Edit: huyentrangpcy
Lạc Trăn làm bộ buồn bực nhìn trời, cúi đầu tỏ vẻ ngây thơ: "Em vừa mới nói gì à?"
Vân Phỉ Thời không nhịn được cúi đầu ngậm lấy đôi môi đã nói dối còn bày đặt chơi xấu kia.
"Em hiện tại đã là cổ đông của Hoa Ngu rồi. Nếu sau này có người bắt nạt em, không cần phải khách khí làm gì". Hôn xong rồi, anh liền bắt đầu nghiêm túc chỉ Lạc Trăn cách dạy dỗ kẻ thù. Lạc Trăn gật đầu, ngạo nghễ vung tay: "Ai dám bắt nạt em, liền phong sát kẻ đó!"
Hừ! Ai mà chẳng biết nói lời hung ác!
Vân Phỉ Thời hài lòng xoa đầu cô.
được phát sóng trong hai ba ngày vào thời gian chính của kỳ nghỉ đông, ratings cũng liên tục tăng lên. Một mặt cũng phải nói đến phương diện tuyên truyền của đài truyền hình và nhà sản xuất. Mặt khác, không thể không nhắc đến Vưu Sam, người được mệnh danh là "nữ hoàng rating". Kỹ năng diễn xuất của cô ấy vẫn luôn rất tốt, mấy năm liên tiếp đạt được nhiều giải thưởng, độ nổi tiếng tăng vọt. Cho dù cô ấy không phải là vai chính trong phim truyền hình, mà chỉ là một vai phụ hoặc là một khách mời đặc biệt, cũng có rất nhiều khán giả sẽ vì cô ấy mà điên cuồng cày ratings và tỷ lệ click trên Internet.
Mà không chỉ có "nữ hoàng rating" mà còn có "nữ thần" Thẩm Nam Nam và một trong ba nữ diễn viên chính Lạc Trăn thời gian gần đây cũng có rất nhiều đề tài, trước thì có "kịch bản bao dưỡng" chấn động, sau thì có "kịch bản dùng diễn xuất đè người", ở giữa hình như còn có màn tú ân ái, độ nổi tiếng hơn trước rất nhiều.
Nói tóm lại, vì mọi phương diện nguyên nhân khác nhau, tự nhiên sẽ thu hút một lượng lớn khán giả. Nhưng trong giai đoạn đầu vẫn phải dựa vào fans và mánh ratings. Dần dần, bản thân cốt truyện cũng tạo nên một sức hấp dẫn không nhỏ đối với khán giả, tích lũy được một số lượng lớn khán giả trung thành. Đồng thời, bộ phim lại tiếp tục mở rộng một vòng lặp như vậy. Cuối cùng, thành tích ratings của bộ phim truyền hình vô cùng khả quan.
Lúc này, Lạc Trăn không chỉ suy nghĩ về ratings, về đánh giá tốt của bộ phim mà còn cả việc đầu tư ăn theo của mình. có sự đầu tư của Hoa Ngu, mà bộ phim truyền hình này lại thắng lớn, đang trên đà kiếm được bộn tiền. Công ty kiếm được tiền, cổ đông liền được chia hoa hồng...
Lạc Trăn liền thấy rất nhiều tiền giấy bay trước mặt mình...
Vài ngày sau khi trở thành một "phú bà siêu cấp giàu có, Lạc Trăn soạn ra một vài tài liệu đưa cho Vân Phỉ Thời xem. Trên mặt treo một nụ cười đầy tự (tàn) tin (ác), đôi môi đỏ mọng khẽ mở, giọng nói quyến rũ: "Của hồi môn!"
(phú bà: người phụ nữ giàu có.)
Vân Phỉ Thời nhướng mày, đầu tiên anh kéo người kia ngồi lên đùi mình rồi như vậy như vậy một phen, sau đó mới thỏa mãn lau miệng (mới không có!), một tay vòng qua người kia, một tay từ tốn lật xem tài liệu. Ồ không, là phê duyệt mới đúng!
Lạc Trăn giận dỗi trốn khỏi mấy ngón tay với vòng tay của anh. Nam nam nam thần giở trò lưu manh...
Sau khi đọc xong, Vân Phỉ Thời nhìn về phía Lạc Trăn, ánh mắt đột nhiên có chút khang khác, chính là kiểu "Không ngờ bộ dáng tiểu bạch thỏ này vậy mà lại là một tiểu phú bà, quả nhiên là không đơn giản".
Sau khi cùng cô ở bên nhau, anh cũng không cho người điều tra quá khứ của cô, cũng không chủ động kêu cô nói quá nhiều chuyện riêng tư. Cho dù sau này hai người có thân thiết đến mấy, anh vẫn luôn tôn trọng những điều này. Mọi thứ về một cô gái, kỉ niệm, quá khứ, hạnh phúc, cô đơn, anh muốn nghe chính miệng cô nói với mình, chứ không phải qua những trang giấy lạnh băng.
Cô không nói, anh không tra, cũng không hỏi.
Cô muốn nói, anh lắng nghe, đồng hành cùng cô.
Bây giờ, có vẻ như cô đã sẵn sàng giải thích về gia đình của mình...
Anh lấy ra một bản tài liệu trong số chúng, đối mặt với Lạc Trăn: "Em nắm giữ % cổ phần của tập đoàn Khải Phong?"
Lạc Trăn chột dạ trốn vào trong cổ anh, ấp a ấp úng nói: "Sau khi em trưởng thành, mẹ liền ủy thác luật sư chuyển nhượng cho em..."
Vân Phỉ Thời gật gật đầu, lại nhìn về phía đống giấy tờ khác, không ngờ bản thân cô gái nhỏ này lại là tiểu phú bà, ngoài cổ phần của tập đoàn hàng đầu Hồng Kông Khải Phong, cô còn có một số bất động sản ở địa phương. Mặt khác, tài sản cá nhân còn thuê chuyên gia xử lý, nhiều năm qua, thu nhập cũng rất khả quan.
Thực tế thì đó cũng chỉ là tiền chia hoa hồng, nhưng nhiêu đó cũng đủ khiến cô trở thành một người có thân phận.
Khi Vân Phỉ Thời đọc xong, Lạc Trăn nói: "Em để mấy thứ này cho anh trước, ừm... dù sao cũng là của hồi môn..."
Vân Phỉ Thời một chút cũng không có ý định muốn của hồi môn, vốn định từ chối, nhưng lại chợt nhớ tới sự tình mà trợ lý báo cáo cách đây không lâu. Gần đây giới kinh doanh ở Hồng Kông có vẻ không yên ổn, Khải Phong đã thống trị khu thương mại Hồng Kông nhiều năm, nơi đó nghiễm nhiên liền trở thành trung tâm của cơn bão.
Từ nửa năm trước, nội bộ Khải Phong đã bắt đầu cạnh tranh gay gắt, phe do chủ tịch Bùi Hình Khải đứng đầu và phe do phó chủ tịch Lâm Hành đứng đầu có ý định tranh giành quyền lãnh đạo tối cao của Khải Phong.
Tình hình lúc này tuy Bùi Hình Khải vẫn là cổ đông lớn nhất, nhưng Lâm Hành cũng từng bước ép sát, thật chất tình hình rất bất lợi cho nhà họ Bùi.
Em gái của Lâm Hành, giám đốc Khải Phong Lâm Nhuế gần đây hoạt động trong nước rất tích cực, có thể hình dung được mục đích bà ta làm vậy.
Vào thời khắc mấu chốt, cổ đông giấu mặt Lạc Trăn chắc chắn sẽ là con bài hai công ty dùng để chiếm ưu thế. Vân Phi Thời không biết bằng cách nào mà cô có được số cổ phần này, cũng không muốn nhúng tay vào lúc này. Nhưng để chúng trong tay Lạc Trăn, cô không hiểu được những lợi ích chúng đem lại, rất dễ bị người khác lợi dụng.
"Vậy để mấy thứ này ở chỗ anh trước. Khi nào em cần thì có thể đến lấy bất cứ lúc nào." Anh xoa đầu Lạc Trăn, cười khẽ: "Nếu gặp chuyện gì phiền phức, cứ đến tìm anh."
Anh có linh cảm, rắc rối không còn xa nữa.
Hai ngày trước khi trở lại đoàn phim, Lạc Trăn bất ngờ nhận được cuộc gọi từ giám đốc tập đoàn Khải Phong Hồng Kông Lâm Nhuế.
Bà ta mời cô đi uống cà phê.
Nơi này nằm trong một câu lạc bộ tư nhân rất kín đáo. Lạc Trăn vừa nghe tên liền biết đây là một sản nghiệp thuộc sở hữu của Khải Phong.
Khi cô đến câu lạc bộ được hẹn trước, Lâm Nhuế vẫn chưa đến.
Đầu tiên cô gọi một tách cà phê, ngồi vào chỗ từ từ nhấm nháp.
