gặp hơi nước rất dễ biến thành màu xám đen. Thế nên mỗi lần bôi, mặt Tưởng Ly đều đen xì lại. Lúc trước, có lần cô làm Lục Đông Thâm hết hồn một phen. Bây giờ, ở một nơi đêm xuống có người hoạt động như Tần Xuyên, e là càng dễ làm người xung quanh giật mình.
Nhưng không đủ khiến Tần Thiên Bảo giật mình.
Thằng bé vẫn sinh hoạt, ăn uống, đọc sách, luyện chữ như bình thường.
Chưa bao giờ ra khỏi trạch viện.
Tần Thiên Bảo thích đọc sách.
Đọc cũng rất nhanh, lượng sách người khác phải đọc trong ba ngày, thằng bé có thể đọc xong trong vài canh giờ.
Thằng bé cũng có một nét chữ đẹp mắt.
Tưởng Ly tự cho rằng mình viết chữ không tệ, nhưng nét bút thiếu chút ý tứ. Ngắm nhìn cách Tần Thiên Bảo vung bút, nét chữ thuần thục hiện ra, cô liền cảm thấy xấu hổ, quyết định sau khi kết thúc một loạt những việc phiền nhiễu này sẽ chăm chỉ rèn luyện thư pháp, bằng không bị một đứa trẻ con vượt mặt còn ra thể thống gì?
~Hết chương 503~