Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong bức ảnh, Lâm Tam Thiên đội một bộ tóc giả màu đen dài đến vai, tô son môi màu xanh lam đậm, đeo một chiếc choker màu xanh denim quanh cổ chỉ che đi yết hầu nhô ra, trong tay kẹp một điếu thuốc lá mảnh mai dành cho nữ.
Khoảnh khắc anh nhìn nghiêng về phía máy ảnh, nửa khuôn mặt bên trái vẽ nốt ruồi lệ chìm trong bóng tối của hành lang quán bar, đôi mắt màu xanh lạnh lùng của anh thoáng chốc ngẩn ngơ đê mê.
Trong bức ảnh, có vô số tấm gương phía sau Lâm Tam Thiên, những tấm gương chồng lên nhau khiến người ta có một loại ảo giác vô cùng vô tận.
Lâm Tam Thiên nhớ rõ, địa điểm chụp tấm ảnh này là một quán bar tên là "Mirror" ở Hạ Thành.
Đặc điểm lớn nhất của quán bar này là tất cả các bức tường đều được trang trí bằng gương, khiến những người bước vào quán bar có ảo giác như đang ở trong mê cung gương.
Bức ảnh được chụp cách đây chín năm trước, khi đó tấm ảnh nằm trong tay Lâm Tam Thiên, anh đã đốt bức ảnh vào ngày anh trở về từ quán bar, theo logic mà nói, không thể nào xuất hiện lại trước mặt anh sau chín năm.
Hơn nữa bức ảnh trước mắt dường như đã bị lật ngược, phương hướng trái ngược với tấm ảnh trong trí nhớ của anh.
Chẳng lẽ khi người bí ẩn "B" điều tra lịch sử đen của mình đã lấy được một bản sao của bức ảnh lúc đó từ một con đường đặc biệt, sau đó lật ảnh ngược lại rồi gửi cho anh?
Không thể nào.
Lâm Tam Thiên nhanh chóng bác bỏ suy đoán của mình.
Ảnh chụp thời đó là độc nhất vô nhị, muốn phục chế, trừ khi người gửi tìm được người giống hệt và phải dựa theo hoàn cảnh, ánh sáng, góc độ ngược lại, chụp lại một tấm khác.
Song suy đoán này quá gượng ép, cho dù là bậc thầy hóa trang cũng không thể nào trang điểm một người giống như một người khác khi ảnh gốc đã bị thiêu hủy.
Hơn nữa mình cũng không phải nhân vật quan trọng gì, đối phương không cần phải làm đến trình độ như vậy.
Lòng hiếu kỳ của Lâm Tam Thiên ngày càng mạnh mẽ.
Anh lật tấm ảnh, phát hiện người đưa thư đã dùng son môi màu xanh viết chữ "Lam" phản chiếu ở mặt sau bức tranh.
Đồ nữ.
Gương.
Lam.
Tim Lâm Tam Thiên đập loạn xạ
Đây là những bí mật thuộc về nơi sâu thẳm nhất trong trái tim anh, cùng với một bản sao chuyển phát nhanh từ người bí ẩn "B", bí mật đã bị anh phá hủy từ lâu nay bị buộc phải phơi bày dưới ánh sáng mặt trời một lần nữa.
Một ý nghĩ nào đó có vẻ gần với sự thật nhưng quá vô lý lại hiện lên trong đầu Lâm Tam Thiên, có thể làm những điều này một cách hoàn hảo, dường như chỉ có một khả năng.
B.
Blue.
Lam.
Anh vẽ chữ "Lam" bằng thỏi son rồi lại ngơ ngẩn, thốt ra câu hỏi như trong mơ: "...!Cậu là Lam sao?"
Đương nhiên, bức ảnh không thể trả lời câu hỏi của anh và số trống kia cũng vậy.
Chẳng mấy chốc, Lâm Tam Thiên buộc mình phải bình tĩnh lại sắp xếp những thông tin anh có bây giờ một lần nữa.
