Ngươi Tốt Nhất

chương 90

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Yang Hy.

Đêm trước hôm rời đi, Tôn Điềm Điềm không ngủ được, cô lăn lộn mấy vòng trong lòng Thẩm Niệm Thâm, sau đó tìm một tư thế thoải mái, đầu dựa vào ngực anh, hai tay ôm lấy eo, đôi mắt sáng rực nhìn trần nhà.

Trong phòng an an tĩnh tĩnh, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng gió thổi lá cây ngoài cửa sổ.

Tay trái Thẩm Niệm Thâm ôm lấy bả vai cô, rũ mắt, thấp giọng hỏi: “Suy nghĩ cái gì vậy?”

Tôn Điềm Điềm chớp chớp mắt, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Thẩm Niệm Thâm, rất nghiêm túc hỏi: “A Niệm, mấy ngày nay anh có vui vẻ không?”

Thẩm Niệm Thâm “ừm” một tiếng, đáy mắt nổi lên ý cười, “Đương nhiên, rất vui vẻ.”

Tôn Điềm Điềm tức khắc bật cười, ghé vào ngực Thẩm Niệm Thâm, cúi đầu hôn anh, ánh mắt sáng như ngôi sao trên bầu trời đêm, khóe miệng cong cong, nhẹ giọng nói, “Vậy là tốt rồi.”

Khoảng thời gian này, cô mới cảm thấy Thẩm Niệm Thâm sống giống một người bình thường.

Thẩm Niệm Thâm cười cười, ngón tay nhẹ nhàng nhéo nhéo lỗ tai cô.

Tôn Điềm Điềm lại nằm vào lòng Thẩm Niệm Thâm, nghiêng người ôm anh, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: “Ngủ đi.”

Ngày hôm sau, hai giờ chiều phải lên máy bay về thành phố Z nên hai người ăn sáng xong liền đến sân bay.

Thẩm Niệm Thâm lên lầu lấy hành lý, lúc đi xuống, thấy Tôn Điềm Điềm ngồi xổm trong viện, đang nghiêm túc tạm biệt với chú chó nhỏ đầu tròn.

Chó nhỏ giống như nghe hiểu, nó dùng sức vẫy đuôi, còn không ngừng sủa vài tiếng.

Tôn Điềm Điềm sờ sờ đầu nó, “Cầu Cầu ngoan, chị sẽ trở về thăm em.”

Cầu Cầu càng vẫy đuôi mạnh hơn, sủa cũng càng bi thương, giống như luyến tiếc cô rời đi.

Tôn Điềm Điềm đột nhiên có chút thương cảm liền ôm nó lên, qua một lát mới lại buông nó xuống, sờ sờ cái đầu nhỏ, nói, “Chị thật sự phải đi rồi, em phải ngoan ngoãn nghe lời nhé.”

Trên đường về nhà, Thẩm Niệm Thâm hỏi Tôn Điềm Điềm có phải rất muốn nuôi chó không, cô gật đầu như giã tỏi, “Đặc biệt rất muốn.”

Thẩm Niệm Thâm vừa mới chuẩn bị nói về nhà nuôi một con, còn chưa kịp nói ra, Tôn Điềm Điềm liền nghiêng đầu, “Nuôi một chú chó, tắm rửa cho nó sạch sẽ, cho nó mặc một bộ quần áo thật xinh đẹp, buổi tối để nó ngủ với em…”

Thẩm Niệm Thâm nghe thấy câu cuối, đột nhiên sặc nước miếng, mấy chữ “Về nhà nuôi một con” tức khắc nghẹn ở cổ họng, một lát sau nuốt trở vào.

Tôn Điềm Điềm ngẩng đầu, vẻ mặt chờ mong nhìn Thẩm Niệm Thâm, “A Niệm, chúng ta về nhà liền nuôi một con được không?”

Thẩm Niệm Thâm trầm ngâm một lát, nghiêm trang nói: “… Hình như anh bị dị ứng lông chó.”

Tôn Điềm Điềm: “…” A a a, vì sao cả anh cô và chồng cô đều dị ứng lông chó chứ!!!

Thẩm Niệm Thâm: “…” Ôm chó ngủ, vây anh bị quăng đi đâu???

Không nuôi, đời này đều không thể dưỡng.

Trở lại thành phố Z, Tôn Điềm Điềm lại phải bắt đầu đi làm, lúc nghỉ phép mỗi ngày đều ngủ đến tự nhiên tỉnh, cơm sáng cũng là Thẩm Niệm Thâm đút đến bên miệng, ăn xong lại tiếp tục ngủ, cho nên trở về cuộc sống bình thường, chuyện phải dậy sớm đã muốn nửa cái mạng của cô.

Thời điểm đồng hồ báo thức vang lên lần thứ tư, Tôn Điềm Điềm gục ngã chui đầu vào chăn, không nghe không nghe thấy không nghe thấy!

Thẩm Niệm Thâm từ bên ngoài chạy bộ trở về, vừa mới vào nhà liền nghe thấy trong phòng ngủ truyền đến một tiếng “Ầm” thật lớn, giống như tiếng thứ gì đó rơi xuống mặt đất.

Anh đi vào, vừa đẩy cửa ra liền thấy đồng hồ báo thức bị rơi trên mặt đất, Tôn Điềm Điềm ở trên giường bọc thành con nhộng, đầu rúc trong chăn.

Thẩm Niệm Thâm không nhịn được cười, nhặt đồng hồ dưới đất lên, đã giờ rưỡi.

Anh đi đến mép giường, đặt đồng hồ báo thức ở đầu giường, sau đó vươn tay kéo chăn.

Tôn Điềm Điềm lúc này có chút giận, ở bên trong dùng sức túm chăn, rất tức giận lẩm bẩm: “Đừng làm phiền em.”

Thẩm Niệm Thâm hơi dừng động tác lại, một lát sau, nhẹ nhàng cười cười, cách một lớp chăn ôn nhu vỗ vỗ đầu Tôn Điềm Điềm, “Ngủ đi.”

Anh vừa mới chạy xong, một thân toàn mồ hôi, anh đứng dậy đi đến phòng tắm tắm rửa.

Tôn Điềm Điềm ở trong chăn một lát, cuối cùng vẫn là thở phì phì chui ra, đầu tóc lộn xộn đi đến phòng tắm rửa mặt.

Thẩm Niệm Thâm đang tắm, nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu lại liền thấy Tôn Điềm Điềm đang nhắm mắt vẫn còn buồn ngủ từ bên ngoài đi vào, mơ mơ màng màng đi đến trước bồn rửa mặt, cầm lấy bàn chải đánh răng, sau đó lại cầm lấy một cái chai cao cao màu trắng bên cạnh, bóp ra bàn chải.

Thẩm Niệm Thâm bất đắc dĩ cười, nói: “Buồn ngủ quá thì hôm nay không cần đi làm cũng được.”

Tôn Điềm Điềm nhắm mắt lại đánh răng, cũng không biết có nghe hay không.

Thẩm Niệm Thâm tắt nước, quấn khăn tắm đi ra.

Tôn Điềm Điềm đang súc miệng, trong miệng lẩm bẩm, “Kem đánh răng này có hương vị lạ quá.”

Thẩm Niệm Thâm sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía cái chai Tôn Điềm Điềm vừa mới bóp ra, kết quả vừa nhìn mới phát hiện, đây đâu phải là kem đánh răng, rõ ràng là sữa rửa mặt của cô.

Tôn Điềm Điềm súc miệng xong, lại càng cảm thấy không đúng, còn cầm lấy kem đánh răng nhìn kỹ, nói thầm: “Cái này có phải là quá hạn không? Lát nữa anh ra ngoài mua cái khác đi, kem đánh răng này đắng quá.”

Thẩm Niệm Thâm thật sự không nhịn được cười, anh nâng mặt Tôn Điềm Điềm lên, hung hăng hôn một cái, mặt đầy bất đắc dĩ, lại đầy sủng nịch, nhéo nhéo mặt cô, một lúc lâu sau mới nói ra hai chữ, “Em đó.”

Tôn Điềm Điềm vẻ mặt mờ mịt.

Cô làm sao?

Ngày đầu tiên trở về sau kỳ nghỉ Tôn Điềm Điềm đến muộn, trước khi đến văn phòng cô lặng lẽ nhắn tin cho đồng nghiệp để dò hỏi: “Chủ nhiệm có ở đó không?”

Đồng nghiệp rất nhanh liền nhắn lại: “Không, cậu tới rồi sao?”

Tôn Điềm Điềm thở phào một hơi, xách theo túi, nhanh chóng chạy đến văn phòng. Chạy tới cửa, cô còn lặng lẽ đưa đầu vào trong thăm dò, đôi mắt tròn xoe dạo khắp nơi một vòng.

Đồng nghiệp ngồi cạnh cửa bị ánh mắt linh động của Tôn Điềm Điềm chọc cho bật cười, “Mau tiến vào đi, chủ nhiệm không có ở đây.”

Tôn Điềm Điềm xấu hổ cười cười, lúc này mới ngồi dậy, thoải mái hào phóng đi vào.

Cô mang quà đến cho các đồng nghiệp, về chỗ ngồi đặt túi lên bàn rồi bắt đầu phát quà cho mọi người. Cô mua đặc sản của trấn nhỏ, kẹo đào, cho mỗi người trong văn phòng một hộp.

Các đồng nghiệp đều rất cao hứng, cô giáo Tiểu Lý cười hỏi: “Điềm Điềm, khi nào cô mới phát kẹo mừng cho chúng tôi đây?”

Tôn Điềm Điềm có chút ngượng ngùng, cười nói: “Tôi còn chưa tốt nghiệp mà.”

“Nhanh thôi, bây giờ đã là tháng ba, tháng sáu là tốt nghiệp rồi.”

Tôn Điềm Điềm quả thật sắp tốt nghiệp, cô thực tập ở đây đến giữa tháng sẽ chuẩn bị về trường học.

Gần tới tốt nghiệp, có rất nhiều thứ phải làm, bảo vệ tốt nghiệp, tự đánh giá tốt nghiệp, thoả thuận ba bên… Tất cả chất đống lên, Tôn Điềm Điềm rất bận rộn.

Luận văn tốt nghiệp phải sửa đi sửa lại, giáo sư vẫn không chấp nhận, Tôn Điềm Điềm muốn khóc.

Nửa đêm, Thẩm Niệm Thâm ở bên ngoài gọi video với Lưu Hạ và Lương Kì thương lượng chuyện phòng làm việc.

Phòng ngủ, trước bàn làm việc —

Tôn Điềm Điềm ngồi ôm chân trên ghế, đối diện với máy tính, vẻ mặt thống khổ mà cắn đầu bút, tóc đã bị vò thành ổ gà.

Thẩm Niệm Thâm ở bên ngoài nói chuyện với Lưu Hạ Lương Kì, phòng ngủ thỉnh thoảng lại truyền ra một tiếng kêu rên.

Đầu kia video, Lương Kì hỏi, “Cái kia… Chị dâu không sao chứ?

Trong mắt Thẩm Niệm Thâm không giấu được ý cười, giơ tay xoa xoa ấn đường, sau đó cười nhẹ, “Bị luận văn tra tấn, cúp máy trước, anh đi xem cô ấy.”

Nói xong anh liền tắt video, khép máy tính lại, đứng dậy đi đến phòng ngủ.

Tháng tư Tôn Điềm Điềm về trường, Thẩm Niệm Thâm cùng cô trở lại, vốn là sống ở nhà bà ngoại, nhưng đôi tình nhân tình ý miên man sống ở đấy có chút không tiện, vì thế Thẩm Niệm Thâm liền thuê thêm một căn trong tiểu khu.

Đi vào phòng ngủ liền thấy Tôn Điềm Điềm ngồi ôm chân trên ghế, trên đầu đặt một quyển sách.

Thẩm Niệm Thâm bật cười đi qua, lấy quyền sách trên đỉnh đầu cô xuống, “Còn chưa sửa xong sao?

Tôn Điềm Điềm kêu rên một tiếng, vô cùng ủy khuất, “Giáo sư của em nhất định là không vừa mắt với em, cho nên luận văn mới kẹt lại mãi.”

Thẩm Niệm Thâm vốn đang lật sách của Tôn Điềm Điềm, nghe vậy, anh ngước mắt liếc nhìn cô một cái, nhịn không được cười, “Em làm không tốt, mà còn nói giáo sư kỳ quái.”

Tôn Điềm Điềm lại kêu rên, gục đầu lên bàn, “Em không cần tốt nghiệp nữa! Giết em luôn đi!”

Thẩm Niệm Thâm cười, gỡ cây bút cắm trên đầu cô xuống, “Xuống đi, anh xem cho em.”

Chỉ chờ những lời này!

Tôn Điềm Điềm đột nhiên ngẩng đầu, nhanh chóng nhảy xuống ghế.

Thẩm Niệm Thâm ngồi xuống, chuyển hồ sơ ra phía trước, tất cả đánh dấu màu đỏ đều là nội dung phải sửa, anh lật sem từ đầu đến cuối, “Em đã sửa đến lần thứ mấy rồi, sao còn nhiều như vậy?”

Tôn Điềm Điềm ủy khuất mếu máo, “Giáo sư không vừa mắt em.”

Mặc kệ, dù sao đây chính là lý do!

Thẩm Niệm Thâm: “…”

Anh đại khái nhìn lướt qua, “Lấy toàn bộ sách tham khảo viết luận văn của em đến đây.”

“Tuân mệnh!” Tôn Điềm Điềm kích động hô to một tiếng, chân trầm chạy nhanh ra phòng khách.

Chỉ trong chốc lát, cô liền ôm một chồng sách lớn trở laik, “Ầm” một tiếng đặt xuống trước mặt Thẩm Niệm Thâm.

Thẩm Niệm Thâm: “…”

Bảy tám cuốn sách dày, đặt chồng lên nhau, cao khoảng nửa mét.

Tôn Điềm Điềm vội vàng chạy đến phía sau, chân chó bóp vai cho Thẩm Niệm Thâm, cười hắc hắc, “Không phải rất nhiều, đêm nay anh sẽ xem xong hết đúng không?”

Thẩm Niệm Thâm: “… Anh là siêu nhân sao?”

Tôn Điềm Điềm cười tủm tỉm, bò lên lưng Thẩm Niệm Thâm, ôm cổ anh, từ mặt bên hôn một cái, “Anh là thần tiên.”

Thẩm Niệm Thâm: “…”

A, viên đạn bọc đường bắn chết người.

Nhìn chồng tư liệu cao nửa mét, anh giơ tay ấn huyệt Thái Dương, sau một lúc lâu mới nhận mệnh cầm lấy một quyển.

Thôi quên đi, vợ của anh, anh không giúp thì ai giúp.

“Đi pha cho anh ly cà phê.”

Tôn Điềm Điềm: “Được!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio