Edit: Nhật Dương
Hứa Đường lại tập trung tinh thần vào kế hoạch, không tiếp tục chú ý tới động tĩnh của Chu Hiểm. Không biết bao lâu, Hứa Đường chợt nghe thấy Chu Hiểm bắt đầu gọi điện thoại, tay cầm bút của cô không khỏi dừng lại.
Giọng Chu Hiểm nói chuyện không lớn, Hứa Đường dựa vào giọng điệu của anh thì nghe ra đối tượng trò chuyện là Phương Cử. Anh vừa húp cháo vừa nói điện thoại, thỉnh thoảng còn hàm hồ đáp lại một tiếng. Lúc gọi điện thoại xong thì anh cũng ăn xong chén cháo.
Hứa Đường đặt bút xuống, đứng dậy đi ra phòng khách. Chu Hiểm ngồi trước bàn ăn, mặc quần áo cô đặt lên giường vào. Trên chiếc áo T-shirt của Hứa Dương có mấy dòng chữ, viết là "Mọi thứ ở trên đời, như sương mai ánh chớp, như bọt bóng mộng mơ, hãy suy ngẫm lại xem." Hai năm trước Hứa Dương đặc biệt thích những câu nói thần bí gì đó, cũng mua không ít món tương tự.
Hứa Đường nhìn Chu Hiểm một cái, nghĩ thầm anh mặc áo sơ mi như vậy ngược lại giống như một thanh niên bình thường.
Cô đi tới cạnh bàn dọn dẹp chén đũa, nhìn thấy Chu Hiểm đang cúi đầu nhìn điện thoại di động, thu hồi tầm mắt giống như vô ý hỏi: "Sao anh lại bị thương?"
Chu Hiểm cất điện thoại di động rồi giương mắt nhìn cô: "Muốn biết?"
Hứa Đường khẽ há miệng, không lên tiếng.
"Tốt nhất là em đừng biết."
Hứa Đường cúi đầu yên lặng cầm chén đũa lên.
Sau khi cô rửa chén xong thì trở về phòng Hứa Dương, một lát sau nghe thấy Chu Hiểm đi tới. Cô làm bộ không nghe thấy nhưng tay viết chữ lại ngừng một chút.
Chu Hiểm đi tới cạnh cô, trực tiếp kéo ghế ngồi xuống.
Hứa Đường chợt cảm thấy hô hấp trở nên mỏng manh, trên người Chu Hiểm lộ ra cảm giác áp bách không thể xem nhẹ.
Chu Hiểm châm điếu thuốc, đưa tay lấy đi trang giấy trước mặt Hứa Đường. Hứa Đường theo bản năng ngăn cản nhưng vẫn chậm một bước.
Chu Hiểm ngậm điếu thuốc nhìn lướt qua dòng chữ cô viết trên giấy: "Vị trí không tốt."
Hứa Đường cố gắng để cho mình không có vẻ tò mò nhưng ánh mắt lại không chút nào che giấu được.
Chu Hiểm nhếch môi nói: "Học sinh nghỉ hè, không ai đi quanh trường học. Không bằng đặt ở gần đầu cầu, nhiều người qua lại."
Hứa Đường nhìn Chu Hiểm vẽ vài nét trên giấy đã vẽ ra bản đồ, không khỏi gật đầu. Khóe mắt liếc thấy Chu Hiểm đang đánh giá cô, lập tức điều chỉnh nét mặt.
"Xe từ phía Bắc huyện Lộc Sơn tới đây, đặt ở cầu Bắc tốt hơn cầu Nam." Chu Hiểm vẽ một vòng tròn trên tấm bản đồ thô sơ.
Hứa Đường yên lặng suy nghĩ trong chốc lát rồi ngước mắt nhìn anh: "Anh có thu phí bảo kê tôi không?"
Chu Hiểm có chút buồn cười, hít một hơi thuốc rồi chậm rãi phun ra: "Để cho tôi không thu cũng được."
"Điều kiện gì?"
Chu Hiểm nhìn cô: "Làm bạn gái tôi."
Hứa Đường ngẩn ra rồi lập tức lắc đầu nói: "Anh có bạn gái."
Chu Hiểm cười một tiếng, hình như theo như lời cô thì vấn đề này không quan trọng chút nào.
Hứa Đường không khỏi thẳng thắt lưng: "Anh thu phí bảo kê theo tháng hay thu theo ngày?"
Chu Hiểm hơi nheo mắt, yên lặng mấy giây: "Hứa Hải Đường, cái này không có ý nghĩa."