Tất cả chuyển phát nhanh của "B" đều gửi từ Hạ Thành, vả lại quán bar chụp tấm ảnh này cũng ở Hạ Thành, cho nên đối phương cố ý để lại những tin tức này, bảo anh trở về một chuyến sao?
Lâm Tam Thiên xin nghỉ phép một tuần với trường học vào cùng ngày, đặt vé máy bay và vé tàu, quyết định đi từ Đông Đô đến Hạ Thành vào ngày mốt.
Quyết định của anh dường như đã được đối phương đoán trước, sáng hôm sau, chàng trai chuyển phát nhanh không gõ cửa căn hộ của anh nữa, hành động tặng quà cũng dừng lại.
Buổi chiều trước khi rời khỏi Đông Đô, Lâm Tam Thiên đang bận giải quyết mọi việc sau khi xin nghỉ phép thì một bó cẩm tú cầu xanh đã cắt nhánh gửi đến văn phòng của anh.
Trên tấm thiệp đi kèm với hoa có viết một dòng chữ ——
"Chuyến đi vui vẻ"
Lâm Tam Thiên nhìn chằm chằm vào tấm thẻ, đặt tấm thẻ cùng với tờ đơn giao hàng lần trước ở một chỗ.
Hoa cẩm tú cầu đã cắt tỉa gọn gàng cắm vào lọ thủy tinh, đặt ở góc trên bên trái bàn làm việc của anh.
"Thầy Lâm, có phải thầy đã có bạn gái rồi không?" Thầy Tề luôn nhạy bén lại thích nói đùa, thò đầu ra để buôn chuyện.
Lâm Tam Thiên vội vàng sửa sang lại tài liệu, mí mắt cũng không nâng lên, thản nhiên nói: "Không phải."
Câu trả lời quá ngắn gọn, thầy Tề lập tức không biết anh phủ nhận chuyện có bạn gái hay đối tượng yêu đương không phải nữ giới.
Dẫu sao những người theo đuổi Lâm Tam Thiên luôn có nam có nữ, vì vẻ ngoài đẹp đẽ, khí chất bí ẩn lại cấm dục, dường như anh rất dễ thu hút sự chú ý của người cùng giới.
Cô Bạch bên cạnh nói đùa: "Thầy Lâm, thực ra chúng tôi luôn thầm tò mò, thầy sẽ thích mẫu người nào?"
Có rất ít người sẽ hỏi Lâm Tam Thiên vấn đề như vậy, anh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Mẫu người à? Tôi cũng không chắc lắm."
Thầy Tề trêu chọc chậc chậc: "Vậy thầy đã từng thích ai chưa?"
Thỉnh thoảng hắn thích trêu chọc Lâm Tam Thiên, không có ác ý cũng không mong đợi rằng đối phương thật sự sẽ trả lời hắn, dù sao trong tiềm thức hắn vẫn nghĩ rằng Lâm Tam Thiên không có.
Không nghĩ tới Lâm Tam Thiên lại vô thức nghiêng đầu, giọng điệu rất nhẹ nhưng nghiêm túc: "Từng có."
Trong giây lát này, Lâm Tam Thiên và cái bóng của mình trên bình thủy tinh nhìn nhau.
Đó cũng là bí mật của anh, dù sao đối tượng anh thích cũng "không thể lộ ra ngoài ánh sáng".
Thầy Tề và cô Bạch: "!!!"
Hai thầy cô nhìn nhau với vẻ mặt khó tin.
Rất nhiều người trong đó bao gồm cả bọn họ đều cho rằng, nếu có một ngày Lâm Tam Thiên nói chuyện yêu đương, cũng là đối phương thích anh, người như anh dường như rất khó thích người khác.
Hoặc là nói, trí tưởng tượng của bọn họ quá mức cằn cỗi, không cách nào tưởng tượng Lâm Tam Thiên thích người ta như thế nào.
