Phương Sùng Viễn bị mùi thơm của đồ ăn đánh thức.
Trong cơn mông lung hắn mở mắt ra, bị từng trận mùi thơm bay ra từ phòng bếp đánh thức vị giác, Phương Sùng Viễn nghi hoặc mà cầm điện thoại lên nhìn thời gian, vừa đúng bảy giờ rưỡi.
Vốn còn muốn ngủ thêm một chút, nhưng lại không chống đỡ được sự cám dỗ của đồ ăn, hắn xoa xoa mái tóc, xuống giường đi vào nhà bếp, ngáp một cái rồi nói, "Tiểu Ngải, cuối cùng cũng thông suốt rồi à, biết làm bữa sáng cho kim chủ..."
Nói vừa được một nửa, nhìn tới người đang đứng ở đằng kia làm bữa sáng, hắn đột nhiên dừng lại.
Lan Tranh quay đầu nhìn hắn, lộ ra một nụ cười mê người, "Nhanh đi rửa mặt, anh rán hai quả trứng gà xong ngay đây."
Phương Sùng Viễn dụi dụi con mắt, xác định mình đúng là không có nhìn nhầm, thu lại dáng vẻ cợt nhả rồi hỏi y, "Anh vào bằng cách nào?"
Lan Tranh vẫn dịu dàng như trước, y trả lời, "Anh đến thì lấy chìa khóa ở chỗ Tiểu Ngải." (E: chém nè)
Phương Sùng Viễn hừ một tiếng, nghĩ thầm hình như là con bé này không muốn đi làm nữa.
Lan Tranh lại giục hắn, Phương Sùng Viễn nhìn bữa sáng phong phú trên bàn, đều là mấy món bình thường hắn thích ăn, có chút miễn cưỡng bĩu môi, xoay người đi về phòng ngủ rửa mặt.
Mấy phút sau, Phương Sùng Viễn mới ngồi vào bàn ăn sáng, Lan Tranh mặc một bộ quần áo bình thường, tạp dề cũng không đeo, Phương Sùng Viễn vừa cắn trứng chiên vừa nhìn y vài lần, thấy quần áo y đều có vết dầu mỡ, ngừng một chút mới hỏi, "Trong phòng tôi có quần áo, anh có muốn thay không?"
Vốn dĩ Lan Tranh muốn kéo cái ghế đến ngồi bên cạnh hắn, nghe xong bỗng nhiên nở nụ cười, gật gật đầu, "Cũng được, vậy anh đi thay đồ, em ăn trước đi."
Phương Sùng Viễn vừa ăn sáng vừa mở Weibo ra, xem xem đêm qua Trần Tiêu "bán thảm" sôi động tới mức nào, đúng như dự đoán, trong top năm hotsearch có một tag Phương Sùng Viễn cút khỏi giới giải trí, hắn cười lạnh một tiếng, nhấp vào xem bọn họ chửi mình.
Lan Tranh thay xong quần áo xong đi ra, lúc đến gần thì thấy hắn đang xem Weibo, y đi tới đoạt lấy điện thoại để xuống bàn ăn, nhìn hắn nói, "Đừng xem mấy cái này, ăn cho no trước đã."
Phương Sùng Viễn chậc một tiếng, bắt đầu phản bác, "Tôi không sao."
"Anh nói rồi, giao cho anh giải quyết, " Ánh mắt Lan Tranh trầm tĩnh, nghiêm túc nói, "Anh biết em không thèm để ý, nhưng mà có rất nhiều chuyện nói nhiều rồi thì sẽ giống như thật, anh chỉ lo lắng em bị ảnh hưởng, cho nên đừng xem, ăn cơm thật ngon, còn lại giao cho anh."
Phương Sùng Viễn nhìn y, nghe giọng điệu của y liền thấy buồn cười, "Lan Tranh, tôi thật sự không cần anh bảo vệ, anh để lại mấy lời này cho người khác đi, tôi còn chưa yếu đuối đến nỗi cần anh che mưa chắn gió."
Lan Tranh khẽ thở dài, không muốn tranh luận với hắn, chỉ nói, "Anh xử lý vụ án của Sùng Lễ, những cái biết được đương nhiên phải nhiều hơn em, cha mẹ cô bé kia biết em là trụ cột trong nhà, cho nên mới không tiếc táng gia bại sản để em không sống được trong giới giải trí, bọn họ đến có chuẩn bị, chúng ta không thể khinh địch."
"Công ty tôi..."
Lan Tranh ngắt lời hắn, "Công ty em tới lúc này rồi mà một cái văn bản thanh minh cũng không thấy, chuyện như vậy nói trắng ra thì chính là xem nhà ai đập tiền nhiều hơn, bọn họ có thể ra tiền ngụy tạo tài liệu hắc em, chúng ta cũng có thể ra nhiều tiền hơn kéo những người khác đứng dậy phản bác, nhưng công ty em lại không làm gì cả, mấy ngày nay cũng chẳng thấy mặt mũi Ngô Vũ ở đâu, em còn không rõ ràng sao?"
