a.m tại Anh Quốc
Đang nằm trên chiếc giường màu trắng với những đầy gấu bông to nhỏ đủ loại thì chiếc Iphone S của nó reo lên phá tan giấc ngủ của nó:
"We don"t talk anymore, we don"t talk anymore
We don"t talk anymore, like we used to do
We don"t laugh anymore
What was all of it for?
Oh, we don"t talk anymore
Like we used to do..."
( ui trời tại bà này nhạy ghê nhạc xíu xiu thế mà đã dậy được rồi)
Nó thấy trên màn hình điện thoại hiện chữ Mami, liền nghe máy:
- Dạ, mami yêu dấu...
Chưa kịp để nó nói hết câu thì mami nó nói một câu làm chấn động cả thế giới
- Con vs Ngọc thu xếp hành lí đi. h về Việt Nam. Pama đã đặt vé máy bay cho tụi con rồi đấy.
( tg: câu này mà làm chấn động cả thế giới hả tiểu thư? Mun: mi có muốn ăn bánh mì ba-tê không hả. tg: dạ em đâu dám ạ..h..u..h..u)
- Pama à. Con không muốn về Việt Nam đâu..hức..h..ức. Con muốn ở cùng pama cơ. Pama cho con ở lại nha pama.
Một mặt thì nói là không muốn về, nhưng thật ra là cô nàng này đang cười ha hả trong lòng đây. Pama cho cô về ư? Thật là hạnh phúc hihi. Yêu pama nhất nè. Đó là những suy nghĩ trong đầu nó đấy.
Đầu dây bên kia:
- Thôi, ngoan nào. Nghe lời pama đi.
- Dạ - Nó buồn bã đáp ( đỉnh cao của đỉnh cao là đây:)) cho nó đi làm diễn viên được đấy nhỉ:D)
Pama nó vừa cúp máy, nó lập tức đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, rồi blah blah...hí hí. phút sau, nó ra ngoài với một bộ đồ khá là cá tính, năng động. Đó là chiếc áo phông thụng màu đen có một bông hoa hồng nằm ở ngực trái được kết hợp với chiếc váy ngắn trên đầu gối một xíu màu vàng cộng thêm đôi guốc màu trắng. Hơn hết, mái tóc dài xoăn sóng màu nâu hạt dẻ được cô buộc lên gọn gàng. Làm lúc này, trông nó cứ như một thiên thần vậy.
Nhìn lên đồng hồ, cũng đã h rồi. Vừa sắp xếp đồ, cô vừa nghĩ trò để tẹo trêu nhỏ Tiểu Qủy kia mới được. Chắc các bạn cũng biết nhỏ Tiểu Qủy là ai rồi đấy nhỉ. Là Sam đó hihi^^. Tụi này lúc nào cũng nghĩ đến mấy trò nghịch ngợm mà ( tg bó tay luôn). Vừa tính kế vừa dọn đồ xong thì đã hơn h rồi.
Bất chợt nó hét lên:
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA.. Đã muộn thế này rồi sao.
Kéo vali đi, định mở cửa thì:
- Kính coong...Kính coong..
- ủa? Ai giờ này đến nhà mình ta? Nó thầm nghĩ.
Nghĩ rồi, nó mở cánh cửa ra thì:
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA...
Lại là tiếng hét của nó. ( Là ngày gì vậy trời) Con nhỏ bạn thân của nó phải lấy hai tay bịt lỗ tai lại nếu không muốn bị thủng màng nhĩ và bị đưa đến bệnh viện sớm.
- MÀY LÀM CÁI QUÁI GÌ VẬY MÀ LA HÉT ẦM Ĩ LÊN THẾ HẢ?
- M..à..y m..mà.y l..à Ng..ọc h..ả..?
- Tao không là tao chắc là mày hả? Mày bị sao vậy?
Và nhỏ như hiểu ra điều gì đó..
- Hehee, mày tính sang gọi tao nhưng mày không gọi tao mà mày đổ trực tiếp xô nước vào mặt tao để cho tao uống hết xô nước của mày luôn hả? No no no, không có cửa đâu à nha. Cái trò ý cũ rích rồi mà? hơ hơ. Không qua mặt được chị mày đâu.
- Tao đâu có. Làm bạn ai lại làm thế.
Sau câu nói đó, nó cười một nụ cười thật man rợ.
Và lúc này mặt nó cứ buồn buồn sao ý, buồn vì không được trêu nhỏ. Tức nữa. Lần sau, nhất định nó phải trêu bằng được. Xí ( Bà này lắm trò ít thôi).
- Cũng gần h rồi. Thôi đi thôi, nay tao tạm tha đấy. ( từ bi quá nha)- Nhỏ lên tiếng.
- Hở? Đi đâu cơ? ( IQ tụt xuống còn )
- Thế mày mang vali đi đâu đây?
- Hihi, tao quên mất tiêu.
_________________________________ lúc sau__________________________________
Có thông báo là đến chuyến đi của tụi nó. Nghe thấy, tụi nó phi lên máy bay luôn để ngủ. Và sau giờ đồng hồ ngủ vật vã của tụi nó thì cuối cùng cũng đã đến Việt Nam. ( Wow, ngủ thôi mà cũng vật vã vậy ư. Haizz, thiệt là bó tay luôn mà.)
TÈN TÉN TEN
Như vậy là end chap rồi