Song chẳng mấy chốc Lâm Tam Thiên lại tiếp tục vùi đầu xử lý công việc trước khi nghỉ phép, hoàn toàn không có ý định tiếp tục chủ đề này.
Tuy hai giáo viên ngày càng tò mò nhưng cũng chỉ biết nén tò mò lại trong bụng.
Khi đi làm về vào buổi tối, Lâm Tam Thiên bắt đầu thu dọn hành lý, ngoại trừ một số bộ quần áo để thay và nhu yếu phẩm hàng ngày, anh nhét một bộ quần áo nữ do "B" gửi vào vali, mà tấm ảnh chụp đó anh cũng mang theo.
Sau khi chuẩn bị xong, anh gọi điện thoại cho bà Lâm để thông báo về chuyến đi của mình.
"Ừ, mẹ biết rồi, con ở đó nhớ chú ý an toàn." Giọng nói của bà Lâm luôn lễ phép, dịu dàng, vừa phải khiến người ta cảm thấy có học thức, đồng thời cũng có cảm giác xa cách.
Lâm Tam Thiên: "Vâng ạ, xin mẹ yên tâm."
Trước khi nhận nuôi Lâm Tam Thiên, bà Lâm vốn có một cặp song sinh, nhưng thật không may, hai đứa trẻ đã ra đi trong một vụ tai nạn mười bảy năm trước.
Phải mất hai năm, bà Lâm mới thoát khỏi suy sụp, sau đó bà đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác, bà Lâm trước đây từng là người vui vẻ hay cười đã biến mất, bà trở nên trầm tĩnh và ít nói hơn, thường ngồi trong phòng ngủ đan áo len hoặc vẽ tranh trong phòng vẽ tranh, dường như bà đã mất hứng thú với thế giới.
Khi đó bà Lâm không thể sinh con được nữa, ông Lâm thì quanh năm bận rộn với sự nghiệp, lo lắng vợ sẽ quá suy sụp và buồn chán nên đã đề nghị nhận một đứa trẻ từ cô nhi viện làm con nuôi, muốn nhờ cách này để bà Lâm giết thời gian dài buồn chán, giúp bà thoát khỏi cái bóng mất con cái.
Bà Lâm đồng ý lời đề nghị của chồng, thực ra lúc đó dù làm gì bà cũng tỏ thái độ đồng ý một cách thờ ơ.
Song đứa trẻ là do bà đích thân lựa chọn, bà nhìn thoáng qua Lâm Tam Thiên từ danh sách do nhân viên đưa cho, biết mọi thứ về cậu bé này, ảnh chụp, thành tích, báo cáo sức khỏe và hoàn cảnh gia đình trước khi vào cô nhi viện.
Tuy cô nhi viện đã nhẹ nhàng nhắc nhở bà nhiều lần rằng gia cảnh của đứa trẻ không mấy vẻ vang và thậm chí có thể mắc bệnh di truyền, nhưng bà Lâm mắt điếc tai ngơ với lời nhắc nhở có "ý tốt" của nhân viên, nhất quyết nhận Lâm Tam Thiên làm con nuôi.
Mọi người đều không thể hiểu được lựa chọn của bà, kể cả ông Lâm, nhưng ông Lâm yêu vợ nên tôn trọng mọi quyết định của bà.
Mọi người đều cho rằng bà sẽ cưng chiều đứa bé này, nhưng sự thật lại ngoài dự liệu của mọi người, trước khi đứa bé trưởng thành, bà chỉ duy trì thái độ thân thiện, lịch sự và nghiêm khắc với đứa trẻ này, thậm chí bà chưa bao giờ cười với nó từ tận đáy lòng, tất nhiên, trong khoảng thời gian Lâm Tam Thiên cư xử kỳ lạ, bà cũng không lớn tiếng quở trách đứa bé, chỉ sử dụng thái độ nghiêm ngặt và kiên nhẫn để thực hiện phương pháp điều trị của bác sĩ.
