Edit: Lạc Thần
Tuyết ở Độ Hà đã tan, trên bờ sông những hoa đào đầu tiên đã bắt đầu hé nở. Đại hội tuyên thệ trước khi thi tốt nghiệp trung học vừa qua được một trăm ngày. Thời gian tự học ban đêm của trường trung học Độ Hà lại muộn thêm nửa giờ.
Mỗi ngày khi hết giờ tự học ban đêm, cảnh những chiếc xe mô-tô đỗ ngay ngắn bên ngoài trường trung học Độ Hà có thể nói là bình thường. Những nữ sinh ăn mặc theo ‘mốt’ tràn ra từ trong các phòng học, từng người sải bước đến bên cạnh chiếc xe mô-tô của mình, đi nhanh đến quán thịt nướng trên cầu Độ Hà.
Hôm nay tiếng chuông tan học mới vừa vang lên, nữ sinh Trương Tuyết ngồi chếch phía sau Hứa Đường chạy vội ra ngoài tựa như tên bắn. Hứa Đường khép lại sách số học, thu dọn cặp sách, bên tai liền truyền đến những tiếng nói chuyện ồn ào giữa mấy nữ sinh, họ đang nghị luận về Trương Tuyết.
Mối quan hệ giữa những nữ sinh trong độ tuổi này vô cùng nhạy cảm, những lời nới như "Tao", “Hồ ly tinh", “Trang điểm" sau khi được vẽ loạn lên tường trông như bãi chiến trường, và nó đã đi theo như hình với bóng trong suốt ba năm đi học.
Hứa Đường là một học sinh ngoan trong mắt thầy cô giáo, cho nên cô không quan tâm đến những câu chuyện bát quái của “bạn cùng lớp”. Nhưng dù vậy, cô vẫn có thể nghe được hai ba tin tức có ích từ trong cuộc nói chuyện xung quanh mình.
Thí dụ như, Trương Tuyết lại đổi bạn trai.
Lại thí dụ như, tên của bạn trai mới của Trương Tuyết, trùng hợp là nghe rất quen thuộc.
Khi Hứa Đường nghe thấy cái tên đó thì động tác trong tay dừng lại một chút. Ánh mắt cô rũ xuống, cô chậm rãi thu dọn bút và keo dán trong suốt vào trong hộp bút rồi nhét vào cặp. Nhìn lại thời gian, mới chỉ mất có ba phút.
Hứa Đường chậm rãi đi xuống dưới, ai ngờ đoàn xe mô-tô bên ngoài trường còn chưa tan hết. Cô kéo quai đeo cặp sách, cẩn thận liếc nhìn bốn phía, nhìn chằm chằm mặt đất dưới chân bước đi nhanh hơn. Mới vừa đi được hai bước, sau lưng chợt truyền đến một giọng nói ngả ngớn mà trong trẻo: “Tiểu mỹ nữ.”
Một vài ánh mắt xung quanh lần lượt thay đổi, cuối cùng rơi vào trên người Hứa Đường làm cho bước chân cô không tự chủ được mà dừng lại, sau đó tiếng nghị luận ầm ĩ nổi lên bốn phía.
Hứa Đường cúi đầu thấp hơn, đang muốn bước tiếp về phía trước, một bóng dáng vọt nhanh đến trước mặt cô: “Tiểu mỹ nữ, có muốn đi ăn thịt nướng với bọn anh không?”
Hứa Đường ngẩng đầu, trông thấy một mái tóc màu đỏ dưới ánh sáng màu cam của ngọn đèn vàng chiếu lên càng thêm chói mắt, không khỏi lại kéo quai đeo cặp sách của mình. Cô dừng lại một chút, ánh mắt nhìn về hướng ‘Tóc đỏ’ mới vừa chạy đến.
Nơi đó đậu hai chiếc xe mô-tô, Chu Hiểm mặc một chiếc áo khoác da màu đen, đang ngồi trên xe; sau lưng anh ta, còn có một nữ sinh đang ngồi.
Hứa Đường không dám nhìn lâu, lập tức thu hồi ánh mắt.
‘Tóc đỏ’ thấy cô không lên tiếng, không khỏi tiến gần hơn: “Như thế nào, có đi hay không?”
Hứa Đường lắc đầu.
“Cho anh chút mặt mũi, ăn một bữa thịt nướng, ăn xong sẽ đưa em gái về nhà.” Anh ta giơ ngón cái lên chỉ chỉ hướng Chu Hiểm: “Anh có xe, đi về sẽ rất nhanh.”
Hứa Đường vẫn lắc đầu.
Sắc mặt ‘Tóc đỏ’ trầm xuống, giằng co trong chốc lát, anh ta lại nói: “Có phải em gái còn giận chuyện lần trước hay không? Không đánh nhau thì không quen biết nha, anh nói xin lỗi với em gái có được hay không?”
Hứa Đường mấp máy miệng: “Vậy anh trả tiền lại cho tôi.”
“Em gái đi ăn thịt nướng với anh thì anh sẽ trả tiền lại cho em.”
“Anh trả cho tôi trước.”
“Đi trước rồi trả.”
Hứa Đường ngước mắt nhìn anh ta, chợt cao giọng nói: “Nói lời giữ lời?”
‘Tóc đỏ’ sửng sốt một chút, lộ vẻ không nghĩ tới Hứa Đường lại đồng ý như vậy. Anh ta lập tức nói: “Có anh Hiểm làm chứng, đương nhiên sẽ giữ lời!”
Hứa Đường đi theo ‘Tóc đỏ’ tới chiếc xe mô-tô, khi đi qua bên cạnh Chu Hiểm thì Hứa Đường không khỏi cúi đầu. Chu Hiểm vẫn nhìn phía trước lẳng lặng hút thuốc lá chợt quay đầu lại, ánh mắt dừng trên người cô một lúc.
Xe mô-tô chạy rất nhanh, gió tạt vào mặt, Hứa Đường cảm thấy khó thở. Cô không có ôm eo ‘Tóc đỏ’ mà hai tay nắm thật chặt thanh chắn phía sau xe.
‘Tóc đỏ’ vừa lái xe vừa quay đầu hỏi cô: “Mỹ nữ, anh tên là Phương Cử, em gái tên là gì?”
Hứa Đường không lên tiếng.
Một lát sau, Phương Cử lại hỏi: “Em gái học lớp mấy?”
Hứa Đường vẫn không nói chuyện.
Phương Cử cũng không hỏi nữa, phía trước gặp phải một khúc cua, Phương Cử chợt huýt sáo một tiếng vang dội: “Ôm chặt!” Nói rồi hơi đạp chân ga, nhanh chóng xoay đầu xe.
Trái tim Hứa Đường nhất thời như bị treo lên thật cao, môi mím chặt. Cơ thể yếu ớt của cô như bị gió thổi đi, nhưng vẫn hết sức chống đỡ ngồi trên xe. Đồng phục học sinh rộng thùng thình thu đầy gió, thật giống như một quả bong bóng được bơm hơi phồng lên.
Sau khúc cua chính là cầu Độ Hà, Phương Cử dừng xe bên cạnh cầu, quay đầu cười với Hứa Đường, lộ ra một hàm răng trắng tinh đều đặn: “Em gái thật là cứng đầu!”
Bốn người tùy ý tìm một quán thịt nướng ngồi xuống, Trương Tuyết ngồi bên cạnh Chu Hiểm, vẫn đang quan sát Hứa Đường. Hứa Đường giả vờ như không biết, cúi đầu sửa sang lại mái tóc bị thổi đến rối loạn.
“Ông chủ, trước tiên mang lên bốn mươi xâu thịt nướng và một két bia!” Phương Cử giơ tay gọi món.
“Có ngay!” Ông chủ đang nướng thịt không khỏi tăng nhanh động tác. Chỉ chốc lát sau hai đĩa lớn được bưng lên, trong đĩa xếp thịt dê nướng vàng ruộm ngay ngắn.
Phương Cử chia xâu thịt dê cho vào đĩa trước mặt bốn người, chia đến Hứa Đường thì cô thấp giọng nói: “Tôi không ăn hết nhiều như vậy.”
Phương Cử dừng động tác, nhìn lướt qua bốn người trước mặt.
“Cho tôi.” Bỗng nhiên Chu Hiểm mở miệng.
Phương Cử lập tức để bốn xâu thịt dê đang cầm trong tay vào đĩa của Chu Hiểm.
Chia xong, Phương Cử lại mở bốn chai bia.
Hứa Đường không uống bia, chỉ cúi đầu ăn thịt nướng. Cô ăn rất nhanh, cũng không nói chuyện, chỉ nghe thấy giọng nói mềm mại của Trương Tuyết nói với Chu Hiểm. Chu Hiểm rất ít trả lời, thỉnh thoảng trả lời bằng một từ.
