Ngươi Tốt Nhất

chương 87

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor + Beta: Yang Hy.

Thời điểm Thẩm Niệm Thâm về đến nhà đã là giờ tối.

Phòng khách vẫn sáng đèn, trên TV đang phát gameshow mới nhất. Tôn Điềm Điềm nằm trên sô pha, tay còn cầm điều khiển từ xa, nhưng người thì đã ngủ mất.

Thẩm Niệm Thâm nhìn thấy Tôn Điềm Điềm, trong mắt liền bất giác nổi lên ý cười.

Anh đi qua, nhẹ nhàng rút điều khiển từ xa trong tay cô rồi tắt TV.

Tôn Điềm Điềm ngủ có chút sâu, vẫn chưa ý thức được có người đã trở lại.

Thẩm Niệm Thâm ngồi bên sô pha nhìn chằm chằm cô thật lâu, cuối cùng nhịn không được cười, giơ tay nhéo nhẹ mũi cô, thấp giọng cười, "Ngủ giống như heo con vậy."

Tôn Điềm Điềm mơ mơ màng màng cảm giác mũi mình hình như bị người ta nhéo, cô nhăn mũi lại, không cao hứng đánh vào cái tay đang nhéo mũi cô.

"Bốp" một tiếng -- một cái tát đánh vào trên tay Thẩm Niệm Thâm.

Thẩm Niệm Thâm: "..."

Tôn Điềm Điềm bị hôn đến tỉnh dậy, trong lúc ngủ mơ cô nếm được hương bạc hạ quen thuộc lẫn với mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Cô mở to mắt, một khuôn mặt tuấn tú đang phóng đại trước mặt.

Cô có chút thất thần, môi bỗng nhiên bị cắn một cái, thanh âm Thẩm Niệm Thâm thấp thấp, có chút khàn khàn, "Chuyên tâm một chút."

Tôn Điềm Điềm: "..."

Hôn trộm cô còn chê cô không đủ chuyên tâm sao???

Thẩm Niệm Thâm hôn rất lâu, thẳng đến khi Tôn Điềm Điềm sắp thở không nổi mới buông cô ra.

Tôn Điềm Điềm khuôn mặt nhỏ đỏ rực, từ trên sô pha ngồi dậy, "Không phải anh đi ăn cơm với đám Lương Kì sao, sao lại về sớm như vậy?"

Thẩm Niệm Thâm cười, ánh mắt dừng ở đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của cô, ngón tay cái phủ lên, ôn nhu mà vuốt ve, thấp giọng nói: "Nhớ em nên anh về."

Tôn Điềm Điềm bật cười, kéo tay anh ra, "Cứ dỗ em vui tiếp đi."

Ánh mắt Thẩm Niệm Thâm cực kỳ nghiêm túc, "Thật."

Tôn Điềm Điềm khóe miệng cong cong, liếc anh một cái, "Em biết rồi."

Trước khi Thẩm Niệm Thâm trở về Tôn Điềm Điềm đã ngủ một giấc, đến lúc cần ngủ thì lại không buồn ngủ chút nào.

Thẩm Niệm Thâm dựa vào đầu giường đọc sách, Tôn Điềm Điềm liền gối đầu lên đùi anh, kéo mái tóc dài của mình ra thắt tóc chơi.

Vừa thắt xong một cái bím nhỏ, cô đột nhiên xoay qua, nhìn Thẩm Niệm Thâm, "A Niệm, anh sẽ không hối hận chứ?"

Cô suy nghĩ thật lâu, vẫn là nhịn không được hỏi.

Thẩm Niệm Thâm ngẩng đầu, nhìn cô, "Hối hận cái gì?"

"Từ chức."

Thẩm Niệm Thâm nghe vậy, lại cười cười, thần sắc cực kỳ bình tĩnh nhẹ nhàng, "Sẽ không."

Anh buông cuốn sách trong tay, nói: "Đời này anh chưa từng nhẹ nhàng thế này."

Một câu vô cùng bình tĩnh, nhưng Tôn Điềm Điềm lại cực kỳ đau lòng.

Đúng vậy, Thẩm Niệm Thâm đến cuộc đời này đã năm, chưa từng có một khắc được nhẹ nhàng. Khi còn bé bị cha mẹ vứt bỏ, bị cô lập, bị nhục nhã, cô độc tự bế, kháng cự việc giao tiếp với thế giới bên ngoài, mỗi một ngày đều sống trong địa ngục u ám không chút ánh sáng, không có người chịu duỗi tay kéo anh ra khỏi địa ngục.

Sau đó bởi vì phải chăm sóc cho bà ngoại tuổi đã già, anh buộc mình phải giấu đi vết thương trong lòng, buộc mình phải đi ra, tồn tại như một người bình thường, nỗ lực học tập, nỗ lực kiếm tiền nuôi gia đình.

Sau đó nữa, anh gặp cô, cô tựa như viên trân bảo trong lòng anh, vì thế anh càng thêm liều mạng muốn kiếm tiền, muốn cho cô cuộc sống an lành.

Hai mươi mấy năm qua, anh giống như chưa từng sống vì bản thân mình, không có một khắc được nhẹ nhàng.

Tôn Điềm Điềm dựa vào ngực Thẩm Niệm Thâm, hai tay ôm lấy anh, thanh âm nhẹ nhàng, nói: "A Niệm, những ngày tháng gian nan đều đã qua rồi, sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn, em sẽ vĩnh viễn bầu bạn bên anh."

Cổ họng Thẩm Niệm Thâm có chút nghẹn lại, anh ôm cô, thật lâu sau mới thấp giọng "Ừm" một tiếng.

Tôn Điềm Điềm nhắm mắt lại, mặt áp vào ngực Thẩm Niệm Thâm, một lát sau lại nhẹ giọng nói: "Em muốn anh được sống nhẹ nhàng vui vẻ một chút."

Người sống cả đời không dễ dàng, quan trọng nhất chính là vui vẻ không phải sao?

Thẩm Niệm Thâm "Ừm" một tiếng, trả lời, "Được."

...

Tôn Điềm Điềm xin trường nghỉ dài hạn, cô định ra ngoài du lịch với Thẩm Niệm Thâm.

Hai người bọn họ ở bên nhau ba năm, còn chưa từng ra ngoài du lịch. Trước kia là Thẩm Niệm Thâm không có tiền, sau đó có tiền lại không có thời gian.

Hiện giờ Thẩm Niệm Thâm ở nhà nghỉ ngơi, mỗi ngày đều cực kỳ thích ý.

Những tia sáng mùa xuân xuyên qua khung cửa sổ, phòng khách một mảnh sáng ngời nhu hòa.

Tôn Điềm Điềm khoanh chân ngồi trên thảm, cầm bút ghé vào bàn trà làm bản kế hoạch du lịch.

Thẩm Niệm Thâm ngồi trên sô pha, trong tay cầm bản văn kiện nghiên cứu.

Là Lương Kì đưa bản kế hoạch trò chơi cho anh.

"A Niệm, chúng ta đi du lịch ngoài nước hay trong nước?" Tôn Điềm Điềm nghiên cứu hai ngày, còn chưa định ra là đi nơi nào.

Thẩm Niệm Thâm rất nghiêm túc nghiên cứu hạng mục Lương Kì đưa cho anh, không ngẩng đầu, ngữ khí vẫn cực kỳ ôn nhu, "Đều có thể."

Tôn Điềm Điềm cắn đầu bút, "Ra nước ngoại sẽ đắt một chút, còn trong nước thì hẳn là sẽ tiện nghi hơn."

Thẩm Niệm Thâm nói: "Không sao cả, không thiếu tiền."

Tôn Điềm Điềm ngẩn người, dừng vài giây, đột nhiên từ trên mặt đất bò dậy, chạy đến ngồi trên đùi Thẩm Niệm Thâm.

Hai tay ôm cổ anh, cười tủm tỉm hỏi: "A Niệm, hiện tại anh rất có tiền đó nha."

Lúc này Thẩm Niệm Thâm mới ngẩng đầu, trong mắt hàm chứa ý cười, "Ừm, có tiền hơn trước kia một chút."

Tôn Điềm Điềm cong cong mi mắt, bỗng nhiên mở lòng bàn tay ra, "Em muốn nhìn một chút."

Thẩm Niệm Thâm nhướng mày, khóe miệng gợi lên một tia cười, "Chà, bây giờ đã bắt đầu kiểm soát anh rồi sao?"

Tôn Điềm Điềm cười rộ lên, khóe miệng lộ ra lúm đồng tiền nhợt nhạt, đúng lý hợp tình, "Đúng vậy, không thể sao?"

Thẩm Niệm Thâm bật cười, cầm tay cô kéo đến bên môi hôn một cái, "Đương nhiên có thể, tiền của anh đều là của em."

Anh cười, thuận thế bế Tôn Điềm Điềm lên, đứng dậy đi vào phòng ngủ.

Tôn Điềm Điềm ngồi trên giường, trong tay cầm sổ tiết kiệm của Thẩm Niệm Thâm, rũ đầu, ngón trỏ chỉ vào những con số trên sổ, đếm rất nghiêm túc, ", , , , , ..."

Thẩm Niệm Thâm dựa vào đầu giường, nhìn bộ dáng Tôn Điềm Điềm nghiêm túc đếm số, nhịn không được cười, "Số có rõ ràng không?"

Sáu số không, thế mà lại có đến sáu số không!!!

Tôn Điềm Điềm ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh, vẻ mặt sùng bái nhìn Thẩm Niệm Thâm, "A Niệm, anh thật có tiền."

Thẩm Niệm Thâm cười, "Đều là của em."

Tôn Điềm Điềm cười đến đôi mắt cong thành hình trăng khuyết, bổ nhào vào trong lòng Thẩm Niệm Thâm, ôm cổ anh, vui vẻ hôn chụt lên môi anh một cái, sau đó tự đáy lòng tán dương, "A Niệm, anh thật là lợi hại."

Là thật sự rất lợi hại, anh làm sao có thể kiếm được nhiều tiền như vậy trong hai năm chứ!!!

Đổi lại là cô... Ha ha, cô nghĩ tới tiền lương đồng một tháng của mình.

Nghĩ ngợi, cô buột miệng thốt ra, "Em đột nhiên cảm thấy mình thật nghèo."

Không tính tiền trong nhà, chỉ tính của cô, tháng một bắt đầu đi làm, đến bây giờ cũng nhận được hai tháng tiền lương, nhưng thẻ ngân hàng của cô vẫn trống trơn...

Cô lấy di động ra, xem số tiền còn dư lại... Ô ô, vậy mà chỉ còn lại có . đồng!

Thẩm Niệm Thâm rũ mắt nhìn lướt qua, khóe miệng thiếu chút nữa đã cong lên, anh nén cười, tựa như trấn an mèo nhỏ, ôn nhu xoa xoa đầu bạn gái, "Quả thật có chút nghèo."

Giây tiếp theo, anh lấy di động ra, rất hào phóng mà gửi tiền sang WeChat cho Tôn Điềm Điềm.

Di động Tôn Điềm Điềm vang lên một tiếng, cô cúi đầu nhìn, Thẩm Niệm Thâm gửi đồng cho cô.

, đời đời kiếp kiếp.

Đôi mắt Tôn Điềm Điềm có chút đau xót, đột nhiên rất muốn khóc. Cô ngồi trên người Thẩm Niệm Thâm, hai tay vòng lấy cổ anh, còn chưa mở miệng, hốc mắt đã đỏ lên.

Cô bỗng nhiên cảm thấy, con đường mà Thẩm Niệm Thâm đi, quá không dễ dàng.

Khoảng thời gian bà ngoại sinh bệnh, anh nghèo đến mỗi ngày chỉ gặm hai cái bánh bao, lúc vừa mới ra trường, anh thuê căn nhà cũ mấy trăm đồng, mỗi ngày ngồi tàu điện ngầm qua lại ba tiếng giờ đồng hồ để đi làm rồi tan tầm. Mỗi ngày tăng ca đến đêm khuya, trời chưa sáng lại tiếp tục bắt đầu một ngày làm việc mới.

Thẩm Niệm Thâm nhìn đôi mắt ngấn nước của Tôn Điềm Điềm, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt cô, giọng nói cực kỳ ôn nhu, "Làm sao vậy?"

Tôn Điềm Điềm lắc đầu, nhìn anh, vô cùng nghiêm túc nói: "Chúng ta sẽ đời đời kiếp kiếp."

Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, ánh mắt thật sâu, cũng vô cùng nghiêm túc, "Đúng vậy."

Tôn Điềm Điềm xoa xoa nước mắt, khóe miệng cong cong, đầu thò lại gần, đặt một nụ hôn lên môi Thẩm Niệm Thâm, đầu lưỡi mềm mại liếm qua môi Thẩm Niệm Thâm một cái, còn chưa kịp làm gì, Thẩm Niệm Thâm đã đảo khách thành chủ, nuốt sống cô.

Cuối cùng Tôn Điềm Điềm và Thẩm Niệm Thâm vẫn quyết định đi chơi trong nước, khắp nơi đều là phong cảnh đẹp, còn có rất nhiều chỗ cô chưa đi tới.

Tôn Điềm Điềm chọn một cái trấn nhỏ non xanh nước biếc ở phía nam, chỗ ấy nhỏ đến không cần bản kế hoạch, chỉ cần ngồi máy bay tới, sau đó ở đấy ngắm cảnh núi sông, ban ngày ở khách sạn ngủ đến tự nhiên tỉnh, sau đó ra ngoài ăn cơm tản bộ, ngồi thuyền nhỏ dạo quanh hồ, buổi tối xem cảnh đêm, hoặc là ở khách sạn đợi, trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt của cặp đôi trẻ có rất nhiều lạc thú.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio