“Sau này mỗi người phụ trách một bàn, từ chọn món đến tính tiền mỗi người phụ trách toàn bộ quá trình, mỗi tháng tiến hành đánh giá số lượng chất lượng phục vị. Tiền lương cố định là , trêm cơ sở này, làm càng nhiều phục vụ càng tốt tiền lương càng cao, không ngừng tăng lên. Đồng thời tiền thưởng , mỗi tuần chọn một người.” Hứa Đường giới thiệu sơ lược, hỏi mọi người: “Có chỗ nào không hiểu không?”
Một nhân viên phục vụ hỏi: “Đánh giá số lượng có nghĩa là…mọi người chúng ta muốn tranh giành khách hàng lẫn nhau?”
“Số lượng và chất lượng quan trọng như nhau, ý của ta là khích lệ mọi người tích cực phục vụ. Nếu như giành nhiều hơn, phục vụ không tốt, cũng sẽ ảnh hưởng đến đánh giá cuối tháng.” Hứa Đường kiên nhẫn giải thích.
Mọi người yên lặng nhìn nhau, người còn lại do dự mở miệng: “Chuyện này…không tốt, chúng ta đều là đồng hương, cạnh tranh với đồng hương, không phải tổn thương tình cảm sao?”
Lời này vừa nói ra, mọi người rối rít phụ hoạ.
“Tôi hiểu ý của mọi người, nhưng mở khách sạn là làm ăn, làm ăn sẽ phải nói đến hiệu suất.”
Tất cả mọi người không nói gì, sau một lúc, Tiểu Tinh thì thầm một tiếng.
Ánh mắt Hứa Đường chuyền sang cô ta: “Tiểu Tinh, cô có ý kiến gì?”
Tiểu Tinh ưỡn ngực nhìn Hứa Đường: “Hứa quản lý, tôi cảm thấy như vậy không tốt. Đây đúng là cách làm của công ty lớn, nhưng cũng thật không có nhân tình. Chúng tôi nguyện ý đi theo Phương tổng từ huyện đến đây, cũng chính vì xem ở đồng hương có thể chiếu cố nhau. Cô muốn đề cao hiệu suất, nhưng hoàn toàn làm mất đoàn kết.” Cô ta khoanh tay, liếc mắt: “Dù sao tôi không thích.”
“Vậy ý cô là, duy trì chế độ như bây giờ?”
Tiểu Tinh không nói lời nào.
Hứa Đường không nhanh không chậm kiên nhẫn giải thích: “Bây giờ chế độ mọi người hoà hợp êm thấm, nhưng hoàn toàn là ăn chung nồi. Mười nhân viên phục vụ, làm nhiều và làm ít đều có tiền lương như nhau, từ từ, ai cìn muốm làm nhiều?”
Tiểu Tinh không thể trả lời, im lặng một lát: “Hứa quản lý đã hỏi ý kiến Phương tổng và Chu tổng rồi sao?”
Phương Cử đang nghe say sưa, chợt nghe Tiểu Tinh nhắc đến mình, lập tức khoát tay, cười nói: “Tôi không có ý kiến, anh Hiểm đã nói khách sạn này giao cho chị dâu toàn quyền xử lý.”
Hứa Đường thấy mọi người vẫn còn nghi ngờ, cười nói: “Nếu không thì thử trước một tháng, nếu cảm thấy không tốt, chúng ta lại thay đổi. Tôi đảm bảo, theo chế độ này, chỉ cần không đến muộn về sớm vô cớ nghỉ làm, tiền lương nhất định sẽ không ít hơn trước kia.”
Mọi người nghe Hứa Đường nói vậy, lúc này mới rối rít gật đầu.
Cuối cùng Hứa Đường thở phào nhẹ nhõm: “Hôm nay thời gian cũng không còn nhiều lắm, chuyện trang phục ngày mai rồi nói.”
