Lần này bọn họ sẽ đi công tác ở ngoài tỉnh, nơi này cách xa thành phố. Vé máy bay được đặt bởi Hà Tĩnh, khi Hà Tĩnh cầm danh sách nhân viên điền thông tin book vé, cửa sổ chat trong máy tính cô ta bỗng nhiên hiện lên một hàng chữ, là của Chu Lạc Sâm, chuyện này khiến cho cô ta hoài nghi.
Cô ta nhớ tới người “Bạn trai” của Phương Y mà cô ta gặp lần trước, không khỏi lưỡng lự đáng tiếc. Là nhân viên lâu năm của công ty, cô ta hiểu rất rõ về Chu Lạc Sâm. Mặc kệ là phương diện gì, đã không ra tay thì thôi, vừa ra tay tuyệt đối không thể ngăn cản. Nếu thật sự Chu Lạc Sâm coi trọng Phương Y, Phương Y nhất định không thể trốn thoát.
Hà Tình buồn bực book vé máy bay theo ý ông chủ, Chu Lạc Sâm và Phương Y ngồi gần nhau.
Cùng lúc đó Ôn Na cũng đi tới chỗ Phương Y, hắng giọng: “Wow, Phương Y, em cũng đi theo à?”
Phương Y nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Lần trước Ôn Na đổi ly trà của cô thành rượu, cho nên bây giờ cô hạn chế nói chuyện với cô ta. Cô ta chủ động tìm tới, ngoài ý muốn khiến cô ngạc nhiên.
Hôm đó Hà Tình hiểu lầm trêu cô và Gia Hiên, Ôn Na cũng nghe thấy, nhịn đến tận bây giờ mới mở miệng, Phương Y rất bội phục.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Ôn Na liền nói: “Em với bạn trai sao rồi?”
Quan hệ của Phương Y và các đồng nghiệp khác ở trong công ty cũng không tệ, có một số người biết cô không có bạn trai, khi nghe thấy lời này bọn họ kinh ngạc nhìn cô, thiện ý mỉm cười: “Phương Y có bạn trai rồi hả? Không nghe em kể nha.”
Ôn Na liền giành nói: “Sao lại không có, chẳng qua là em ấy muốn giấu chúng ta mà thôi. Ngày đó rõ ràng tôi thấy bạn trai em ấy tới đón mà, chiếc xe rất sang trọng.” Nói đến đây cô ta liền liếc nhìn cô, cười duyên hỏi: “Chị nói đúng chứ?”
Phương Y tươi cười: “Ngại quá, chị nói sai rồi.”
Ôn Na không thèm để ý: “Đâu phải là chị không nhìn thấy, em không nói thật khác nào như đang khinh thường mọi người?”
Các đồng nghiệp nghe Ôn Na nói vậy thì bắt đầu lãnh đạm nhìn Phương Y.
Nói thật ra, cái gì mà giấu giấu diếm diếm thì rất khó chịu.
Phương Y hiểu chứ, cô bình tĩnh đáp: “Chị hiểu lầm rồi ạ, người kia là bạn học của em, ngày đó là sinh nhật của anh ấy, cùng một người bạn khác tới rước em thôi.”
Trong lòng Ôn Na không cam: “Ánh mắt cậu ấy nhìn em không giống như một người bạn, thừa nhận đi, có bạn trai nhiều tiền thì có gì không tốt? Em như vậy là không muốn để người khác biết mình đã có bạn trai, chẳng lẽ còn có ý đồ đối với những người đàn ông khác?”
Nửa câu sau giống như trái bom nổ chậm ném vào đại sảnh.
Trong công ty có ba người đứng đầu, Ngôn Tố, Hình Tứ và Chu Lạc Sâm. Trừ những người đó ra còn có vài luật sư nhỏ và các trợ lý.
Phương Y chẳng qua chỉ là một nhân viên quèn, muốn bám cành cao cũng không có gì đáng trách.
Hình Tứ? Dễ tiếp cận nhưng tính cách khó gần; Ngôn Tố? Nhân phẩm tốt nhưng vô cùng cầu kỳ; Chu Lạc Sâm? Vị này ngoài cười nhưng trong không cười, là người khó gần nhất...... Đến cùng là ai trong số đó?
Phương Y nhìn lướt qua mọi người, mặt không biến sắc: “Ôn Na, kỳ thực chị không hiểu đâu, được yêu mến cũng phiền não lắm.” Cô ra vẻ u sầu: “Từ nhỏ đến lớn em đều bị người khác theo đuổi, người ngoài nhìn vào cho rằng em rất hạnh phúc, kỳ thực cũng không thoải mái.”
Ôn Na biết rõ Phương Y cố tình. Đúng vậy, gương mặt của Phương Y vốn đẹp, chưa kể nhân phẩm học vấn cũng khá ưu tú.
Cô ta đang định nói gì đó, Chu Lạc Sâm từ trong văn phòng mở cửa ra. Anh cầm theo túi công văn và đang lôi kéo hành lý, Doãn Triết Ngạn lập tức đứng dậy giúp anh. Anh tùy tay giao hành lý cho Doãn Triết Ngạn, quay mặt nói với Lâm Tư: “Thời gian không còn sớm, lên đường thôi.”
Lâm Tư nghe vậy thì liền đi theo sau Chu Lạc Sâm, ánh mắt còn nhìn chằm chằm Phương Y, cười với Ôn Na.
Phương Y nhìn thấy cảnh tượng này liền lãnh đạm cười, kéo hành lý, tắt Computer.
Lúc cô làm xong điều này, Chu Lạc Sâm vừa khéo đi đến bên cạnh cô, cất giọng nhẹ nhàng: “Cần anh giúp không?”
Chính anh để người khác kéo hành lý cho mình, bây giờ lại dùng thân phận đê hèn như một tiểu thư ký, cử chỉ lịch thiệp như một “Quý ông”.
Lâm Tư đứng phía sau Chu Lạc Sâm, cũng xách hàng lý, thế nào không thấy anh hỏi cô?
Đối mặt với thái độ ân cần của Chu Lạc Sâm, Phương Y bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi. Kỳ thực ngoại trừ ngày ấy ở trong xe anh hôn hụt cô, trong công việc cô và anh vẫn giao tiếp bình thường, chỉ có điều nói chuyện tương đối dè dặt. Hôm nay anh ở trước mặt mọi người hành xử thế này, rất có thể ban nãy anh đã nghe thấy Ôn Na nói chuyện, cố ý giúp đỡ cô.
Ánh mắt Phương Y phức tạp nhìn Chu Lạc Sâm, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có ạ.”
Chu Lạc Sâm khẽ gật đầu nhưng vẫn kéo giúp hành lý của Phương Y, dịu dàng nói: “Đi thôi.” Dứt lời, đi trước một bước, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Phương Y nhìn thoáng qua chỗ Ôn Na, cầm ba lô rời khỏi công ty.
Ôn Na chậm rãi hoàn hồn, quay đầu lại nhìn các đồng nghiệp, có chút xấu hổ trở về chỗ ngồi.
Tuy rằng mọi người đang làm việc nhưng trong đầu luôn tự hỏi Chu Lạc Sâm và Phương Y có chuyện gì. Chẳng lẽ luật sư Chu nổi tiếng tài ba cuối cùng cũng không qua nổi ải mỹ nhân?
Chu Lạc Sâm so với Hình Tứ và Ngôn Tố ưu tú ngang nhau, có điều sự quyến rũ của anh luôn khiến người ta mơ mộng. Một người đàn ông trời sinh đại chúng, nếu một ngày nào đó anh có bạn gái, cô gái kia chắc chắn sẽ là mục tiêu đáng bị chỉ trích.
Lúc này bọn họ đã lên máy bay, Phương Y an vị ngồi gần Chu Lạc Sâm, khoang hạng nhất.
