Sau khi đưa Lục Văn Úc đến sân bay, Phương Sùng Viễn nhận được điện thoại của công ty, nói muốn để hắn đóng chính cho một bộ phim huyền nghi được công ty sản xuất, đã sắp khai máy.
"Đạo diễn, đoàn đội cũng đã tìm xong rồi, Ngô Vũ sẽ đưa kịch bản tới cho cậu, nhớ dành thời gian mà xem cho kĩ càng, tháng sau chúng ta sẽ khai máy."
Nếu là do công ty sắp xếp, Phương Sùng Viễn có từ chối cũng không được, dù rằng lần này là công ty mạo hiểm lái sang sản xuất phim huyền nghi khiêu chiến.
Ở nhà hắn bắt đầu đọc kịch bản dần, vai diễn lần này kể về một kẻ bị tâm thần phân liệt, ban ngày là một cảnh sát “tuân quy đạo cự”, bởi vì nhân duyên cùng thành tích trong đơn vị luôn rất tốt, nếu không có bất ngờ xảy ra thì cuối năm có thể thăng lên cấp phó, nhưng điều mà những người khác không biết đó là, hắn bị chứng tâm thần phân liệt, cứ tối đến là trong đầu hắn lại hiện lên một vài cảnh tượng kì quái rất khó giải thích, có thể phỏng đoán được đó đều là cách hắn giết người, hắn thì chỉ cho là do chính mình không thể khống chế được mà nghĩ bậy bạ,
Nhưng không ngờ tới, có một hôm, đội nhận được một vụ án giết người, cách thức giết người cùng với cảnh tượng xuất hiện trong đầu hắn một đêm trước giống nhau như đúc...
Quay một bộ phim kiểu thế này tinh thần và thể xác đều sẽ rất uể oải, bởi vì chỉ có chính mình đi vào trạng thái trước, mới có thể diễn tốt được, Phương Sùng Viễn xem kịch bản xong liền hít sâu mấy hơi, nhắm mắt lại hít thêm mấy cái nữa, hắn biết, chờ đợi hắn phía trước chính là một trận Thượng Cam Lĩnh.
Mấy ngày sau, Phương Sùng Viễn cùng Tiểu Ngải đến công ty lấy một phần văn kiện, đúng lúc thấy công ty đang casting diễn viên cho phim mới.
Đi ra từ văn phòng Phó chủ tịch, Phó giám đốc vừa vặn dẫn theo một nhóm người qua bên này, lúc nhìn thấy hắn còn dừng chân lại hỏi, "Sao cậu lại đến đây?"
Aka phó chủ tịch hội đồng quản trị.
Phương Sùng Viễn nâng tay lên, "Lấy văn kiện."
"Đúng lúc, " Phó giám đốc nói, "Công ty đang tuyển vai phụ cho phim của cậu đấy, tới xem một chút, cũng có thể diễn thử với bọn họ xem ai hợp ý cậu."
Phương Sùng Viễn nở nụ cười, cố ý nói, "Không cần tôi đến đâu, anh thích ai thì chọn người đó không được à?"
Bởi vì quan hệ cá nhân của hai người không tệ lắm, cho nên Phương Sùng Viễn mới không thèm giữ mồm giữ miệng ở trước mặt mọi người.
"Đừng có ở đây chơi đại bài tánh khí với tôi, " Phó giám đốc lườm hắn một cái, lôi hắn đi xuống dưới lầu, "Mấy người này là tuyển cho cậu, nhìn xem ai có thể bật lên hormone dục vọng của cậu thì chính là người đó..."
Hắn vừa nói như thế, Phương Sùng Viễn liền nở nụ cười, nhất thời biết rõ bọn họ đang tuyển vai nào trong kịch bản.
Là vụ án giết người đầu tiên, nam chính Trần Hi Quang đang trong quá trình phá án có qua lại với một “Ngưu Lang” ở hộp đêm.
Ngưu Lang (牛郎): để gọi nam giới làm nhân viên ở các hộp đêm, công việc của họ là uống rượu và trò chuyện với khách (thường là người giàu có), họ được huấn luyện nghiêm ngặt về các vấn đề như châm thuốc, rót rượu, gấp khăn và nội dung trò chuyện cũng phải khéo léo. Khách hàng không được dẫn các Ngưu Lang ra ngoài. Nghe giống các Geisha nam ở Nhật nhỉ!!!
Nam nhân kia tao nhã mà gợi cảm, lần đầu tiên Trần Hi Quang nhìn thấy hắn, hắn đang ngồi ở trên ghế sofa màu đỏ sậm, ưu nhã hút thuốc, làn khói xám trên nền đỏ như ẩn như hiện, gương mặt lạnh lùng xinh đẹp, chỉ một chốc va chạm ánh mắt đã khiến Trần Hi Quang cảm thấy trong lòng như bị một mùi hương huân thục nồng nàn quấn lấy.
Phương Sùng Viễn vừa đi vừa nhớ lại mớ từ ngữ miêu tả nam nhân kia, không biết vì sao bỗng nhiên lắc lắc đầu, Phó giám đốc hỏi hắn, "Ở đó cười cái gì vậy?"
Phương Sùng Viễn trả lời, "Thật ra là tôi cảm thấy, không một ai có thể diễn ra được nét thần thái của nam nhân đó cả."
Phó giám đốc nghe xong cũng chỉ biết gãi đầu cười, "Một nửa thôi là tốt rồi, dù sao cũng phải khiến cho cậu có cảm giác chứ..."
"Không phải tôi, là Trần Hi Quang."
"Hầy, giống nhau cả mà."
Hai người vừa nói vừa đi vào phòng họp.
Nhân viên công tác đã ở đây đợi sẵn, nhìn thấy Phương Sùng Viễn đi vào, bọn họ liền vội vã kê thêm một cái ghế nữa.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Phó giám đốc mới nói với người phụ trách có thể bắt đầu, người phụ trách liền gật đầu, cầm quyển sổ ghi chép lên gọi từng người vào.
Phương Sùng Viễn nhìn lướt qua một xấp CV dày cộp được nhận, những người này, nhìn qua dáng dấp, không phải là cảm giác mà hắn muốn.
Lần này mục đích của công ty là chọn người mới, cho nên đại đa số đều là người mới đến phỏng vấn. Cũng có một vài diễn viên tuyến ba bốn đến, nhưng mà nhìn qua hơn mười người, không ai trong số họ khiến Phương Sùng Viễn hài lòng.
Thực ra vai diễn này không dễ dàng như vậy, ngoại trừ nhân vật chính ra, đây là nhân vật khó nhất nắm bắt nhất.
Mặc dù chỉ là một Ngưu Lang, nhưng không phải ai cũng có thể diễn ra được loại khí chất phong tình tao nhã của hắn.
Giằng co lựa chọn suốt hai tiếng đồng hồ mà không một ai lọt được vào mắt ban giám khảo, Phó giám đốc mệt đến phải hô dừng, để mọi người nghỉ ngơi một chút còn mình thì trốn ra ngoài hút điếu thuốc, Phương Sùng Viễn xem đến hoa mắt chóng mặt phải nhắm mắt lại nghỉ ngơi, muốn kiếm cơ hội nhanh chóng chuồn đi, chuyện này còn làm hắn khó chịu hơn cả việc đi họp.
Nghỉ ngơi năm phút, Phương Sùng Viễn đứng lên muốn đi về, hắn vẫy tay gọi Tiểu Ngải chuẩn bị xe, Tiểu Ngải nhỏ giọng hỏi hắn, không báo cho Đông ca một tiếng sao?
Phương Sùng Viễn thấp giọng trả lời, "Nói cho hắn biết thì không về được rồi, lúc nãy tôi chỉ nói là đi nghỉ ngơi thôi, cô bảo tài xế mở cửa xe, tôi chuồn ra cửa sau."
Tiểu Ngải gật gật đầu cười trộm.
Phương Sùng Viễn liếc mắt nhìn thời gian, đứng lên chậm rãi đi ra ngoài, vốn là hắn muốn lén lút chuồn về, kết quả mới vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Phó giám đốc sải bước đến đây, hắn vô thức muốn quay lại thì đã bị người bên kia tóm lấy, Phó giám đốc thở gấp nói, "Cái gì vậy, cậu mau đi vào gọi bọn họ xuống lầu, Lan Tranh đến nói muốn thử vai này!"
"Cái gì?" Phương Sùng Viễn đứng tại chỗ nhìn hắn, nhất thời không phản ứng kịp.
"Lan Tranh đến, đang ở dưới lầu, y nói muốn diễn vai phụ này!" Phó giám đốc vừa tức vừa buồn cười, hai hàng lông mày nhíu chặt lại nói, "Cũng không biết bị điên cái gì, thực là kỳ quái."
"Cậu còn ở đây ngẩn ra làm gì, mau đi gọi mấy người bên trong, tôi xuống trước đón y đã. Mấy cuộc phỏng vấn khác cũng phải dẹp luôn, ảnh đế đã tới tới thử vai rồi còn muốn người mới cái gì nữa..."
Phó giám đốc vừa càu nhàu vừa xuống lầu.
Phương Sùng Viễn đứng ở đó, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.
Lan Tranh?
Hắn nhớ đến những tin nhắn chúc ngủ ngon đều đặn mấy ngày nay.
Kỳ thực không chỉ có mỗi đêm đó, mà là mỗi ngày sau đó, dù sớm hay muộn gì hắn cũng đều nhận được tin nhắn thăm hỏi của Lan Tranh, mặc dù chỉ có vài câu ngắn gọn “chào buổi sáng”, “chúc ngủ ngon”, nhưng y chưa trễ hôm nào.
Nhiều ngày như vậy, Phương Sùng Viễn chỉ coi như không nhìn thấy, cũng không muốn nghĩ xem mục đích của y là gì, cứ như thế tiếp tục làm lơ, nhưng bây giờ Lan Tranh đã tới tận đây thử vai rồi, Phương Sùng Viễn không thể tiếp tục “mắt điếc tai ngơ” được.
Tất cả những ai nhận được kịch bản đều sẽ biết rõ, trong phim, nam chính Trần Hi Quang cùng Ngưu Lang này có một phân cảnh “trên giường” khá mờ ám.
Gốc nè “chuang戏”, tui đoán nghĩ trên mặt chữ thôi mn ạ, tình huống này phải là chuyện chăn bông gối đệm đồ nó mới hợp lí nhỉ =)))
Tuy rằng đây chỉ là phán đoán trong đầu hắn, nhưng những động tác ví dụ như hôn môi hay vuốt ve như thế, ắt không thể thiếu.
Bỗng nhiên hắn có chút phiền lòng, lúc này Lan Tranh đến muốn diễn nhân vật này, cuối cùng là có ý gì?
Hôm đó Phương Sùng Viễn rời đi mà không hề gặp Lan Tranh, hắn cũng không quản cao tầng công ty sắp xếp như thế nào, chỉ là qua hôm sau, Ngô Vũ gọi đến báo cho hắn biết vai kia Lan Tranh đã nhận.
Phương Sùng Viễn ừ một tiếng, sớm biết kết quả sẽ như thế này mà.
Cúp điện thoại xong, hắn mở Weibo ra tùy tiện lướt một chút, trang chủ hầu như đều bị tin tức Lan Tranh muốn diễn vai phụ trong phim mới của mình chiếm đóng, dù sao đây cũng là lần thứ hai Lan Tranh đóng vai phụ cho Phương Sùng Viễn, huống chi lần này nhân vật y diễn còn là một Ngưu Lang ở hộp đêm, vai diễn thách thức cùng thân phận như vậy khiến cho các fan không nhịn được mà phải nổ não suy diễn trước.
Phương Sùng Viễn có chút buồn bực thoát ra ngoài.
Lúc này trời đã khuya, Phương Sùng Viễn đang chuẩn bị tắt máy đi ngủ, kim giây nhảy một cái điểm mười một giờ, tiếng thông báo của WeChat đúng hẹn vang lên.
Thấy Lan Tranh gửi tới một câu “chúc ngủ ngon”, Phương Sùng Viễn cũng lười trả lời, qua vài giây sau bên kia lại gửi thêm một câu nữa.
"Dạo này đọc kịch bản nhiều cũng đừng để quá mệt mỏi, phải thả lỏng tâm tình, tập thể dục đúng cách cũng có thể giảm bớt áp lực, tôi vẫn luôn ở phía sau cậu, chỉ cần cậu yêu cầu^_^ , Sùng Viễn, khai máy gặp lại".
Tác giả có lời:
Lan lão sư vì muốn truy người cũng sẽ dùng đến cái biểu tình này nè ^_^, chậc chậc.