Thật ra Phương Sùng Viễn có nghĩ tới chuyện này, chỉ là không ngờ tới sẽ do chính miệng Lan Tranh nói với hắn, xưa nay hắn với thượng tầng công ty vốn không hợp, chuyện lúc trước của Ngô Di tuy rằng hắn làm theo ý muốn của bọn họ, nhưng trong lòng thật sự cảm thấy ghê tởm, rất nhiều chuyện sau này cũng không nghe theo công ty nữa. Cuối năm nay là hết hạn hợp đồng, song phương đều không có ý định ký tiếp, huống chi Trần Tiêu cũng là người của công ty, xảy ra chuyện như vậy, ai tinh tường là có thể nhìn ra được nâng ai giẫm ai, mà xưa nay cao tầng trên kia lại yêu thích đàn ông, nói không chừng bây giờ Trần Tiêu đã là người của hắn rồi.
Phương Sùng Viễn nghĩ như vậy cũng không nói thêm gì nữa, húp một miếng cháo trắng nấu cùng trứng bắc thảo và thịt nạc, giây tiếp theo lập tức bị nóng mà la lên một tiếng, quăng cái thìa qua một bên, sờ sờ vào đầu lưỡi đang nóng đỏ của mình.
Lan Tranh nhìn hắn như thế cũng chỉ biết nhẹ giọng cười, dứt khoác lấy chén cháo qua đảo đảo vài lần, vừa thổi hơi nóng vừa nói, "Em cũng đừng trách Ngô Vũ, ý tứ của phía trên hắn không dám chống đối, mấy ngày nay cũng vì chuyện của em mà bôn ba, anh cảm thấy đầu tiên chúng ta nên xuống tay từ những người ở bên cạnh Trần Tiêu, chỉ cần bọn họ chịu đổi giọng, tự nhiên phía Trần Tiêu sẽ không thể đứng vững, em thấy thế nào?"
Phương Sùng Viễn nhìn dáng vẻ Lan Tranh vừa thổi nguội cháo cho mình vừa hỏi han ý kiến, nhất thời có chút hoảng hốt, y làm tự nhiên như vậy, giống như bọn họ thường cùng nhau ăn cơm, cùng nhau thảo luận sự tình, giống như, bọn họ chưa từng rời xa nhau.
Hắn dời đi ánh mắt, ho khan một tiếng, "Tôi cũng nghĩ như vậy, bây giờ dư luận rất bất lợi với tôi, nếu như không hành động nữa thì đoán chừng Trần Tiêu sẽ biến giả thành thật."
Lan Tranh gật đầu, cúi xuống thử một miếng cháo cho hắn, sau đó mới đẩy trở về, "Có thể ăn rồi."
Phương Sùng Viễn nhận lấy ăn mấy miếng.
Lan Tranh nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong đẹp mắt.
"Vậy thì nghe lời em, chúng ta bắt đầu từ hai người, bây giờ anh sẽ cho người đến tiếp xúc với bọn họ, chờ có tin rồi sẽ lập tức nói với em."
"Được." Phương Sùng Viễn trả lời.
Hai người đều im lặng một lúc, nhưng không có lúng túng giống như trước nữa. Mấy phút sau, Phương Sùng Viễn nhận được điện thoại của Ngô Vũ, "Cậu xem tin tức chưa? Lúc Trần Tiêu ở ngoài đường bị hỏi đến vấn đề của cậu thì bỗng nhiên ngất xỉu, bác sĩ chẩn đoán là do áp lực tâm lý quá lớn."
"Mẹ nó lại cái gì nữa?" Phương Sùng Viễn không nhịn được nổ một câu chửi bậy, vừa tức vừa buồn cười, "Mẹ nó tôi bị cậu ta hãm hại còn chưa vào viện mà cậu ta vào rồi à?"
"Cậu bình tĩnh trước đã, tôi gọi tới là để nhắc nhở cậu một tiếng, hôm nay tuyệt đối đừng đi ra ngoài, bây giờ fan của Trần Tiêu phản ứng quá khích, đã lập một nhóm ngồi ngay trước cửa công ty rồi, cậu cứ ở yên một chỗ đi, đừng kích động."
Cúp điện thoại, bên kia Lan Tranh cũng đã nhận được tin tức, y đi tới khoác tay lên vai hắn an ủi, "Bọn họ đã tính toán kĩ càng từng bước rồi, chúng ta cứ đi theo trình tự của mình, không thể thuận theo ý bọn họ."
Phương Sùng Viễn trầm giọng mắng một tiếng.