Mộ Dung Diễn nhìn Cố Lang quỳ trêи đại điện, trong lòng văng vẳng giọng nói trong trẻo mà kiên định của y hết lần này đến lần khác……
Thần ái mộ Thái tử điện hạ, nguyện đời này họa phúc cùng gánh, sinh tử không rời.
Trái tim Mộ Dung Diễn nóng rực, đáy mắt đều là ý cười không thể che giấu.
Hắn đi tới quỳ chung với Cố Lang, cao giọng nói: “Xin phụ hoàng thành toàn!”
Lão Hoàng đế ngẩn người nhìn bọn họ.
Lại bộ Thượng thư đưa tay huých Lễ bộ Thượng thư: “Thế này mà ngươi chịu được à? Không đứng ra nói vài lời sao?”
Lễ bộ Thượng thư lúng túng: “Không nói! Muốn nói thì ngươi tự đi mà nói!”
Hắn nghĩ con trai ta còn chưa quản nổi thì làm gì có mặt mũi quản người khác.
Lão Hoàng đế chợt ho khan vài tiếng, tiểu thái giám bên cạnh vội vàng hô: “Bãi triều!”
Sau đó đỡ lão Hoàng đế đứng dậy đi.
Triều thần hai mặt nhìn nhau, không biết làm thế nào cho phải nên cũng tản đi.
Trêи đại điện chỉ còn Mộ Dung Diễn và Cố Lang đang quỳ.
“Ta nghe thấy hết rồi nhé,” Mộ Dung Diễn nắm tay Cố Lang nhích lại gần nói, “Có người ái mộ ta……”
Mặt Cố Lang nóng lên, nhỏ giọng nói, “Chẳng phải ngươi đã biết……”
“Biết là một chuyện,” Mộ Dung Diễn ôm chặt Cố Lang, giụi vào cổ y nói, “Nghe chính miệng ngươi nói lại là chuyện khác.”
Cố Lang dừng một chút rồi đột ngột kéo hắn ra ngoài.
Mộ Dung Diễn không hỏi gì mà chỉ mỉm cười đi theo y.
Nguyễn Niệm xách hai gói thuốc, cùng Khuất Phong Vân rời khỏi tiệm dược liệu.
Mấy ngày nay Khuất Phong Vân cứ chỉ vào cánh tay phải hỏi y làm thế nào mới mau lành hơn?
Nguyễn Niệm thấy hắn sốt ruột nên giở xem rất nhiều sách thuốc, tìm rất nhiều dược liệu nhưng chẳng mấy hiệu quả.
Y đành phải mua thêm thuốc bổ để Khuất Phong Vân bồi bổ, có lẽ sẽ mau lành hơn một chút.
Bọn họ đang đi thì chợt thấy Cố Lang lôi kéo Mộ Dung Diễn đi đến thành Nam.
Nguyễn Niệm nhìn họ tay nắm tay, lại nhìn trong tay mình và Khuất Phong Vân đều là gói thuốc.
Nguyễn Niệm nghĩ ngợi rồi xách thuốc bằng một tay, sau đó bảo Khuất Phong Vân: “A Ngạnh, ngươi đưa thuốc cho ta.”
Khuất Phong Vân sợ y cầm nặng nên lắc đầu.
Nguyễn Niệm bướng bỉnh nói: “Đưa thuốc cho ta!”
Khuất Phong Vân: “Nặng.”
“Không nặng!” Nguyễn Niệm đưa tay giật lấy, Khuất Phong Vân không hiểu gì nên đành phải đưa cho y.
Nguyễn Niệm một tay xách thuốc, một tay sờ soạng mu bàn tay của Khuất Phong Vân.
Khuất Phong Vân dừng lại, lập tức trở tay nắm chặt tay y.
Nguyễn Niệm hài lòng nắm tay hắn về nhà, đang đi chợt xoay mặt qua nhìn Khuất Phong Vân, lúng túng nói: “Hình như…… là hơi nặng……”
Khuất Phong Vân giương mắt nhìn về phía ngõ nhỏ cách đó không xa.
Chỉ chốc lát sau, Khuyển Tị nơm nớp lo sợ đi ra khỏi ngõ, cười khan nói: “Khuất…… Khuất ca, thật là trùng hợp, ta…… ta tới tìm điện hạ.”
“Điện hạ không có ở đây,” Khuất Phong Vân chỉ vào gói thuốc trong tay Nguyễn Niệm rồi bảo, “Xách về đi.”
“Ta không……” Thấy ánh mắt gườm gườm của Khuất Phong Vân, Khuyển Tị vội vàng sửa lời, “Được được!”
Thế là Nguyễn Niệm và Khuất Phong Vân nắm tay nhau về, Khuyển Tị ủ rũ xách mấy gói thuốc lớn đi theo sau bọn họ.
Sau khi Mộ Dung Diễn và Cố Lang ra khỏi cung thì đi dọc theo đường đá đến thành Nam.
Đã lâu rồi Cố Lang không đi qua con đường này. Từ khi Cố phủ bị niêm phong mười một năm trước, phụ mẫu bị chôn vùi dưới đất, y không dám về đây một mình nữa.
Con đường này dù không xa nhưng mỗi bước chân đều khiến tim y chảy máu, không đi được đến cuối cùng.
Nhưng giờ đây y đang đi tới.
Bọn họ đứng cuối đường, từ xa nhìn lại cổng lớn tàn tạ của Cố phủ.
Hồi lâu sau, Cố Lang mới cất bước đi tới, nhẹ nhàng đẩy cánh cổng kia ra.
Một tiếng kẽo kẹt, cổng lớn lung lay rơi xuống bụi bặm.
Mộ Dung Diễn vung tay áo che bụi cho Cố Lang rồi cùng y đi vào.
Trong sân, dây leo bò đầy tường cao, cỏ dại rậm rạp, mái hiên tiêu điều nằm dưới ánh mặt trời.
Mười một năm rồi…… Cố Lang đảo mắt qua tường viện thềm đá, nhớ lại hôm đó lật lại bản án, Hoàng thượng chiêu cáo khắp thiên hạ, thanh âm tuyên chỉ của tiểu thái giám vang rất xa, cả nhà Cố gia trung liệt, không hề hai lòng……
Cố Lang đưa tay chạm vào tường viện nói khẽ: “Con về rồi……”
Cỏ dại trong sân lay động theo gió.
Mộ Dung Diễn nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay bên người y.
Cố Lang quay đầu nhìn hắn, đáy mắt hiện lên chút ý cười, lại kéo Mộ Dung Diễn đến một tòa viện khác.
“Đây là viện của cha mẹ ta,” Cố Lang nhìn cổng sân phủ đầy rêu xanh, bỗng nhiên nói với Mộ Dung Diễn, “Quỳ xuống đi.”
Mộ Dung Diễn không hiểu ra sao, “Gì cơ?’
Cố Lang kéo hắn quỳ xuống ngoài cổng viện rồi nói: “Cúi lạy.”
Mộ Dung Diễn và y cúi lạy hai cái về phía tòa viện.
Cố Lang ngồi dậy nói với khoảng sân trống rỗng: “Cha, mẹ, con bất hiếu để hai người đợi nhiều năm như vậy. Bây giờ oan khuất của Cố gia đã được rửa sạch, nếu cha mẹ dưới suối vàng có biết thì hãy yên lòng……”
Y cúi lạy thêm lần nữa rồi nói: “Con đã tìm được người cùng chung sống quãng đời còn lại, con rất thích hắn.”
Mộ Dung Diễn mấp máy môi, “Ta……”
Cố Lang xoay người quỳ đối diện với Mộ Dung Diễn: “Hôm nay chúng ta đã lạy phụ hoàng ngươi, cũng đã lạy cha mẹ ta, chỉ còn thiếu đối bái là có thể kết thúc buổi lễ. Nếu ngươi đồng ý thì chúng ta liền ở đây bái đường.”
Mộ Dung Diễn kinh ngạc nhìn y, trong lòng chấn động.
Hắn tựa như không nghe được gì khác, bên tai chỉ quanh quẩn câu nói kia của Cố Lang, chúng ta liền ở đây bái đường……
Hắn đưa tay xoa mặt Cố Lang, đáy mắt sáng lấp lánh, giọng nói hơi khàn khàn: “Ngốc thật, đường đường là Thái tử phi sao có thể bái đường đơn sơ như vậy?”
Cố Lang nói: “Ta không quan tâm.”
“Ta quan tâm,” Mộ Dung Diễn tựa vào trán y, “Ta đã nói sẽ không để ngươi chịu ủy khuất nữa.”
Cố Lang: “Ta không ủy khuất.”
Mộ Dung Diễn ôm chặt y cười nói: “Ta muốn ngươi nở mày nở mặt trở thành Thái tử phi của ta……”