Nhiêu Tôn phụ trách việc cần sức, vậy thì việc dọn dẹp nhà kho, phòng ốc trở thành trách nhiệm của Tưởng Ly và Nguyễn Kỳ, cộng thêm việc trò chuyện tâm sự nữa. Ban đầu ông già không cho phép họ tiếp xúc với đống nguyên liệu, nhưng sau khi nghe họ thao thao bất tuyệt về những nguyên liệu ấy, ông cũng phải nhìn họ bằng con mắt khác.
Nhất là sau khi biết Tưởng Ly làm ngành gì, ông ấy càng thêm tò mò, bắt đầu mở lòng.
Ông già cũng giống như Nguyễn Kỳ, là một nhà cung cấp nguyên liệu, chỉ biết về tính năng của nguyên liệu, còn cụ thể việc khai thác và kết hợp nó ra sao thì họ không nắm được. Tưởng Ly có thể nói là như cá gặp nước, nói chuyện say sưa với ông già, khiến ông già cũng phần nào buông lỏng cảnh giác, giao hết toàn bộ công việc dọn dẹp nhà kho cho hai cô gái.
Như thế, Tưởng Ly lại càng tiện phân tích mùi hương của những nguyên liệu có sẵn trong nhà kho, nghe mà ông già liên tục ngợi khen là thần kỳ.
Sau đó, Tưởng Ly luôn luôn chêm vào một câu thở dài mỗi lần bắt chuyện: “Haizz, giá mà tìm được Huyền thạch thì hay quá, tác dụng của nó không phải lớn bình thường đâu.”
Mỗi lần nói tới chủ đề này, ông già hoặc là không bắt chuyện, hoặc là đứng dậy bỏ đi.
Khi ông già không nói một lời về Huyền thạch, cô lại hỏi những chuyện thú vị trong sa mạc. Liên quan tới chuyện này người già hay thích kể, dù sao cũng đã có tuổi rồi, thích nhất là được tâm sự và hoài niệm. Qua vài ngày trò chuyện, Tưởng Ly coi như cũng đã nắm được tình hình đại khái của ông già.
Hơn hai mươi tuổi ông ấy đã tới sa mạc làm nhà cung cấp nguyên liệu, sống ở đây coi như cả một đời. Ông nói ông đã quen với cuộc sống ở sa mạc, bây giờ dù có người mang kiệu tám người khiêng tới đón ông về nhà cao cửa rộng trong thành phố, ông cũng không về.
Mỗi lần nói tới đây, ông lại nhìn về phía sa mạc hoang lạnh và trầm mặc, trong đôi mắt như chất chứa chìm nổi bôn ba ngàn năm dồn lại.
Thế là Tưởng Ly cũng kể cho ông nghe về trải nghiệm của mình.
Đối với một người thường xuyên sống ở sa mạc mà nói, cuộc sống thành phố xa hoa lộng lẫy thế nào chẳng thể hấp dẫn được họ, ngược lại những trải nghiệm khi đi qua sông hồ biển lớn mới càng khiến người ta khó quên.
Vì vậy, trải nghiệm quá khứ của Tưởng Ly trở thành một tài sản quý báu. Mỗi ngày cô lại kể một ít cho ông già như bóp kem đánh răng, khiến ông tò mò, lâu dần, ông già lúc nào cũng đuổi theo nghe câu chuyện của cô. Nhưng điều kiện tiên quyết là không nói về Huyền thạch.
Càng không nói về Huyền thạch, càng chứng tỏ nó có vấn đề.
Không sao cả… ┑( ̄Д  ̄)┍
Dù sao thì Tưởng Ly cũng đầy nhẫn nại.
Lúc không kể chuyện, cô và Nguyễn Kỳ giúp ông làm việc khác, lúc rảnh rỗi thì đứng trừng mắt với mấy con thằn lằn trên cát. Thằn lằn ở đây không ít, đều đồng màu với hồ dương và sa mạc, không nhìn kỹ sẽ dễ dàng bỏ qua chúng. Chúng cũng chẳng sợ người, mỗi lần chơi trò trừng mắt với chúng, kiểu gì Tưởng Ly cũng thua.
Nếu thua, Tưởng Ly sẽ bỏ phần hột quả ăn thừa hoặc phần bỏ dính một ít cùi xuống đất. Không bao lâu sau sẽ đợi được không ít thằn lằn, chúng ăn uống rất đã đời.
Ông già luôn quan sát tất cả những chuyện ấy, cũng không nói gì, trong ánh mắt chỉ có sự phức tạp.
Sáu bảy ngày rồi, Nhiêu Tôn gần như đã phơi năng đến đen sạm đi một tầng màu. Ban ngày, đất cát nóng nực cuồn cuộn, giống như thiêu đốt vậy. Tới đêm thì lại lạnh lẽo, chỉ chạm nhẹ vào thôi, da thịt khắp người đều kêu gào đau đớn.
Tưởng Ly đo lường sơ qua, so với lúc mới đến, bây giờ anh ấy đen đi gần năm tông…
Nhiêu Tôn soi gương mà tưởng như suy sụp. Gương mặt điển trai tới mức “thần người phẫn nộ” bây giờ đã bị ánh nắng nơi sa mạc hủy hoại, cuối cùng anh hỏi Tưởng Ly: “Em không thể dùng thứ gì đó khiến ông ấy ngoan ngoãn nghe lời em sao? Lục Đông Thâm em còn giải quyết được, một ông già cao chưa đến một mét bảy sao có thể làm khó em?”
“Làm khó em.” Tưởng Ly thản nhiên đáp: “Một là em không chuẩn bị, hai là em không thể khống chế ý thức của ông ấy đến mức có thể dẫn đường cho chúng ta. Em mà có bản lĩnh đó thật thì thành pháp sư tà ma ngoại đạo rồi.”
Nhiêu Tôn thở dài, rất lâu sau lại hỏi Nguyễn Kỳ: “Em không chê anh đen chứ?”
Nguyễn Kỳ không nhịn được, phì cười thành tiếng.
Ngày lại ngày trôi qua, những tưởng chẳng có gì để ngắm, thế mà cũng không cô đơn.
Tưởng Ly chuẩn bị cả hai phương án, một bên cố gắng thuyết phục ông già, một bên cố gắng định vị những phương hướng có khả năng tồn tại Huyền thạch. Liên quan tới phương án thứ hai cô có cách, nguyên liệu cũng giống như người, những nguyên liệu có tính chất tương đồng thích dồn đống lại một chỗ, điều này được quyết định bởi tính tự nhiên của nguyên liệu.
Thế nên, trong những cuộc trò chuyện mấy ngày gần đây của Tưởng Ly với ông già, ngoài việc gia tăng tình cảm, phần nhiều là muốn tìm ra phương hướng đại khái của Huyền thạch. Trong kho nguyên liệu của ông, có những khoáng vật rất tương đồng với Huyền thạch, tổng kết mối quan hệ giữa các khoáng vật lại cũng ra được một manh mối.
Ngoài ra, đám vệ sỹ cũng chẳng rảnh. Tuy không dùng bọn họ làm đội cảm tử lần sâu vào trong sa mạc, nhưng họ có thể tiến hành tìm hiểu về tình hình và khoảng cách trong một bán kính nhất định, sau đó vẽ thành tuyến đường cụ thể.
Nhưng Tưởng Ly cũng ngăn cấm nếu họ muốn đi sâu hơn. Một khi vào trong sa mạc, tầm nhìn tuy khoáng đạt hơn nhưng cũng có nghĩa sẽ không tìm được phương hướng, dễ lạc, vào lúc này cô không muốn có thêm chuyện gì xảy ra.
Lúc vẽ tuyến đường, Tưởng Ly cũng không giấu giếm ông già, thậm chí có lúc ngồi ngay trước mặt ông. Ông già mỗi lần chỉ nhìn rồi lại nhìn, quyết không lên tiếng.
Thời gian dần dần đã tiến sát tới ngày thứ mười.
Bấy giờ Tưởng Ly mới đi từ mong chờ sang hụt hẫng, thậm chí còn có phần tuyệt vọng. Nói thật, rời khỏi nhà ông già, men theo con đường mà cô phán đoán, rốt cuộc phía trước còn phải đi bao xa, sẽ gặp những nguy hiểm trí mạng nào, tất cả đều là một bí ẩn.
Nguyễn Kỳ hỏi cô: “Chúng ta còn có thể có cách gì?”
Tưởng Ly lắc đầu, không biết nữa.
Những việc cần làm đều làm rồi, còn có cách gì được đây.
Nhiêu Tôn nín nhịn cả một bụng khó chịu, nói: “Đã làm thì làm tới cùng, trói gô lão già ấy lại.”
Nguyễn Kỳ nói: “Anh trói ông ấy, ông ấy cũng đâu có nói, anh còn định làm gì?”
Làm gì ư? Chẳng thể làm gì cả, anh đâu thể phóng hỏa giết người.
Tưởng Ly buồn bã thở dài: “Có lẽ em phán đoán sai chăng, có thể ông ấy không biết gì thật.”
“Ông ta mà không biết? Anh thấy ông ta hiểu rõ mọi chuyện hơn bất kỳ ai thì có.” Nhiêu Tôn nghiến răng, thật ra trong lòng đang dâng lên một sự bất lực sâu sắc. Chuyện không thể làm gì một con người, năm xưa ngoài Hạ Trú ra, bây giờ lại xuất hiện thêm một ông già như thế này.
Đêm của ngày thứ mười, buổi tối cuối cùng.
Nhiêu Tôn mang hết chỗ rượu ra, ngoài việc ăn uống cùng mọi người, quan trọng là uống rượu vui vẻ với ông già. Ông già không tùy tiện uống rượu nhưng cũng không tùy từ chối. Coi như đêm từ biệt rồi, lúc uống rượu, ông cũng hơi trầm mặc.
Tưởng Ly và Nguyễn Kỳ đều đã chấp nhận số phận, thế nên bữa rượu cuối cùng này chỉ mời rượu chứ không khuyên nhủ gì.
Nhiêu Tôn khoác tay lên vai ông già, mượn rượu thẳng thắn giãi bày: “Ông ấy à, không thành thật. Mười ngày rồi, coi như chúng tôi cũng đã ở đây cùng ông mười ngày, không nói tới công lao nhưng khổ lao chắc cũng có chứ. Ông thật sự không biết về Huyền thạch ư? Cho dù chỉ biết một chút ít, thì giao tình bao ngày qua cũng đủ để ông tiết lộ ít nhiều phải không? Ông nhìn đám chúng tôi đi, mọi người bỏ làm bỏ ăn chạy tới đây, đều là loại rảnh rỗi sao?”
Nghe xong, ông già không vui, nói: “Chuyện liên quan tới Huyền thạch, tôi đã nói rất rõ ràng rồi, còn đòi tôi nói gì nữa? Không biết là không biết, lẽ nào bắt tôi bịa chuyện ra nói với mấy người?”
“Chúng ta quen nhau coi như có duyên còn gì. Hữu duyên thiên lý năng tượng ngộ. Tương ngộ rồi thì sao? Mặc cho chúng ta mỗi người một ngả à?” Nhiêu Tôn nghiêng đầu nhìn ông già.