Mọi người cùng nhau giải tán, Hứa Đường đóng quyển sổ lại, đến bàn của Chu Hiểm và Phương Cử ngồi xuống, Chu Hiểm rót cho cô chén nước, Hứa Đường uống một hơi, đặt cái ly xuống: “Mệt quá.”
Phương Cử cười nói: “Người tài nhiều vất vả, tôi đã sớm biết giao khách sạn vào tay chị dâu, nhất định không thành vấn đề.”
Hứa Đường lắc đầu một cái, nhẹ nhàng xoa xoa trán: “Sau đó còn phải thay đổi món ăn, đặt tên đồ ăn, thiết kế thực đơn…Còn phải đăng ký trang web mua bán…” Cô càng nói càng như đưa đám, không nhịn được nằm sấp trên bàn.
Chu Hiểm nhìn sóc con vẫn không yên rốt cuộc cũng lộ vẻ mệt mỏi, lấy tay vuốt lưng cô: “Đừng gấp.”
Hứa Đường lắc đầu: “Mở một ngày thì lỗ một ngày, không gấp gáp sẽ phải đóng cửa rồi.”
Phương Cử cười ha ha: “Không sao, bọn tôi thường nổi!”
Hứa Đường nằm một lát, lên tinh thần: “Em đi vệ sinh một chút.”
Hứa Đường ở toilet, đang muốn ra ngoài, chợt nghe giọng nói Tiểu Tinh bên ngoài: “…Còn chưa kết hôn với Chu tổng đã tự xưng bà chủ. Lôi kéo mọi người, nếu không có Chu tổng, cô ta có là gì chứ!”
Người còn lại phụ hoạ: “Đúng đó, là tôi nể mặt Chu tổng và Phương tổng giúp anh tôi rất nhiều mới đến đây, kết quả một con nhóc như cô ta, cậy chính mình đọc sách mấy năm lại dám huơ tay múa chân…Không phải chỉ là một sinh viên đại học thôi sao, lỗ mũi hướng lên trời! Tôi thấy cô ta đã đến liền không có nghỉ ngơi!”
Hai người lại nói một lát, giọng nói dần xa.
Hứa Đường im lặng chốc lát, lúc này mới mở cửa ra ngoài, mở vòi nước rửa tay, xoa xoa, bắt đầu ngẩn người. Một lát sau chợt tỉnh lại, vội vàng đóng vòi lại.
Cô chợt nhớ đến mùa hè năm đó trong quán ăn của cậu Tưởng Mạch Hoa, Chu Hiểm nhận lấy nước lạnh rửa vết máu trên đùi và khe móng tay cô, bàn tay anh thô kệch, nhưng động tác lại mười phần dịu dàng.
Hứa Đường thở dài một hơi, lấy lại tinh thần ra ngoài.
Bên ngoài Chu Hiểm và Phương Cử đang tán gẫu chuyện của Trịnh thúc:”…Phái người đi điều tra mấy ngày, mặt ngoài hội sở của ông ta chỉ cung cấp dịch vụ ăn uống và tắm rửa, thật đúng là không bắt được nhược điểm gì. Nhưng nghe nói bọn họ có phục vụ VIP, là một dạng với làng du lịch ngoại ô, trước khi vào phải chi năm mươi vạn làm thẻ hội viên. Em muốn phái người vào thăm dò một chút, nhưng người của chúng ta, hơn phân nửa Trịnh thúc đều biết, nhất thời không chọn được người thích hợp.”
Chu Hiểm ừ một tiếng: “Trước tiên tiếp tục nhìn chằm chằm, xem có người nào thường tiêu hoang.”
Hứa Đường im lặng nghe, nghe được câu này chợt xem vào nói: “Ngược lại em có một người thích hợp.”
Phương Cử lập tức nhìn cô: “Là ai?”
Hứa Đường im lặng mấy giây: “Hứa Dương.”
“Không được.” Chu Hiểm lập tức phủ quyết.
“Tại sao? Những năm nay Hứa Dương luôn đi học, ngoài mặt không tiếp xúc với các anh, mặc dù bọn họ biết em, nhưng không biết nó.”
Chu Hiểm nhìn cô: “Nó là em trai em.”
Hứa Đường cắn cắn môi: “Nó cũng là con trai của ba em.”
Chu Hiểm đốt một điếu thuốc, hút một hơi, trầm mặc một lúc, vẫn lắc đầu: “Không được, Hứa Dương không biết chuyện của ba em và Trịnh thúc, cũng không cần thiết cho nó biết.”
Hứa Đường hất cằm lên, cố chấp nhìn Chu Hiểm: “Đàn ông nhà họ Hứa bọn em chưa từng có rùa đen rụt đầu, năm đó không nói cho nó vì sợ ảnh hưởng chuyện học tập của nó, bây giờ nó đã trưởng thành…” Hứa Đường cắn cắn môi: “Ba em không thể chết oan như vậy.”
Chu Hiểm đưa tay đè ót cô, nhìn thẳng cô: “Hứa Hải Đường, em nghĩ kỹ đi, em trai em bị liên luỵ vào, sau này em không thể thoát thân nữa.”
Hứa Đường mở to hai mắt nhìn thẳng anh: “Bốn năm trước em đã không có ý định thoát thân.”
Hồi lâu, Chu Hiểm chậm rãi buông tay, cuối cùng thoả hiệp: “Em nói cho nó biết, để nó tự mình lựa chọn,”
Phương Cử nhìn bọn họ giằng co, vẻ mặt phức tạp: “Chị dâu, em nhất định sẽ bảo vệ em trai Hứa an toàn.”
Ba người lại thảo luận một lát, Phương Cử nói: “Cũng đã chờ nhiều năm như vậy, nhất thời cũng không gấp. Trước tiên chị dâu thương lượng với Chu Hiểm, em phụ trách tạo thân phận phú nhị đại cho nó.”
Mắt thấy chuyện của Trịnh thúc lại có ánh sáng, trong lòng Hứa Đường kích động, lại có một nguồn lực vô hạn.
Chu Hiểm và Phương Cử ăn cơm trong tiệm, tiếp tục làm chuyện của công ty vận chuyển. Hứa Đường thì tranh thủ lúc rãnh rỗi, trong giờ ngủ trưa ở phòng vẽ tranh của Trần Khác, tiếp tục ôm bản tập Bách khoa toàn thư thơ Đường dày tranh thủ xem.
Buổi chiều Trần Khác đến đây vẽ tranh chính là thấy cảnh tượng này, Trần Khác để dụng cụ vẽ tranh trước, cười nói: “Học muội khắc khổ như vậy?”
Hứa Đường đứng lên từ ghế: “Học trưởng.”
Trần Khác vừa lấy dụng cụ vẽ tranh ra vừa nhìn cô: “Đi vào phát hiện nhân viên phục vụ cũng đẹp hơn, là kiệt tác của em?”
Hứa Đường cười cười.
“Thật có thể làm nha…Chỉ là bạn trai em cũng vậy, mình hất tay làm ông chủ, để mình em loay hoay muốn sống muốn chết.”
Hứa Đường lắc đầu: “Không phải…”
“Không?” Trần Khác nhanh chóng cười một tiếng: “Mấy ngày này anh đều ở trong tiệm, anh còn không biết? Tiểu Hứa, em phải biết rõ, chớ có đến lúc em giúp việc buôn bán đi vào quỹ đạo, anh ta thình lình thu lại chức quản lý.”
Sắc mặt Hứa Đường trầm xuống, có mấy phần không vui: “Em đã giải thích cho Chu Hiểm, anh ấy không phải là người như thế.”
Trần Khác cười lắc đầu: “Anh chính là người từng trải. Đàn ông một khi thăng chức, tầm mắt rộng hơn, ý định cũng nhỏ lại. Dĩ nhiên anh không nói Chu Hiểm là người như vậy, chính là khuyên em mọi chuyện phải lưu lại đường lui, đừng ngu ngốc hồ đồ móc tim móc phổi cho người khác.”