Khoảng mười lăm phút sau, Lâm Nhuế mới khoan thai đến muộn, vừa bước vào liền thấy Lạc Trăn đang ngồi uống cà phê một mình. Dù trong lòng không vui, nhưng nhanh chóng bị bà ta đè xuống.
Nếu không phải người phụ nữ này có ích, bà ta căn bản là khinh thường đối phó với loại con hát này.
Nói về chồng của người phụ nữ này, lai lịch của người đàn ông giàu có bí ẩn kia vẫn là một bí ẩn. Trong khoảng thời gian này bà ta hỏi thăm rất nhiều nơi. Nhưng dù có liên hệ tất cả các mối quan hệ của mình ở trong nước, bà ta không thể tìm thấy bất kỳ manh mối nào, người này quả nhiên không đơn giản. Nhớ đến dáng vẻ của người đàn ông trẻ tuổi được mọi người vây quanh vào bữa tiệc hôm đó, bà ta lại càng muốn biết người đó là ai.
Nếu có thể kết giao và cùng người đó hợp tác, việc nhà họ Lâm làm chủ tập đoàn Khải Phong liền sẽ có thêm vài phần thắng.
Vòng đi vòng lại, cuối cùng vẫn phải bắt đầu từ người phụ nữ này, trong tay cô cũng có rất nhiều địa chỉ liên hệ và nguồn lực. Tuy lúc đấy là bà ta chủ động để lại danh thϊếp, nhưng nếu muốn tìm phương thức liên hệ của một minh tinh nhỏ thì cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.
Sau khi Lâm Nhuế vào chỗ ngồi, bà ta liền dùng ánh mắt thưởng thức nhìn chằm chằm Lạc Trăn. Ánh mắt kia cũng rất vừa phải, không khiến người ta cảm thấy vô lễ hay khinh thường, cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy quá mức xu nịnh.
Kỳ thật, trong lòng bà ta đã đem thiếu nữ này đánh giá một vòng.
Lòng dạ không sâu, kinh nghiệm không đủ, tính tình thì... cũng ổn, có lẽ khuôn mặt này mới chính là thứ thu hút "ngài Vân", ngũ quan tinh xảo bậc này chỉ sợ còn khiến không ít phụ nữ hâm mộ ghen tị. Bà ta gặp qua không ít người nổi tiếng trong và ngoài nước, cũng không có mấy người xinh đẹp như vậy.
Khuôn mặt phụ nữ nước ngoài tinh xảo, nhưng trong mắt người châu Á mà nói thì khuôn mặt đó có hơi quá "phổ thông". Cảm giác như những khuôn mặt đó đều được tạo ra từ một khuôn, nhìn nhiều cũng cảm thấy hoa cả mắt.
Còn phụ nữ châu Á nếu mà có ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ bậc này thì chính là hạc trong bầy gà, nổi bật giữa đám đông. Những người phụ nữ như vậy càng phù hợp với thẩm mỹ của người trong nước.
Lâm Nhuế cẩn thận nghiên cứu bộ dạng của Lạc Trăn, trong đầu chợt lóe. Bà ta chợt nhớ tới ai đó, sắc mặt bỗng trắng bệch, trong lòng không ngừng tự nhẩm không có khả năng, không có khả năng. Nhưng ý nghĩ này lại không tự chủ được mà liên tục hiện lên trong đầu bà ta.
Quá giống!
Bà ta lại càng nhìn chằm chằm vào Lạc Trăn hơn, cũng không biết tại sao bản thân lại nhìn chằm chằm vào Lạc Trăn như vậy. Sau đó, ma xui quỷ khiến thế nào mà bà ta lại hỏi một câu hoàn toàn khác xa với mục đích hôm nay:
"Lạc tiểu thư, xin hỏi cô có biết người phụ nữ tên Mễ Lợi không?"
"Đùng" một tiếng, não của Lạc Trăn dường như bị thứ gì đó va phải, à, chính cái tên "Mễ Lợi" này, dù chỉ vang lên trong giây lát, cô liền không thể nghe thấy và cảm nhận mọi thứ xung quanh được nữa.
Lạc Trăn sau khi hồi thần liền phải lập tức che dấu bộ dáng thất thố vừa rồi của mình, tỏ vẻ vừa rồi mình không nhìn thấy cũng nghe thấy gì hết.
Cô gần như dùng hết kỹ năng diễn xuất tốt nhất của mình kể từ khi bước vào trong giới này để che giấu sự khó chịu trong lòng. Cô mỉm cười nhìn người phụ nữ đĩnh đạc đối diện nói chuyện. Nhưng thực tế, một chữ cô cũng nghe không vào.