Hứa Đường là người đầu tiên ăn xong, sau khi cô để cây tăm bằng trúc xuống, xé một đoạn giấy ăn kém chất lượng để lau miệng, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Phương Cử: “Có thể trả tiền lại cho tôi chưa?”
Phương Cử đang cầm chai bia lên uống, nghe những lời này nhất thời sửng sốt một chút. Anh ta nhíu mày cười cười, để chai bia xuống, rồi lấy ra một chai bia từ trong thùng đặt dưới đất, dùng mép bàn để khui nắp, sau đó đưa cho Hứa Đường: “Uống xong chai này rồi nói tiếp.”
Hứa Đường cắn cắn môi: “Là anh nói ăn xong thịt nướng sẽ trả tiền lại.”
“Đúng vậy, nhưng có ai ăn thịt nướng mà không uống bia hay không?” Phương Cử nhún vai một cái tỏ vẻ vô tội.
Hứa Đường nhìn anh ta: “Uống xong thì trả lại cho tôi?”
Phương Cử gật đầu liên tục, một tay đưa chai bia một tay tìm cái ly cho Hứa Đường. Nào ngờ Hứa Đường nhận lấy chai bia, ngón tay xoa xoa miệng chai, ngửa đầu rót bia vào trong miệng.
“Ôi, ôi!” Phương Cử đưa tay định ngăn cản, nhưng Hứa Đường lại hất tay anh ta ra, vẫn uống ừng ực, chỉ trong chốc lát, cả chai bia liền thấy đáy.
Cô đặt mạnh chai bia rỗng xuống bàn gỗ, lấy tay lau miệng: “Trả tiền lại.”
Phương Cử mắt chữ A mồm chữ O, nhìn chai bia một lúc lâu vẫn không đáp lại. Lúc này, Hứa Đường thịt nướng cũng đã ăn, bia cũng đã uống, thật đúng là không tìm ra nửa điểm lý do không trả tiền.
Lúc anh đang khó xử, chợt thấy Chu Hiểm cúi người xuống, lại lấy ra một chai rượu, đưa cho Hứa Đường.
Hứa Đường lập tức quay đầu lại, vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt của Chu Hiểm. Vẫn lạnh lùng và mang theo một chút ý tứ thăm dò. Ngoài điều đó ra cũng không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào nữa.
Tay Hứa Đường lặng lẽ nắm chặt, mở miệng, thấp giọng hỏi: “Có ý gì?”
“Uống xong liền trả cho em.”
Hứa Đường im lặng vài giây, nhận lấy chai rượu từ trong tay Chu Hiểm, nhìn miệng chai, một lúc lâu vẫn không có động tác gì.
Phương Cử cười một tiếng: “Không phải mới vừa rồi rất dũng cảm sao, sợ à?”
Hứa Đường khẽ cắn cắn môi, ngẩng đầu nhìn thẳng Chu Hiểm: “Tôi không tin anh. Tôi với anh uống, tôi uống thắng anh phải trả tiền lại.”
“Hứa Đường cậu điên rồi!” Trương Tuyết quát khẽ.
Hứa Đường không thèm để ý, nhìn chằm chằm Chu Hiểm.
Im lặng một lúc lâu, Chu Hiểm nói: “Được.”
Trên cầu một trận khói lửa, giữa những tiếng trêu đùa ồn ào, thậm chí có người còn cao giọng bắt đầu ca hát, không có ai chú ý tới bầu không khí của quán bên này đột nhiên trở nên giương cung bạt kiếm.
Phương Cử và Trương Tuyết đều im lặng không dám nói lời nào, chỉ thấy Hứa Đường và Chu Hiểm gom tất cả bia xuống, cầm một chai "Thi tiên Thái Bạch" màu trắng lên, rót đầy hai cốc nhựa bắt đầu cụng rượu. Rượu trắng này là đặc sản của trấn Độ Hà, khoảng chừng có hơn bốn mươi độ.
Hai mươi xâu thịt nướng rất nhanh đã ăn xong, bình rượu trắng cũng đã uống được một nửa.
Phương Cử âm thầm quan sát vẻ mặt của hai người Hứa Đường và Chu Hiểm, ánh mắt của người trước đã có chút mơ hồ, ánh mắt của người sau vẫn sáng rực như cũ, tay nâng cốc rất vững vàng. Phương Cử âm thầm líu lưỡi, không khỏi vui vẻ, không nghĩ tới Chu Hiểm cũng có lúc lật thuyền trong mương.
Lật thuyền trong mương: thành ngữ Trung Quốc, thuyền đi trong mương chắc chắn không thể bị lật nhưng thế mà lại lật, hàm nghĩa chuyện không thể xảy ra lại xảy ra, ám chỉ xui xẻo, xúi quẩy.
Hai người lại uống xong nửa cốc, Hứa Đường như muốn ngã, Chu Hiểm chợt đưa tay, nắm được cổ tay của cô.
Hứa Đường nheo mắt, trái tim cũng theo đó mà chợt dừng nửa nhịp, cô ngước mắt nhìn Chu Hiểm, nhìn có chút mơ màng. Chu Hiểm nhếch khóe miệng lên một độ cong không dễ thấy, thấp giọng hỏi cô: “Em tên gì?” Trong giọng nói của anh mang theo men say, có chút khàn khàn.
Hứa Đường cụp mắt: “Hứa Đường, Đường trong Hải Đường.”
Hải Đường: cây hải đường
“Ồ”, bàn tay Chu Hiểm đang nắm cổ tay cô lại tăng thêm vài phần sức lực, không biết là vô tình hay cố ý: “Hứa Hải Đường.”
“Không phải Hứa Hải Đường, tôi tên là Hứa Đường.”
Chu Hiểm chẳng nói đúng sai, để cái cốc trước mặt xuống, móc ra một điếu thuốc rồi châm lửa: “Không uống.”
Hứa Đường lắc đầu: “Anh còn chưa có say.”
Chu Hiểm liếc nhìn cô một cái: “Em thắng.”
Hứa Đường lập tức ngước mắt lên: “Có thể trả tiền lại chưa?”
Chu Hiểm buông cổ tay cô ra, lấy cặp sách cô để trên ghế, lấy hộp bút và vở từ bên trong ra, xé một tờ giấy, viết mấy hàng chữ rồng bay phượng múa lên trên giấy, sau đó “bốp” một tiếng đập xuống trước mặt Hứa Đường.
Hứa Đường cầm lên nhìn, thấy chữ viết xấu xí đến nỗi làm cô kinh hãi một lúc, nhìn lại nội dung, càng thêm khiếp sợ, đang muốn mở miệng, bên này Chu Hiểm đã đứng lên, Phương Cử cũng đứng dậy theo: “Anh Hiểm, giải tán sao?”
Chu Hiểm gật đầu, lại đưa ánh mắt về phía Hứa Đường, nói với Phương Cử: “Cậu đưa Trương tiểu thư trở về.”
Trương Tuyết ngẩn ra, lập tức hỏi: “Còn Hứa Đường thì sao?”
Phương Cử vội vàng lôi kéo cô ta: “Trương tiểu thư, đi thôi.”
Rất nhanh trong quán cũng chỉ còn lại hai người Chu Hiểm và Hứa Đường, trong tay Hứa Đường cầm giấy nợ, nhìn Chu Hiểm: “Chừng nào thì anh thực hiện nội dung trên giấy nợ?”
Chu Hiểm khẽ cười một tiếng, bước một bước về phía trước.
Trái tim Hứa Đường căng thẳng, theo bản năng cũng lùi về sau một bước. Trong chớp mắt, tay Chu Hiểm vòng qua sau đầu cô túm lấy tóc đuôi ngựa, đẩy đầu cô về phía trước một chút, thấp giọng hỏi: “Hóa đơn tạm, có hiểu hay không?”
Bị túm tóc đuôi ngựa, kéo tới mức khiến da đầu cô hơi đau, hơi thở mang theo mùi thuốc lá của Chu Hiểm phảng phất ở trên mặt, Hứa Đường cắn chặt đôi môi im lặng không lên tiếng.
Chu Hiểm nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, giằng co như vậy mấy giây, Chu Hiểm buông đầu cô ra, sau đó đi về phía xe mô-tô, biến mất vào sâu trong bóng đêm giữa một trận bụi bặm.
Sau khi Chu Hiểm rời đi được một lúc lâu, dường như Hứa Đường vẫn có thể nghe thấy tiếng động cơ “xình xịch” của xe mô-tô, cho đến khi tiếng cười đùa ầm ĩ xung quanh dần dần mang suy nghĩ của cô trở lại, cô từ từ ngước mắt lên, dưới ánh trăng, trông thấy nước sông dưới cầu, tiếng nước chảy róc rách, nước chảy vỗ vào đá.