Hứa Đường không muốn cãi nhau với anh, ôm sách ra ngoài: “Học trưởng bận việc của mình đi, em không quấy rầy nữa.”
Trần Khác nhìn theo bóng lưng cô, cười một tiếng: “Hắc, còn không vui…”
Lúc Trần Khác vẽ tranh trong tiệm, bình thường Hứa Đường đều ba bốn lượt mang trà bánh cho anh. Hôm nay bởi vì Trần Khác khích bác ly gián quan hệ, Hứa Đường không muốn gặp anh, liền bảo một nhân viên phục vụ thay mặt đưa.
Phục vụ kia đi nửa đường, bị Tiểu Tinh bắt gặp, Tiểu Tinh hỏi cô ấy: “Đưa cho hoạ sĩ?”
Nhân viên phục vụ gật đầu, con ngươi Tiểu Tinh xoay vòng, cười nói: “Nếu không tôi đưa giúp cô, tôi đang muốn hỏi hoạ sĩ vài câu.”
Tiểu Tinh bưng đĩa gõ cửa, Trần Khác cũng không quay đầu lại nói: “Vào đi.”
Tiểu Tinh đi vào, để đĩa lên bàn, cười nói: “Hôm nay vẽ mấy bức?”
Trần Khác nghe giọng nói này không phải Hứa Đường mới quay đầu lại, trông thấy Tiểu Tinh cười nhẹ nhàng cũng cười một tiếng: “Chào cô.”
“Hứa quản lý nhờ tôi mang trà bánh vào, anh ăn trước đi?”
Trần Khác đặt bút, xoa xoa tay, đến ngồi cạnh bàn. Anh thấy Tiểu Tinh đứng cạnh bàn, không khỏi chỉ cái ghế bên cạnh: “Cô cũng ngồi đi.”
Tiểu Tinh cười cười, theo lời ngồi xuống: “Nghe nói đại hoạ sĩ anh là bạn đại học của Hứa quản lý?”
Trần Khác cười nói: “Tôi tên là Trần Khác, cô gọi tên tôi cũng được. Hứa Đường là học muội của tôi, sau tôi một khoá.”
Tiểu Tinh vuốt vuốt tóc: “Thật hâm mộ các người có thể học đại học, chúng tôi cũng không có văn hoá, không giống hoạ sĩ Trần đa tài đa nghệ, cũng không giống Hứa quản lý hiểu nhiều đạo lý như vậy.”
Trần Khác cười cười, chợt hỏi: “Cô biết trình độ học vấn của Chu Hiểm không?”
“Chu tổng? Anh ấy à, nghe nói cũng không tốt nghiệp trung học cấp hai. Trước kia Chu tổng là côn đồ, ở chỗ chúng ta cũng có tên tuổi. Sau đó bắt đầu làm ăn, làm được rất lớn.”
Trần Khác sửng sốt một chút: “Vậy làm sao anh ta và Hứa quản lý biết nhau?”
Tiểu Tinh lắc đầu: “Làm sao hai người biết nhau tôi cũng không biết, nghe nói bốn năm trước cô ấy và Chu tổng quen nhau, Chu tổng vì cô ấy mới bắt đầu làm ăn.” Tiểu Tinh bĩu môi: “Hứa Quản lý rất có bản lãnh.”
Trần Khác nghe ra trong lời nói của cô ta có ý khác: “Thế nào, cô cũng yêu Chu tổng?”
Tiểu Tinh liền vội vàng lắc đầu: “Tôi làm sao có thể thích Chu tổng, tôi là…” Cô ta khoát tay: “Ai, không nói, hoạ sĩ Trần, Hứa quản lý ở đại học thế nào? Có phải có rất nhiều nam sinh theo đuổi cô ấy hay không?”
Trần Khác cười cười: “Đúng vậy, tôi theo đuổi cô ấy bốn năm.”