Sau khi ngồi xuống, Chu Lạc Sâm mở laptop ra xem tư liệu, trong lòng Phương Y tự hỏi, chẳng lẽ phòng của bọn họ ở trong khách sạn cũng rất gần nhau?
Quả nhiên không ngoài sự đoán, phòng của Chu Lạc Sâm bên cạnh phòng cô, còn hai phòng ở phía bên kia là của Doãn Triết Ngạn và Lâm Tư.
Từ Hồng Kông bay đến Cảnh Dương mất gần bốn tiếng, bây giờ đã là trời tối, hôm nay không có việc, mọi người đều có thể nghỉ ngơi trong phòng.
Phương Y mở hành lý lấy tư liệu xem lại vụ kiện. Lần này đi công tác là ngoài ý muốn, cái gì cũng chưa kịp xem, đêm nay cô phải thức đêm rồi.
Chờ khi cô tắm rửa mặc áo choàng tắm ủ tóc đi ra, nằm ở trên giường xem tư liệu, có tiếng gõ cửa.
Cô giật mình đứng dậy đi đến cửa, hỏi một tiếng: “Ai vậy?”
Không có người đáp.
Phương Y lại hồ nghi hỏi, vẫn như cũ không có người đáp.
Phỏng chừng là tìm sai phòng. Phương Y không mở cửa mà về giường tiếp tục xem tư liệu.
Ước chừng hơn một giờ, Phương Y ngủ gục, tư liệu nằm rải rác trên giường. Mái tóc đen dài xõa tung trên giường, tư thế ngủ vô cùng quyến rũ.
Khoảng mười phút sau cửa phòng của Phương Y chợt mở ra, Chu Lạc Sâm từ ngoài cửa thản nhiên đi vào, anh quay người lại nhẹ nhàng đóng cửa.
Anh tùy tay đem thẻ phòng nhét vào túi áo, thuận tiện tắt đèn pha, hai tay đút túi quần đi đến giường lớn. Nhìn thấy cô gái đang nằm trên giường, yết hầu của anh lập tức di chuyển, hô hấp khó khăn.
Chu Lạc Sâm chậm rãi bước tới, đem tư liệu dọn dẹp lên bàn, đồng thời còn kéo chăn giúp Phương Y. Anh chợt nghiêng người nằm xuống bên cạnh cô, một tay gác đầu đăm chiêu nhìn cô.
Nhiệt độ trong phòng bây giờ là độ C, mặc dù đang ngủ nhưng Phương Y vẫn vô thức hé miệng cười.
Nụ cười ngọt ngào khiến cho Chu Lạc Sâm không tự chủ mà đưa tay tới gần, đúng lúc này cô bỗng nhiên xoay người, vừa vặn mặt đối mặt với anh. Động tác của anh lập tức dừng lại, ánh mắt sáng quắc nhìn chóp mũi của mình chạm vào chóp mũi cô, khi cô ngủ thiếp đi nhìn cô rất xinh đẹp, hơi thở thơm tho mờ nhạt tràn ngập vào mũi anh, thậm chí anh còn không dám thở mạnh.
Phương Y muốn kéo chăn ôm, Chu Lạc Sâm lại đang đè chăn, kéo không được vì thế cô choàng tay lên người anh.
Chu Lạc Sâm cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay đang choàng lên người mình, nhẹ nhàng di chuyển cánh tay cô, đồng thời mở rộng vòng tay ôm cô vào lòng.
Phương Y bỗng nhiên bị ôm chặt, đại khái còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, cô an nhàn tựa vào lòng anh, trán cô gục vào ngực anh, ngủ rất ngon.
Chu Lạc Sâm đưa tay tắt đèn, trong phòng nhất thời tối đen, anh dần dà thích ứng với bóng đêm, rũ mắt liếc nhìn người con gái trong lòng, tâm trạng giống như sau cơn mưa trời lại sáng.
Người đang nằm ngủ trong lòng Chu Lạc Sâm bỗng dưng giật giật mí mắt, cuối cùng cũng không mở mắt ra.