Bàn tay đặt trên đầu gối của Lục Bắc Thần khẽ run lên một chút, rất khẽ khàng, nếu không quan sát kỹ sẽ hoàn toàn không phát hiện ra. Một lát sau, anh ấy ngẩng đầu lên nhìn Lục Đông Thâm: "Không đâu."
Lục Đông Thâm nhìn thẳng vào mắt anh ấy: "Nếu có một ngày em phát hiện ra chính là nó thì sao?"
Lục Bắc Thần đứng dậy, không né tránh ánh mắt Lục Đông Thâm, chỉ nhấn mạnh lại lần nữa: "Không đâu."
Lục Đông Thâm từ từ tiến lên phía trước, đứng sững trước mặt anh ấy, sống lưng thẳng tắp: "Lục Bắc Thâm lên kế hoạch khiến Lục Khởi Bạch ngồi tù, tuy rằng Lục Khởi Bạch đáng tội nhưng Lục Bắc Thâm thì trong sạch gì?"
Ánh mắt Lục Bắc Thần sững sờ.
"Bắc Thần." Lục Đông Thâm cất giọng chân thành: "Tuy nó là em trai sinh đôi của em, nhưng có lẽ em không hiểu về nó."
Lục Bắc Thần chỉ cảm thấy mình như ngừng thở.
***
Cảnh Ninh tới thăm Lục Khởi Bạch.
Đây là lần thứ hai cô tới nơi này, lần đầu tiên Lục Khởi Bạch không gặp cô, chỉ bảo người chuyển lời, nhờ cô một chuyện.
Lần này Lục Khởi Bạch đã lộ diện, mặc áo tù, tóc cắt ngắn sạch sẽ. Cảnh Ninh ngẩng đầu lên nhìn, trái tim bỗng dưng nhói đau. Anh gầy đi nhiều, cũng đen đi nhiều, cả gương mặt trông rõ ràng góc cạnh và sắc nét hơn. Nhưng trông tinh thần anh vẫn ổn, ánh mắt dường như cũng có chút nhiệt độ, không cất một sự tàn ác giống như trước đây.
Lục Môn trải qua một cơn rối ren chưa từng có, hình dung bằng cụm từ "thù trong giặc ngoài" cũng không hề thái quá. Tuy rằng Cảnh Ninh đã rời khỏi Lục Môn, nhưng tình hình của Lục Môn cô cũng nắm khá rõ ràng. Có người âm thầm nuốt hết cổ phần tại những sản nghiệp trọng điểm dưới quyền Lục Môn, hơn nữa khí thế bừng bừng. Bố con Lục Khởi Bạch ngồi tù khiến danh tiếng của Lục Môn bị tổn thất nặng nề. Lục Chấn Dương dù có tài cán tày trời cũng chẳng thể phân thân. Nghe nói, người hiện giờ đang lên như diều gặp gió trong Hội đồng quản trị là Lục Bắc Thâm.
Người đàn ông tuấn tú đó đang dồn sức giữ yên cơn sóng gió của Lục Môn, cố gắng giữ ổn giá cổ phiếu. Tất cả mọi người đều nói anh ta cực kỳ có đầu óc kinh doanh, là một người khác sau Lục Đông Thâm có khả năng tính toán bẩm sinh.
Nhưng Cảnh Ninh không nghĩ như vậy, cô luôn cảm thấy trên người Lục Bắc Thâm có một thứ gì đó mà Lục Đông Thâm không có, giống như một giới hạn mà Lục Đông Thâm sẽ không chạm vào, Lục Bắc Thâm thì chưa chắc.
Cô cũng không hiểu vì sao mình lại có cảm giác này, chỉ là một ý niệm trong tiềm thức: Lục Bắc Thâm không phải là người có thể dùng tư duy bình thường để phán đoán.
Khi gặp lại Lục Khởi Bạch, Cảnh Ninh nhất thời cũng không biết phải nói gì. Thật ra cô có cả một bụng tâm sự, cuối cùng tất cả lại chìm trong lớp kính thủy tinh ngăn cách giữa hai người.
Giống như quan hệ giữa họ bao lâu nay, tuy rằng từng có những sự tiếp xúc thân mật nhất nhưng trên thực tế vẫn luôn cách nhau trăm sông ngàn núi.
Lục Khởi Bạch lại lên tiếng trước, nói với cô: "Em gầy rồi."
Cảnh Ninh sững người, hơi thở đồng thời cũng ngừng lại. Lát sau cô nói: "Em đang giảm cân."
Cô không muốn nói rằng từ lúc anh vào tù, cô không có ngày nào bình yên, ăn không ngon, ngủ không yên. Cô căm hận một bản thân như vậy. Anh buông tha cô, có được tự do mà mình mong muốn nhưng trái tim lại như bị bỏ tù.
Nghe xong, Lục Khởi Bạch lại nhìn cô một lúc lâu, bỗng nhiên bật cười: "Em đâu có béo, giảm cân gì chứ."
Cảnh Ninh ngước mắt nhìn anh, trong mắt anh có thứ gì như thấu hiểu, giống như đọc hết được những lời cô giấu trong lòng. Né tránh ánh mắt ấy, cô liếc nhìn quản ngục.
Quản ngục tiến lên, đưa lại cho cô phong thư đã kiểm tra kỹ càng, không có vấn đề gì. Cảnh Ninh đón lấy, cảm ơn một tiếng rồi mở phong thư, lấy từ trong ra một bức ảnh.
Là bức ảnh chụp một bàn cờ, chỉ đơn giản vậy thôi.
Lục Khởi Bạch và Lục Đông Thâm từng đánh với nhau một ván cờ, kết cục là cờ hòa, không ai đi nước cờ cuối cùng, thế nên đã phong cờ.
Đến tận bây giờ, bàn cờ đó vẫn được cất kỹ trong văn phòng. Cho dù Lục Môn có sóng gió bão bùng cũng không ai động vào nó. Lục Khởi Bạch nhờ cô chụp bức ảnh bàn cờ đưa cho anh. Chuyện này không khó, dù gì Cảnh Ninh cũng đã làm việc ở Lục Môn nhiều năm như vậy, muốn tìm một thư ký nhờ chụp giúp rồi chuyển lại cho cô là chuyện rất đơn giản.
Qua lớp kính, Cảnh Ninh đưa cho anh xem bức ảnh.
Lục Khởi Bạch chỉ nhìn qua rồi bỗng nhiên bật cười. Cười rất lớn tiếng, gần như điên cuồng. Cảnh Ninh thảng thốt, nhìn sự bất thường của Lục Khởi Bạch, trong lòng thấp thỏm.
Quản ngục bên cạnh tiến lên, kiểm tra tình trạng của anh, có phần lo lắng. Lục Khởi Bạch dần dần tắt nụ cười, cúi mặt xuống, xua tay với quản ngục, tỏ ý mình không sao.
Quản ngục đánh mắt nhìn tấm kính, thấy trong bức ảnh chỉ là một ván cờ thì cảm thấy rất kỳ lạ. Có gì đáng cười chứ? Dặn dò mấy câu, anh ta lại quay trở về vị trí cũ.
Cảnh Ninh cất kỹ bức ảnh, nhìn Lục Khởi Bạch chằm chằm. Một lúc sau, anh mới ngẩng lên, khóe miệng vẫn còn nụ cười, nhưng đó là nụ cười tự giễu, là nuối tiếc. Anh nói: "Anh ta đã thắng từ lâu rồi, haha, Lục Đông Thâm đã thắng từ lâu rồi..."
Cảnh Ninh nghe xong chợt sững sờ, lập tức nhìn lại bức ảnh.
Đối với cờ vây cô cũng hiểu một hai, từ nhỏ có học một vài chiêu thức, thế nên thế cờ đại khái cô vẫn có thể đọc hiểu. Nhưng ván cờ trong ảnh cô nhìn trái ngó phải vẫn không nhận ra hướng phân thắng bại.
Nhưng cô biết rõ dù là Lục Đông Thâm hay Lục Khởi Bạch, cả hai đều là cao thủ cờ vây. Lục Khởi Bạch đã nói như vậy thì chắc là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi.
Nước cờ như hướng đi, thói quen của con người và thói quen suy tính, sắp đặt đều thể hiện rất rõ trên bàn cờ. Cảnh Ninh là một cô gái thông minh, biết rõ hai người này đâu phải là đánh cờ, mà đang đánh cược với nhau tình thế của tương lai. Nghĩ tới đây, Cảnh Ninh cảm thấy sống lưng lạnh ngắt.
Vấn cờ này được đánh trước khi Lục Đông Thâm gặp nạn. Câu "Anh ta đã sớm thắng rồi" của Lục Khởi Bạch nói lên điều gì? Nói rằng tất cả mọi chuyện về sau kỳ thực đều nằm trong dự liệu của Lục Đông Thậm, thậm chí là anh ấy đã từng bước từng bước lên kế hoạch tất cả.
Đây là tác phong làm việc của Lục Đông Thâm. Anh ấy có trí tuệ này, chỉ là Cảnh Ninh vẫn còn đang sửng sốt.
Cuối cùng, Lục Khởi Bạch lại cười khẩy: "Lục Bắc Thâm không đấu nổi với anh ta đâu."
Cảnh Ninh lại giật mình.
Nhưng Lục Khởi Bạch cũng không định nói sâu về chuyện này. Cười rồi, tự giễu rồi, anh cũng bình thường trở lại, nói cảm ơn Cảnh Ninh. Cảnh Ninh lắc đầu, nói một câu "Nên làm thôi".
Lục Khởi Bạch nhìn cô, ánh mắt có chút kỳ lạ, lát sau anh lẩm bẩm: "Em không nợ gì anh, thế nên chẳng có việc gì là em nên làm với anh cả."
Cảnh Ninh nhìn thẳng anh, bất thình lình nói: "Anh hợp tác với cảnh sát nói ra chuyện tội phạm thương mại, tại sao chỉ có em là không nhắc tới?"
Lục Khởi Bạch cứng người, ngay sau đó phản ứng lại, đổ người về phía trước, nắm chặt ống nghe trong tay, nói rành mạch từng từ từng chữ: "Em điên rồi phải không!"
"Em không muốn nợ anh, cũng không muốn nợ chính mình!" So với anh, cảm xúc của Cảnh Ninh cực kỳ bình tĩnh: "Dù gì chuyện cũng là do em làm, phạm pháp chính là phạm pháp, em không muốn sống cả đời áy náy, đã làm sai thì phải gánh chịu hậu quả, không phải sao?"
Lục Khởi Bạch nghiến chặt răng, rất lâu sau lại bật ra từng chữ: "Cảnh Ninh!"
"Vào giây phút anh bắt em phản bội Lục Đông Thâm, em đã không còn sạch sẽ nữa rồi." Cảnh Ninh cười khổ: "Thế nên Lục Khởi Bạch, anh cất công bảo vệ có ích gì?"
Cô đã tự thú, vào lúc Lục Khởi Bạch đang hợp tác với cảnh sát. Mọi tội danh đều bày ra đó, cô nhìn thấy, đau trong lòng, sau đó chủ động tới Cục cảnh sát.
Cảnh sát hỏi cô có phải bị người ta ép buộc không. Cô nói rõ: Tất cả đều do cô cam tâm tình nguyện, Lục Khởi Bạch đã nói dối, thật ra lúc đó cô chủ động tiết lộ bí mật thương mại cho anh.
Là bị ép buộc ư?
Thật ra Cảnh Ninh hiểu rất rõ trong lòng, từ đầu tới cuối, cô chỉ mượn danh nghĩa "lòng không nguyện ý" để làm một chuyện mình cam tâm tình nguyện mà thôi.
Thế nên cảnh sát mới hỏi cô với vẻ rất khó hiểu: Vì sao phải làm như vậy? Vốn dĩ đang có một tiền đồ tốt đẹp.
Cô cười nói: Có lẽ, yêu một người chính là không còn lý trí nữa.
Cô điên rồi nên mới tự hủy hoại tiền đồ của mình để yêu người đàn ông tên Lục Khởi Bạch này. Cô đã phạm pháp, đây là sự thật mà dù một tình yêu điên cuồng cũng không thể xóa bỏ được. Có lẽ chỉ có làm vậy lòng cô mới dễ chịu hơn một chút.
Lục Khởi Bạch nhìn cô trân trân, ánh mắt gần như bốc hỏa.
"Người đâm bị thương Charles Ellison ở sân trượt tuyết, không phải người của anh, đúng không?" Cảnh Ninh hỏi.
"Đi xóa lời khai của em ngay!" Lục Khởi Bạch không màng tới những lời cô hỏi, ngữ khí cứng rắn.
Cảnh Ninh bật cười: "Anh biết rất rõ việc này là không thể. Cứ vậy đi, rất tốt mà."
Cô đứng dậy.
Qua một lớp kính, Lục Khởi Bạch gào thét tên cô, ra hiệu cho cô cầm ống nghe. Lần này cô không nghe theo lời anh nữa, quay người rời đi.
Phía sau, Lục Khởi Bạch đập rầm rầm lên cửa kính, gần như phát điên phát rồ.
Khi đi tới cửa, Cảnh Ninh quay đầu nhìn lại.
Lục Khởi Bạch bị các quản ngục một trái một phải kìm giữ, nhưng tâm trạng vẫn rất xúc động, nhìn mải miết theo cô. Cảnh Ninh chưa từng nhìn thấy một Lục Khởi Bạch như thế, trái tim thắt lại từng cơn, sau khi thắt lại là đau đớn, giống như có một lưỡi dao đâm hết nhát này tới nhát khác vào tim.
Cô và Lục Khởi Bạch, cả hai vẫn luôn nói không ai nợ ai, nhưng thật sự có thể xóa bỏ sạch sẽ quan hệ sao? Có lẽ lần này là thật sự có thể rồi, nhưng đã định sẵn vẫn là anh nợ cô một chút, cô nợ anh nhiều chút.
Cũng tốt.
Cuộc đời chính là như vậy, nhùng nhằng không dứt, cách quãng đứt đoạn, quan hệ giữa con người và con người cũng trở nên kỳ diệu như thế. Cho đến khi duyên cạn phận tan, sống chết không gặp lại.
***
Thi thể của Tần Tô được hỏa táng.
Lục Đông Thâm đích thân ký tên, rồi đích chọn hộp đựng tro. Anh không chọn một chiếc quá lộng lẫy. Anh nói, một là vì người chết đi như ngọn đèn tắt; hai là vì mẹ anh không thích những thứ lòe loẹt, thoải mái là được.
Lục Bắc Thần vẫn luôn giúp anh lo liệu, không làm kinh động tới ai, nhưng trong lòng cả hai đều rất rõ, chuyện này không giấu được.
Anh cũng không định giấu, Tần Tô là người của Lục Môn, lại là một cổ đông của Hội đồng quản trị, dĩ nhiên phải thông báo với Lục Môn.
Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, sắp xếp ổn thỏa xong cũng đã là tối ngày hôm sau. Nhiệm vụ đầu tiên của Lục Đông Thâm là đưa Tần Tô trở về Lục Môn. Vợ chồng Lục Bắc Thần tiếp tục quay lại Cống Tốt phá án, nên hai anh em cũng ai đi đường nấy.
Tưởng Ly không rõ hai người họ sau đó đã nói gì trong phòng đặt xác. Con cái nhà họ Lục ai cũng là cao thủ trong kiềm chế cảm xúc, chí ít thì cô không nhìn ra điều gì bất thường từ nét mặt Lục Đông Thâm. Lục Bắc Thần cũng vẫn kiêu hãnh như trước. Duy chỉ có một điều có thể chắc chắn là ánh mắt cả hai đều bị phủ một thứ gì u ám, nặng nề.
Dương Viễn điều chuyên cơ riêng bay từ Bắc Kinh, thế nên họ sẽ ở lại Quý Dương một đêm, sáng hôm sau về Bắc Kinh trước. Liên quan tới chuyến hành trình này, cả Lục Đông Thâm và Dương Viễn đều không làm quá rầm rộ. Trước mắt Dương Viễn vẫn còn dự án cần bàn bạc ở Bắc Kinh, thế nên việc bắt chuyên cơ riêng đi về là quá bình thường.
Tưởng Ly đặt một gian phòng khách sạn, dùng chứng minh thư trước đó họ làm gấp. Lúc đi từ nhà tang lễ về khách sạn, cô nhạy cảm phát hiện bàn tay điều khiển vô lăng của Lục Đông Thâm đang run rẩy, anh đang cố gắng kiềm chế cảm xúc.
Bên ngoài cửa sổ, đêm đen dày đặc, cực kỳ bí bách.
Cô khẽ nói với anh: "Để em lái xe cho."
Nếu là bình thường, Lục Đông Thâm sẽ không quen ngồi xe do phụ nữ lái, cho dù là cô, anh cũng không quen. Hôm nay anh không nói gì, chỉ mệt mỏi gật đầu, đánh tay lái cho xe dừng lại vệ đường rồi đổi chỗ cho cô sang lái.
~Hết chương 573~