Tưởng Ly hiểu cá tính của Lục Đông Thâm. Anh trước giờ nuông chiều cô, nói theo lời của anh thì: Ngoài những chuyện nguy hiểm tới tính mạng và phản bội anh ra, em muốn làm gì cũng được. Thế nên rất rõ ràng, chuyện tìm Huyền thạch đã chạm vào giới hạn của anh.
Thật ra cô muốn nói với anh rằng chuyện đi tìm Huyền thạch nghe athì nguy hiểm vậy thôi, trên thực tế không ảo diệu đến vậy. Nhưng quá rõ ràng, bây giờ không phải thời cơ thích hợp nhất để tâm sự.
Cô lại hỏi Tần nhị nương, Huyền thạch liệu có thể nào tìm được ở nơi khác không. Tần nhị nương cực kỳ chắc chắn: "Chỉ ở sa mạc, tương truyền khi xưa lúc tổ tiên phát minh ra Vong ưu tán cũng tìm ra Huyền thạch ở tận sâu trong sa mạc."
Tần Thiên Bảo từ đầu tới kiên định với lời gợi ý của giấc mơ, một lần nữa dặn dò cô tuyệt đối không được đi tới sa mạc.
Bỗng dưng Tưởng Ly thấy hối hận vì đã đánh thức Tần Thiên Bảo tỉnh dậy. Sao lúc trước cô không phát hiện ra thằng nhóc này nhiều chuyện vậy chứ? Tốt nhất vẫn là lúc rơi vào mộng ảo, một mỹ nam tử đẹp và yên tĩnh như một bức tranh.
Bí kíp dù sao cũng đã chấp nhận giao ra, Tần nhị nương cũng không định thu về nữa. Bà ta bất ngờ đích thân rót cho Tưởng Ly một tách trà, khiến Tưởng Ly trong giây lát có phần cảm động. Bà ta buông một tiếng thở dài nặng nề: "Tưởng cô nương, đây có lẽ chính là sự sắp xếp của trời cao. Bản lĩnh của cô quả thực mấy đời Vu chúc chúng tôi đều không so bì được. Thế nên Vong ưu tán định sẵn phải là của cô. Nếu có một ngày cô thật sự tìm được Huyền thạch, mở lại được bí kíp, vậy... có thể giúp người dân Tần Xuyên được chút lợi không?"
Trái tim Tưởng Ly chợt ấm lên: "Nếu mở lại được bí kíp, tôi sẽ không quên Tần Xuyên."
Nếu cô có thể tìm ra Huyền thạch, nếu cô có thể mở lại Vong ưu tán đích thực... Không, cô nhất định phải tìm được Huyền thạch, nhất định phải khiến bí kíp Vong ưu tán hiện hữu trên thế gian. Không vì điều gì khác, chỉ vì Lục Đông Thâm nên cô phải làm vậy. Vì sức khỏe của anh, để xóa sạch hoàn toàn vết nhơ bốn năm trước, để giúp anh giành phần thắng trong ván bài cuối cùng...
Mọi tâm tư này đều phải giấu kỹ, vì rõ ràng, Lục Đông Thâm không định để cô can dự vào.
Tần nhị nương lại nói thêm một số chuyện liên quan đến tổ tiên của Tần Xuyên. Chỗ nào thiếu sót, lại tới lượt tộc trưởng Tần bổ sung. Những chuyện liên quan tới sự ra đời và phát triển của Tần Xuyên đa phần đều tương đồng với những gì họ nghĩ trước đó. Hơn nữa sau khi nghe phiên bản cuối cùng, Tưởng Ly lại càng chắc chắn hơn về suy luận của mình lúc trước. Dù là Quắc thái tử hay Tế y, khứu giác của họ nhất định đặc biệt hơn mọi người. Nói một cách khác, những gì họ học được cũng không khác ngành chế tạo mùi hương của cô là bao.
Nhớ tới Cúc huyết lệnh trước đó họ nhắc tới, Nguyễn Kỳ đưa ra nghi vấn: "Nếu bây giờ người Tần Xuyên đã không thích nhìn thấy máu vậy thì việc Tần Vũ bị trừng phạt rồi chết phải giải thích thế nào?"
Xã hội văn minh hiện đại, thứ con người không thể chấp nhận được nhất chính là tự tiện cho mình quyền giết hại người khác, cho dù là một người bốn bể là nhà, sống nơi man di thô bạo như Nguyễn Kỳ, trong bụng vẫn còn một ranh giới cuối cùng như vậy. Tần Xuyên có quy định của mình, nhưng không đồng nghĩa với việc họ có quyền quyết định chuyện sống chết.
Cái tên Tần Vũ vừa được tung ra, người buồn nhất chắc chắn là Tần Thiên Bảo. Thằng bé không lên tiếng, chỉ cúi mặt rầu rĩ tang thương. Tộc trưởng Tần sắc mặt có phần khó coi, ngập ngừng định nói gì lại thôi. Rất lâu sau ông ta mới lên tiếng: "Cậu ta... là tự gieo gió gặt bão."
Nhiêu Tôn tuy rằng cảm thấy tổng thể người Tần Xuyên rất tốt, nhưng đối với lời giải thích của tộc trưởng Tần, anh ấy cũng bất mãn, bèn nửa nghiêm túc nửa trêu đùa nói: "Các người cũng lợi hại lắm, một bên đề cao lương thiện chân thành, một bên tự ý phán người ta chết, tưởng trên đời này không còn pháp luật nữa sao."
Ánh mắt tộc trưởng Tần lóe lên một sự khó xử, nhưng cũng biến mất rất nhanh. Ông ta không nói gì, để mặc cho Nhiêu Tôn châm biếm, chế giễu. Tần nhị nương từ tốn nhấp một ngụm trà rồi nói: "Tục ngữ nói người tham lam ắt có trời trừng phạt. Tần Vũ bán đứng Tần Xuyên để mưu lợi, vốn dĩ những người trong tộc đã không thể dung thứ. Nếu là trước kia chắc chắn sẽ chịu trừng phạt nghiêm khắc. Nhưng cái chết của cậu ta không do chúng tôi tạo thành."
"Nhị nương." Tộc trưởng Tần lên tiếng, có ý nhắc nhở.
"Họ đều là người hiểu chuyện, không cần phải giấu giếm nữa." Tần nhị nương không đồng tình.
Nghe xong, tộc trưởng Tần đăm chiêu giây lát rồi thở dài, coi như mặc nhận với suy nghĩ của Tần nhị nương. Tưởng Ly cảm thấy Tần nhị nương nói câu này có phần kỳ lạ, bèn đặt tách trà trong tay xuống: "Chúng tôi từng nhìn thấy thi thể của Tần Vũ, khi còn sống anh ta phải chịu hình phạt gì, nhìn qua là rõ."
"Cậu ta chết vì bệnh tật." Tần nhị nương nhìn về phía Tưởng Ly, ánh mắt bừng bừng như lửa: "Khi từ bên ngoài trở về thôn, chẳng hiểu vì sao cậu ta lại sinh bệnh, nhiều ngày ho ra máu không ngừng. Tôi đã cố gắng hết sức để cứu cậu ta, phát hiện cuối cùng cậu ta chỉ còn lại chút hơi thở tàn. Cậu ta tự biết mình nghiệt nặng, thế nên đã chủ động chấp nhận hình phạt. Trong Tần Xuyên có quy định, người có tội nếu chủ động chịu phạt, thì sau này cho dù thi thể bị khiêng tới cấm địa vẫn có cơ hội đầu thai. Bằng không sẽ đời đời kiếp kiếp phải chịu lời nguyền của Tế y, linh hồn mãi mãi không được siêu thoát."
Tưởng Ly sững sờ.
"Chuyện của Tần Vũ khi đó đã tạo ra ảnh hưởng rất không tốt từ trên xuống dưới trong Tần Xuyên. Tôi và tộc trưởng Tần không công bố ra bên ngoài nguyên nhân thực sự về cái chết của Tần Vũ, chỉ nói với mọi người cậu ta phạm phải tộc quy, chịu trừng phạt mà chết, mục đích cũng là để răn đe trên dưới Tần Xuyên, rằng quy củ phải tôn thủ thì vẫn nên tuân thủ." Tần nhị nương kể lại tình hình lúc đó rồi bổ sung thêm một câu: "Hơn nữa làm như vậy cũng là suy tính tới quyền uy của tộc trưởng và các bô lão."
Tần Thiên Bảo ngồi bên cạnh nghe rất rõ ràng, gấp gáp hỏi: "Nói vậy là khi con nhìn thấy Tần Vũ ở khu Tế y, anh ấy đã bị bệnh nặng?"
"Phải." Lần này là tộc trưởng Tần lên tiếng, giọng nói nặng nề: "Việc chịu phạt cũng là sự thật, chỉ là khi đó ông và Nhị nương đã biết rõ cậu ta không còn sống được bao lâu nữa. Có lẽ đây là sự trừng phạt của trời cao, khiến cậu ta phải mắc bệnh nặng như vậy."
Tần Thiên Bảo không hỏi thêm nhiều nữa, cụp mắt xuống, giấu đi những giọt lệ.
Nhắc tới Tần Vũ là dính dáng tới bí kíp. Dính dáng tới bí kíp ắt sẽ liên tưởng tới Vệ Bạc Tôn. Vệ Bạc Tôn từng liên lạc với Tần Vũ, đồng thời cũng có liên lạc với tộc trưởng Tần. Ồ đúng, tên hắn là Tần Diệu.
Nếu đã công khai mọi chuyện về Tần Vũ thì chắc cũng không cần giấu giếm gì về Tần Diệu nữa chứ? Tưởng Ly đang định hỏi tộc trưởng Tần cho rõ ràng, không ngờ lại bị Lục Đông Thâm ngăn cản bằng một ánh mắt. Anh hiểu rõ suy nghĩ của cô.
Tưởng Ly nghi hoặc trong lòng, vì sao không để cô hỏi chứ?
Căn phòng im ắng trong một giây phút ngắn ngủi, sau đó Tần nhị nương lên tiếng, nhưng là nói với tộc trưởng Tần: "Bây giờ ở thời đại này, Tần Xuyên đã không còn thích hợp với việc tiếp tục sống khép kín nữa."
Tộc trưởng Tần chợt sững người, ngước mắt nhìn Tần nhị nương.
Tần nhị nương thở dài: "Trước kia tổ tiên Tần Xuyên lựa chọn quy ẩn nơi vùng núi, sống cuộc sống lánh đời là vì thời buổi chiến loạn. Tộc trưởng Tần, ông từng ra khỏi Tần Xuyên, có lẽ hiểu rất rõ bây giờ thế giới ngoài kia ra sao. Tôi cảm thấy, chúng ta buộc phải đưa ra một vài thay đổi."
Tộc trưởng Tần không điên cuồng giận dữ, câu nói này của Tần nhị nương cũng cùng quan điểm với Tần Thiên Bảo, chắc bình thường ông ta cũng đã thường xuyên nghe Tần Thiên Bảo nói vậy. Ông ta im lặng, trong mắt là sự suy tính nặng nề.
Liên quan tới chuyện tương lai Tần Xuyên còn sống khép kín hay không, không phải là vấn đề Lục Đông Thâm và mọi người cần suy nghĩ.
Tuy rằng Huyền thạch khó kiếm, nhưng bí kíp vẫn được Tưởng Ly cất giữ như báu vật. Trong lòng cô có chút tính toán, tuy rằng ánh mắt Lục Đông Thâm nhìn cô chằm chằm như tia X chỉ hận không thể lọc qua một lớp.
Cầm được bí kíp cũng có nghĩa họ sắp phải rời khỏi Tần Xuyên. Để an ủi mọi người, Tưởng Ly vẫn dẫn người Tần Xuyên tới khu Tế y, làm một nghi lễ cầu phúc cho ra dáng. Trong nghi lễ, thím ba cực kỳ nghiêm túc, nhắm mắt ngẩng đầu cần khấn với trời.
Tưởng Ly thở dài, đúng là thương thay tấm lòng cha mẹ.
Cô cũng âm thầm cầu phúc cho Tần Vũ, dù thế nào, cô cũng hy vọng linh hồn đã chết được siêu thoát.
Hôm sau, thím ba sắp cho họ không ít đồ đạc, khiến Tưởng Ly cũng phải cảm động. Tần Thiên Bảo và không ít người dân Tần Xuyên tới đưa tiễn. Duy chỉ có Tần nhị nương là đứng bên ngoài đám đông, từ biệt Tưởng Ly và mọi người từ phía xa.
Người Tần Xuyên nói gì thì nói vẫn rất ưa sĩ diện.
Trước khi ra khỏi cửa, Lục Đông Thâm nhận được điện thoại của Cận Nghiêm. Đầu bên này là màn tiễn biệt náo nhiệt ầm ĩ, đầu bên kia là giọng nói nặng nề: "Có người bắt đầu hút cổ phần theo biên độ rộng. Hơn nữa, chuyện cậu bảo tôi điều tra, tôi đã điều tra được rồi, Lục Bắc Thâm là người nguy hiểm."
Lục Đông Thâm nghiêm mặt lại, né tránh hoàn cảnh ồn ào, im lặng một lát rồi bất thình lình nhớ ra một chuyện: "Mẹ tôi có phải vẫn đang ở Trung Quốc không?"
"Phải, nhưng tạm thời không liên lạc được."
Sống lưng Lục Đông Thâm bỗng cững đờ lại: "Tìm ngay!"
Bên này Tưởng Ly đang tạm biệt những người dân trong thôn. Nguyễn Kỳ nhận không ít đồ, balo sắp không trụ nổi tới nơi. Nhiêu Tôn tranh thủ đi vào trong vườn nhìn ngó, thấy Lục Đông Thâm mặt mày sát khí, anh ấy khẽ nhíu mày, không biết lại có chuyện gì vừa xảy ra.
Chẳng bao lâu sau, Lục Đông Thâm kết thúc cuộc gọi, tiến lên. Anh đã giấu biểu cảm ban nãy đi, ôm lấy vai Tưởng Ly, nói với cô một câu: Phải đi rồi.
Tưởng Ly gật đầu.
Đúng, phải đi rồi.
Người và chuyện trên thế gian này, gặp nhau xa nhau là do duyên phận, quãng đường phía trước còn dài đằng đẵng, duy chỉ có niềm tin là vẫn tiếp tục song hành...
~Hết chương 562~
[Hoàn chính văn]
*Toàn bộ phần sau chương này trở đi, Tầm nói sẽ cho vào ngoại truyện.