Nguyễn Niệm hôn xong liền choáng váng, không biết sợi gân nào của mình bị đứt mà lại ôm hôn người ta, “Ta, ta không phải…… Ta bất cẩn……”
Lưu Đại Mãnh híp mắt nói: “Vậy ngươi cũng bất cẩn hôn ta một cái đi?”
Khuất Phong Vân lập tức nhấc chân đá vào bụng hắn. Lưu Đại Mãnh đau đớn núp trêи giường, ôm bụng kêu rêи, “Hôn ngươi thì được, hôn ta lại không được, nhỏ mọn!”
Khuất Phong Vân kéo Nguyễn Niệm đi. Bọn họ ra tới ngoài cửa, Nguyễn Niệm lắp bắp giải thích, “Ta, ta vừa rồi chỉ là…… quá vui mừng, ngươi lại ở ngay bên cạnh……”
Khuất Phong Vân không quay đầu mà chỉ nói: “Vậy nếu Lưu Đại Mãnh ở cạnh thì ngươi cũng hôn hắn à?”
Nguyễn Niệm nhớ lại gương mặt Lưu Đại Mãnh, nhịn không được run lập cập, “Cái đó, cái đó chắc sẽ không đâu.”
Khuất Phong Vân: “Vì sao?”
Nguyễn Niệm: “Không đẹp.”
Khuất Phong Vân quay lại, “…… Vậy ta đẹp sao?”
Nguyễn Niệm nhìn chăm chú gương mặt góc cạnh rõ ràng kia, gật đầu thật mạnh: “Đẹp. Nhìn rất nam tính.”
Khuất Phong Vân: “Đẹp thì ngươi cũng hôn?”
Nguyễn Niệm nghĩ không biết có đúng vậy không nên gật đại.
Sau đó Khuất Phong Vân liền buông tay, buồn rầu bỏ đi.
“A……” Nguyễn Niệm thấy hình như mình nói sai, vội vàng đuổi theo nói, “Không phải không phải, ý ta là, đẹp thì cho hôn ta……”
Khuất Phong Vân dừng bước, mặt càng đen hơn.
Khi Mộ Dung Diễn tỉnh lại thì thấy trêи mặt hơi ngứa. Không biết Cố Lang đã cởi được đai lưng trêи tay từ lúc nào, áp trán vào trán hắn, hơi thở khe khẽ lướt qua mặt hắn.
Bên môi Mộ Dung Diễn hiện lên ý cười, nhẹ nhàng kéo tay Cố Lang luồn vào áo đặt lên ngực mình.
Cố Lang giật giật mí mắt rồi chậm chạp mở mắt ra. Mộ Dung Diễn chỉ vào bàn tay trước ngực, mặt không đổi sắc nói: “Ngủ mà vẫn muốn sàm sỡ ta, còn nói là không thích ta.”
Cố Lang: “……”
Cố Lang yên lặng thu tay lại, xoay người xuống giường nói: “Ta về trước.”
Y mở cửa, vừa đi ra liền bị hai hộ vệ bên ngoài ngăn cản. Mộ Dung Diễn tựa vào cạnh giường, miễn cưỡng nói: “Nói cần thể xác không cần tâm hồn, ngươi tưởng bản Thái tử nói đùa sao?”
Cố Lang đứng ở cửa không nhúc nhích. Mộ Dung Diễn xuống giường gọi người mang chút đồ ăn tới, lại kéo Cố Lang về phòng rồi nói: “Đừng lạnh mặt như thế, ta đâu có nóng. Ăn trước đã, đợi lát nữa dẫn ngươi đi gặp người.”
Cố Lang nhìn hắn với vẻ một lời khó nói hết. Lại gặp nữa à?
“Ngươi yên tâm,” Mộ Dung Diễn cắn răng nói, “Lần này quyết không cho ngươi tìm thông gia từ bé nữa, ta rảnh quá hay sao?”
Cố Lang hỏi: “Người nào?”
“Muốn biết à?” Mộ Dung Diễn vuốt tay y, nhẹ giọng mập mờ nói, “Một câu hỏi thì một lần……”
Cố Lang: “……Vậy không hỏi nữa.”
“Ngươi còn nhớ lần trước……” Mộ Dung Diễn vừa mở miệng thì Cố Lang đã bịt miệng hắn, “Không muốn biết.”
Mộ Dung Diễn kéo tay y xuống rồi nói nhanh: “Người điên lần trước nhìn thấy trong phòng giam ở Phụ Lam Sơn là quản gia trước đây của phủ tướng quân Nhϊế͙p͙ Trạm.”
Cố Lang chấn động trong lòng, “Nhϊế͙p͙ tướng quân?! Sao quản gia Nhϊế͙p͙ phủ lại ở Phụ Lam Sơn?”
“Ta cũng không biết, đợi lát nữa đi hỏi xem sao.” Mộ Dung Diễn kéo Cố Lang ngồi xuống bên bàn, dừng một chút lại nói, “Hai câu hỏi, hai lần.”
Cố Lang bật thốt lên: “Ngươi chỉ trả lời một câu thôi mà.”
Mộ Dung Diễn: “Vậy một lần cũng được.”
Cố Lang: “……”