Giọng nói anh không có nhiều biến hóa nhưng ánh mắt lại lạnh hơn vừa rồi mấy phần, cảm giác uy hiếp giống như hóa thành lưỡi dao kề sát cổ, Hứa Đường không khỏi âm thầm nuốt nước miếng: "Tôi không hiểu ý của anh."
Chu Hiểm không lên tiếng, khói từ giữa ngón từ từ bay lên, sau một lúc lâu anh thu ánh mắt đứng lên vừa đi ra ngoài vừa lấy điện thoại di động ra gọi điện.
Hứa Đường thở ra một hơi thật dài, nhìn trang giấy trên bàn, ngón tay nhẹ nhàng đè lên.
Sau khi Chu Hiểm gọi xong thì đứng ở cửa kêu Hứa Đường: "Hứa Hải Đường, giúp tôi đi lấy ít đồ."
Hứa Đường sửng sốt một chút rồi lập tức gật đầu.
Sau khi Chu Hiểm nói rõ vị trí cho cô, Hứa Đường đeo chiếc túi xách to màu đen mà Hứa Dương đã bỏ đi ra cửa.
Bên ngoài ánh nắng hừng hực, thần kinh Hứa Đừơng buộc chặt, đi qua cầu rồi đi về hướng đông. Giờ đang là lúc chợ sáng đông đúc, trên đường nhốn nha nhốn nháo, Hứa Đường theo như lời Chu Hiểm nói, quẹo vào một tiệm thuốc, mới vừa vào cửa đã nhìn thấy Phương Cử đứng ở sau rèm ngoắc cô.
Ông chủ tiệm thuốc gật gật đầu, Hứa Đường lập tức đi tới. Phương Cử nhét một túi ny lon màu đen đã chuẩn bị từ sớm vào trong chiếc túi xách cho Hứa Đường rồi cẩn thận kéo khóa lại, "Hứa tiểu thư, làm phiền cô chăm sóc anh Hiểm rồi."
"Gọi tôi Hứa Đường là được rồi."
Phương Cử cười cười: "Có lúc anh ấy hay thiếu kiên nhẫn, mong Hứa tiểu thư cô khoan dung. Chờ vết thương của anh Hiểm tốt lên, chúng tôi nhất định sẽ hậu tạ."
Hứa Đường bĩu môi, nghĩ thầm, cũng đã làm hai tờ biên lai tạm rồi.
"Sao Chu Hiểm lại bị thương?"
Phương Cử gãi gãi đầu.
Hứa Đường đánh bạo suy đoán một câu: "Có phải người của lão Trịnh hay không?"
Phương Cử thoáng ngẩn ngơ rồi lập tức nói: "Hứa tiểu thư cô đừng dính vào, lần này anh Hiểm cũng là bất đắc dĩ."
Hứa Đường gật đầu nói: "Vậy tôi đi về."
"Đợi chút" Phương Cử thò tay vào trong túi lấy một món đồ ra đưa cho Hứa Đường: "Anh Hiểm dặn em mua, không biết Hứa tiểu thư cô có thích hay không. Nếu cô không thích thì chờ thêm mấy ngày nữa anh Hiểm trở lại, anh ấy sẽ mua giúp cô."
Đó là một chiếc điện thoại mới, Hứa Đường không biết về điện thoại cũng không biết về nhãn hiệu, chỉ đơn giản là nhìn kiểu dáng của điện thoại, ngược lại rất xinh xắn.
"Tôi không thể nhận."
"Cô nhận đi, nếu không thích thì trả lại cho anh Hiểm là được."
Hứa Đường biết Phương Cử chỉ dựa theo mệnh lệnh mà làm việc, cũng không làm khó anh ta, nhận lấy mở mục danh bạ ra liếc mắt nhìn, bên trong chứa hai tên.
Hứa Đường đeo đồ rời khỏi tiệm thuốc, dọc đường đi vẻ mặt tự nhiên, đi dạo mấy quầy hàng cuối cùng mới về đến nhà. Cô móc chìa khóa ra mở cửa, liếc mắt nhìn vào trong phòng ngủ, Chu Hiểm đang đứng ngậm điếu thuốc, sau lưng anh là tủ treo quần áo còn chưa kịp đóng kỹ.
Hứa Đường ngẩn ra: "Anh đang tìm cái gì?"
Chu Hiểm không lên tiếng.
Hứa Đường kiềm chế kích động mà nhìn chậu hoa trên ban công, nhàn nhạt nói: "Đã ném rồi."
Chu Hiểm vẫn không lên tiếng, ngồi trở lại trên giường: "Đưa đồ cho tôi." Giọng điệu anh bình thản, Hứa Đường cũng không biết anh có tin lời cô nói hay không.
Chu Hiểm lấy một chiếc điện thoại di động từ trong túi xách màu đen ra rồi giương mắt nhìn Hứa Đường ý bảo cô đi ra ngoài.
Hứa Đường đi ra cửa, đi ra được hai bước thì quay đầu lại hỏi anh: "Cơm trưa muốn ăn gì."
Chu Hiểm cúi đầu quay số điện thoại: "Tùy ý."
Hứa Đường đi ra khỏi phòng ngủ còn thuận tay đóng cửa lại.
Chu Hiểm liếc mắt nhìn rồi chuyên tâm nói chuyện điện thoại: "Anh Kiêu, là em."
Trong điện thoại nhao nhao ầm ĩ, anh Kiêu hét lên một tiếng, bên kia lập tức yên tĩnh, "Anh nghe thằng Phương nói chuyện đó rồi, khi nào thì cậu chọc phải người của lão Trịnh?"
"Em đoán bọn họ cho là em đã nhìn thấy gì đó." Chu Hiểm nhỏ giọng nói.
Anh Kiêu yên lặng mấy giây: "Cậu nói là......"
"Ừ" Chu Hiểm dập tắt điếu thuốc, "Chỉ sợ là thật."
Anh Kiêu mắng một câu: "Lá gan thật lớn."
Hai người lại trò chuyện mấy câu, anh Kiêu dặn Chu Hiểm trước tiên cứ ở trong nhà Hứa Đường đợi, chờ anh ta tiếp ứng.
Chu Hiểm cúp máy, thay quần áo của anh rồi đứng dậy chậm rãi đi tới phòng khách.
Anh nhìn vào trong phòng bếp, không nhìn thấy người, lại chậm rãi dậm chân bước đến phòng Hứa Dương, vẫn không có ai.
Trong phòng Hứa Dương có một ban công, Chu Hiểm mở cửa đi ra ngoài, trông thấy một đống lớn đồ ngổn ngang, trên một giá gỗ nhỏ đặt một hộp giày, bên trong có một cái tạ tay đã rỉ sắt.
Tay phải Chu Hiểm xách lên ước chừng, xem như vừa tay, sau đó ngồi trước bàn đọc sách vừa nâng tạ tay vừa nhìn hóa đơn nhập hàng của Hứa Đường.
Anh nhìn thêm vài lần, tính thay đổi số lượng nhưng nhìn nét chữ thanh tú của Hứa Đường, suy nghĩ một chút vẫn từ bỏ.
Nửa tiếng sau, ngoài cửa chính truyền tới tiếng động, Hứa Đường xách mấy túi ny lon tiến vào.
Sau khi Hứa Đường vào cửa thì nhìn vào trong phòng ngủ của mình, không nhìn thấy người, lại nhìn vào phòng ngủ Hứa Dương. Liếc đến bóng dáng người nọ, lại lập tức dời ánh mắt đi, đi tới phòng bếp.
Từ lúc cô vào cửa Chu Hiểm vẫn nhìn cô, thu hết tất cả biểu tình của cô vào mắt.
Cô gái nhỏ này nhìn nhu nhu nhược nhược giống như món đậu mầm, mặc chiếc váy hoa nhỏ nhưng lại lộ ra mấy phần điềm đạm đáng yêu.
Người này nhìn giống như con thỏ vô hại nhưng nói không chừng lúc cắn người còn hung ác hơn chó.
Chu Hiểm để tạ tay xuống từ từ đi tới phòng bếp, Hứa Đường đang rửa anh đào dưới vòi nước, bàn tay trắng nõn nắm một vốc đỏ tươi, cảnh tượng này có mấy phần kiều diễm.
Chu Hiểm chầm rãi đi tới, tay phải chống lên bàn rồi cúi đầu nhìn cô, "Đút tôi một trái."
"Chính anh lấy."
"Tay không rảnh."
Hứa Đường trừng mắt liếc nhìn tay phải của anh, Chu Hiểm lù lù bất động.
Hứa Đường không muốn để ý tới anh, cứ rửa anh đào. Cô rửa, Chu Hiểm lại nhìn cô chằm chằm, bản chất ánh mắt đó khiến Hứa Đường như có gai sau lưng.
Cuối cùng cô nhịn không được lấy một quả anh đào, đút tới miệng Chu Hiểm.
Chu Hiểm lập tức cắn ngón tay cô, Hứa Đường rút ngón tay lại nhưng trong nháy mắt chạm đến môi Chu Hiểm.
Cô như bị điện giật, lập tức rút tay về, tiếp tục rửa sạch anh đào. Nhưng ngâm nước lạnh một lúc lâu, cảm xúc khác thường ấy vẫn mãi chưa tan đi.