Cho đến hôm nay, Lâm Tam Thiên và bà Lâm vẫn duy trì cách làm việc thân thiện, lịch sự và xa cách này.
Trong điện thoại cả hai đều im lặng một lúc.
"Năm đó mẹ đến Hạ Thành đón con, dường như cũng là mùa này." Hôm nay bà Lâm nói nhiều hơn một chút: "Mẹ không dám chắc lúc ấy..."
Bà đang nói giữa chừng thì dừng lại, Lâm Tam Thiên cầm điện thoại chờ một lúc, biết đối phương không có ý định tiếp tục: "Cảm ơn mẹ."
Anh thật lòng biết ơn bà Lâm vì năm đó đã chọn anh.
"Ừ..." Lâm Tam Thiên dường như cảm nhận được tiếng thở dài khe khẽ của bà Lâm ở đầu dây bên kia điện thoại, giọng điệu của bà cuối cùng cũng khôi phục bình tĩnh: "Trên đường trở về Tân Thành một chuyến, mẹ có việc cần hỏi ý kiến của con."
"Dạ, con đã biết."
"Thuận buồm xuôi gió."
Không có chuyến bay thẳng từ Đông Đô đến Hạ Thành nên phải đi máy bay rồi đi tàu, đi một chiều mất một ngày rưỡi.
Suốt đường đi về phía Nam, mùi nóng ẩm trong không khí ngày càng nồng nặc, sau một ngày một đêm bôn ba, cuối cùng Lâm Tam Thiên cũng lên tàu đến Hạ Thành.
Trong xe rất vắng, cả toa xe chưa đến mười người, Lâm Tam Thiên dựa lưng vào ghế định chợp mắt một chút nhưng lại bị âm thanh ầm ầm đánh thức.
Anh không thể ngủ được nữa, cầm tấm ảnh trên tay nhìn hoài nhìn mãi, hệt như tấm hình này sẽ giải đáp mọi thắc mắc trong lòng anh vậy.
Nếu giải thích người bí ẩn là "Lam", thì dường như những mâu thuẫn sẽ được giải quyết.
Bao gồm cả chữ viết tay của đối phương và anh giống hệt nhau, hiểu biết về quá khứ của anh, dự đoán chính xác về hành vi và lựa chọn của anh...
Có thể có quá nhiều điều trên thế giới này mà trí tuệ con người không thể giải thích được, nhưng vẫn còn những điều đáng ngờ.
Giả sử "Lam" có thật, tại sao không trực tiếp đến gặp anh?
Lâm Tam Thiên lật ngược bức ảnh lại, chữ "Lam" viết bằng son môi ở mặt sau bị anh chà đi, đường nét của nét son trở nên mờ nhạt không còn rõ ràng.
Anh lấy khăn giấy ướt ra lau ngón tay bị son môi nhuộm xanh.
Khi anh ngẩng đầu lên khỏi bức ảnh một lần nữa, ánh mặt trời lặn trên đường chân trời chiếu thẳng vào cửa sổ xe, cửa sổ kính phản chiếu cái bóng của anh, Lâm Tam Thiên bất ngờ không kịp đề phòng nhìn thẳng vào hình ảnh phản chiếu của mình.
Anh nhìn chằm chằm vào mình trong ánh chiều tà, trong sự lắc lư của chiếc xe lửa, cái bóng này dần dần trùng khớp với hình dáng trong bức ảnh.
Bảy năm trước, Lâm Tam Thiên trở lại Hạ Thành cũng vào tháng sáu, thật trùng hợp giống như cố ý sắp xếp.
Lâm Tam Thiên mười chín tuổi đã tốt nghiệp đại học Đông Đô, là một đứa trẻ mồ côi từng sống trong cô nhi viện Hạ Thành, thành tích của Lâm Tam Thiên đủ để khiến những người biết hay không biết anh trong cô nhi viện này bàn tán xôn xao, người đứng đầu cô nhi viện coi anh là niềm tự hào của quần thể trẻ mồ côi, sau khi được bà Lâm đồng ý, người phụ trách đã mời Lâm Tam Thiên trở về Hạ Thành làm khách để trao đổi bài giảng.
Khi đó Lâm Tam Thiên còn non nớt, không thể che giấu cảm xúc và ham muốn của mình kín không kẽ hở.
Trở lại viện mồ côi có quá nhiều ký ức không vui, "căn bệnh" nói chuyện với gương của Lâm Tam Thiên lại tái phát.
Ký túc xá mà cô nhi viện sắp xếp cho anh tình cờ có một chiếc gương lớn soi toàn thân, lúc ấy ban ngày Lâm Tam Thiên giảng bài cho những đứa trẻ trong cô nhi viện, buổi tối thường trò chuyện trước gương đến tận khuya, giống như trải qua kỳ nghỉ hè ngắn ngủi với một người bạn cũ đã lâu không gặp, anh mải miết kể về những chuyện vụn vặt thường ngày, anh kể cho "đối phương" nghe về bảy năm anh sống trong nhà họ Lâm.
Anh nói rằng mọi thứ bên ngoài rất khác so với ở đây, đáng tiếc đối phương không có cách nào trải nghiệm điều đó cùng anh.
Có một lần, Lâm Tam Thiên đang kể chuyện thì ngủ gật.
Anh mơ thấy căn phòng bỏ hoang trong góc cô nhi viện, mơ thấy đằng sau chiếc gương tủ đồ vỡ nát, một "bản thân" khác mặc đồ nữ không vừa người đang vươn tay về phía anh, giống như đêm tuyết đầu mùa đó.
"Chúng ta còn nhiều cơ hội để mơ."
"Đồ lừa đảo." Lâm Tam Thiên biến trở lại bộ dáng mười một tuổi, ôm đầu gối cuộn mình trong tủ có chút tức giận: "Tớ đã làm theo cách của cậu tìm cậu hai lần, nhưng cả hai lần tớ đều chịu thiệt thòi, một lần là bị cấm ăn ba ngày đói đến phát ngất, một lần là bị kéo đi gặp bác sĩ tâm lý trong một thời gian dài, còn uống rất nhiều thuốc rất đắng."
Lâm Tam Thiên trở về thời thơ ấu, trẻ con có quyền làm nũng nên anh bĩu môi rất không vui cho ra kết luận: "Đồ lừa đảo."
Đối phương nở nụ cười, dịu dàng nháy mắt với anh như khi còn thuở bé, trong mắt tràn đầy dụ dỗ không thể nào cưỡng lại: "Vậy cậu tính thử lần thứ ba không?"
Lâm Tam Thiên không gật đầu, cũng không lắc đầu.
"Tớ không lừa cậu, chúng ta sẽ gặp nhau, chỉ cần sử dụng phương pháp tớ đã dạy cho cậu, nhưng cậu phải kiên nhẫn."
"Tớ không tin cậu." Cậu bé Lâm Tam Thiên cũng rất bướng bỉnh.
"Tam Thiên, nhưng tớ tin cậu."
"Tin tớ cái gì."
"Tin cậu sẽ tin tớ."
"..."
"Vì tớ là cậu, tớ hiểu mọi suy nghĩ của cậu."
"...!Cậu phạm vi."
Đối phương lại cười xoa đầu anh, Lâm Tam Thiên bị xoa liền tỉnh lại.
Ma xui quỷ khiến, sau bài giảng ngày hôm đó, Lâm Tam Thiên mười chín tuổi đi đến tủ trang điểm của cửa hàng bách hóa Hạ Thành.
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Tam Thiên: Đồ lừa đảo.
Lam: Ừm, lừa mình thích mình không được hở?
Editor: Cảm giác đồ Lam mặc như vintage Hongkong ấy, tương tự như này
Thuốc lá dành cho phụ nữ
Choker denim
.