Có lẽ do bà ta đã quen với việc ngày ngày được người khác xu nịnh, nên khi Lâm Nhuế thấy Lạc Trăn không tập trung, sắc mặt cũng dần trở nên xấu đi, cuối cùng hoàn toàn bỏ qua phép xã giao, nói một câu "tạm biệt" rồi rời đi.
Rõ ràng bản thân chỉ là một con hát! Vậy mà dám dùng cái thái độ như thể coi bà ta là đám cỏ bên đường trước mặt bà ta! Bà ta quả nhiên là ăn no rửng mỡ mới nghĩ đến chuyện đi nịnh bợ một con hát!
(ăn no rửng mỡ: thừa sức lực mà không biết làm gì.)
Khi Lạc Trăn trở về nhà, Vân Phỉ Thời đang ở trong phòng để quần áo xếp đồ, đống đồ đó đều là của cô.
Cô dừng bước đứng ngay trước cửa, sau đó lại đi tới, từ phía sau ôm lấy anh: "Phỉ Thời..."
Vân Phỉ Thời hồi thần, nhân cơ hội ôm người vào lòng, thấy giọng nói cô hơi trầm, sờ đầu cô hỏi: "Sao thế?"
"Đừng động đậy..." Cô cọ vào người anh: "Ôm anh tí là tốt liền!"
"Được."
Ban đêm, ngài Vân và vợ mình nằm trên giường tiến hành một buổi hội nghị tâm linh.
"Anh có biết tại sao mẹ em lại có cổ phần trong tập đoàn Khải Phong không?"
Cô không đợi Vân Phỉ Thời trả lời, tiếp tục nói: "Sáu phần trăm trong số đó thực ra là của bà, còn mười một phần trăm còn lại là của em. Chỉ là khi đó em còn quá nhỏ, nên nó tạm thời được đặt dưới tên của bà..."
"Em chưa bao giờ nói cho anh biết về gia đình của mình. Ngoại trừ mẹ, thật ra em lớn thế này rồi, người nhà chân chính cũng chỉ có bà mà thôi. Nhưng trong lòng bà thứ quan trọng nhất lại chính là nghệ thuật. Với bà mà nói những thứ khác đều không thể nào sánh bằng nghệ thuật của bà..."
"Thời điểm em học tiểu học, bố và mẹ chính thức ly hôn. Họ chưa bao giờ gây gổ với nhau, lúc nào cũng rất bình yên và hòa thuận. Ban đầu, bố còn nói ông sẽ đưa em theo. Đúng rồi, anh biết không, em còn có một anh trai đấy!"
"Em nhớ rõ khi mình còn nhỏ, bố tốt với em lắm. Ông ấy chiều chuộng em như một nàng công chúa vậy, nhưng cuối cùng em vẫn phải đi theo mẹ. Thực ra bà một chút cũng không quan tâm đến em. Vậy tại sao lại muốn giữ em ở bên cạnh chứ? Bà chẳng giống những người mẹ khác tí nào. Bà không quan tâm thành tích của em có tốt hay không, không quan tâm em có mắc lỗi hay không, bà cái gì không quan tâm đến em... mà lại muốn giữ em bên cạnh..."
"Bà thậm chí còn không cho phép bố và anh hai gặp em..."
"Sao trên đời lại có người mẹ kỳ lạ như vậy chứ?"
Rõ ràng là bà không quan tâm gì đến cô cả, nhưng đôi khi bà bố thí cho cô chút quan tâm, cô liền vô cùng hạnh phúc.
"Phỉ Thời, ba em tên là Bùi Hình Khải..."
Buổi tối ngày hôm ấy khắc sâu mãi vào trong ký ức của Lạc Trăn. Rõ ràng là sáng mai cô lại cảm thấy mình "đao thương bất nhập", rõ ràng là cô đã có anh rồi, nhưng khi cô kể cho anh nghe quá khứ của mình, bản thân cô lại vừa đau khổ vừa bình tĩnh.
Cô thậm chí còn không rơi một giọt nước mắt.
Vân Phỉ Thời đêm hôm ấy cũng vô cùng dịu dàng. Anh hết lần này đến lần khác nhẹ nhàng hôn cô, cẩn thận nâng niu cảm xúc của cô, như thể cô là một bảo vật vô giá.
Chưa bao giờ có một khoảnh khắc nào như đêm nay, trái tim họ kết nối lại với nhau, không một khe hở.
--------------------
Editor:
Nếu thấy chỗ nào sai chính tả hay câu từ không hợp lý thì hãy để lại bình luận cho mình nhé.
Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức.