Người Truy Tìm Dấu Vết

chương 11

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi rời khỏi công ty của Thẩm Nghiêm, Hạ Minh liền đến trung tâm thông tin, Lâm Kỳ thấy anh như thể phạm nhân hình sự ra tù thấy người thân, vội kéo anh vào văn phòng, nói cho anh biết một thông tin bất ngờ.

Sau khi kiểm tra camera giám sát suốt đêm, tuyệt nhiên không thấy có nghi phạm ra vào hai đầu con đường nhỏ phía ngoài bức tường bao ở phía tây khu đô thị.

Một bên của con đường là sông, bên kia là bức tường bao, ở giữa không có bất cứ lối ra nào khác, cả hai đầu đều có camera giám sát, hơn nữa con đường này vốn ít người qua lại, chiều cao thể hình của nghi phạm rất rõ ràng, cho dù có cải trang thế nào đi nữa, cũng sẽ không thể bị nhân viên trong nhóm công tác bỏ qua. Tất nhiên, theo yêu cầu của Hạ Minh, họ đã điều tra toàn bộ xe cộ ra vào con đường, thời gian mỗi chiếc xe đi qua, có dừng lại trên đường hay không, nhưng cũng không có thu hoạch gì. Đầu tiên họ điều tra khoảng thời gian trước và sau thời điểm xảy ra vụ án ba tiếng đồng hồ, sau đó thậm chí mở rộng ra cả ngày.

Về kết quả này, Hạ Minh cũng cảm thấy thật khó hiểu.

Có cảnh sát hình sự đưa ra một khả năng, nghi phạm không hề ra vào từ con đường ở phía tây, mà trèo tường vào từ phía khác, cố ý leo ra leo vào một lần ở bức tường phía tây, lưu lại dấu chân, để đánh lạc hướng truy tìm dấu vết của cảnh sát. Khả năng này lập tức bị Lâm Kỳ phủ định, vì việc cảnh sát phát hiện ra vết chân ở phía dưới bức tường bao cũng hoàn toàn ngẫu nhiên, xác xuất may mắn chiếm phần nhiều, hoàn toàn không phải là do bị tội phạm đánh lạc hướng.

Hạ Minh cẩn thận xem toàn bộ nội dung điều tra, quyết định đến hiện trường một lần nữa xem thế nào, dù sao ngồi trước máy vi tính xem camera giám sát có phần lý thuyết suông, trong hoàn cảnh thực vẫn còn rất nhiều biến số.

Không thể chậm trễ, anh và Lâm Kỳ lên ô tô, đi thẳng đến hiện trường. Tới con đường nhỏ ở phía tây, Hạ Minh đỗ xe ở một bên, mở máy tính xách tay, kích vào một phần mềm.

Đây là một phần mềm an ninh, bên trên chằng chịt các loại ký hiệu và đường vạch đủ màu sắc, nhìn hoa mắt chóng mặt, Lâm Kỳ thấy phần mềm này rất khác với phần mềm mà nhân viên của trung tâm thông tin sử dụng, tò mò hỏi: "Đây là cái gì?"

Hệ thống an ninh thông minh đời thứ ba mà hôm qua nhắc đến, đã bước vào giai đoạn thử nghiệm cuối váng, nếu không có vấn đề gì, sẽ đưa vào sử dụng chính thức trước cuối tháng sáu." Hạ Minh vừa nói, vừa thành thục thao tác phần mềm. Ở đây không có mạng, anh chỉ dùng phần mềm đó để kiểm tra dữ liệu bản đồ kèm theo, toàn bộ những dữ liệu này đều được lưu giữ trong phần mềm.

Lâm Kỳ chống cằm, nhìn Hạ Minh thay đổi các hình ảnh khác nhau, vờ như rất hiểu, miệng còn giễu cợt: "Cái phần mềm này nhìn cũng có chỉ có thế, Ứng Văn Bác lúc nào cũng có thái độ hiềm khích với nó để làm gì?"

Hạ Minh cười ranh mãnh: "Không chỉ một mình anh ta, e là hầu hết các doanh nghiệp dịch vụ thiết bị an ninh đều không muốn nhìn thấy phần mềm này được đưa vào sử dụng."

"Tại sao?"

"Trong hệ thống camera giám sát hiện tại của trung tâm thông tin, những đầu camera giám sát có thể điều tra được đều là của công an, camera giám sát của rất nhiều khu dân cư, cửa hàng, ngân hàng, cây xăng, bãi đỗ xe đều không nối mạng, khi điều tra các vụ án, nếu không tìm được manh mối trong hệ thống, thì các anh làm thế nào?"

"Ra đường tìm xem chỗ nào còn camera giám sát có thể lấy được hình ảnh."

"Cho nên khối lượng công việc rất lớn, các thủ tục kết. nối phiền phức, hiệu suất rất thấp. Hệ thống đời thứ ba đưa vào toàn bộ camera giám sát ở các vị trí, bao gồm tham số mã hiệu của hầu hết các loại đầu camera và khu vực bao quát, hơn nữa còn thiết kế chức năng tự động điều tra vụ án bằng trí tuệ nhân tạo, có thể căn cứ vào yêu cầu, nhắc cảnh sát cần phải xem những camera giám sát nào, những khu vực nào là khu vực điểm mù của camera giám sát, những khu vực nào cần điều tra trọng điểm, đều rất rõ ràng."

Lâm Kỳ không hiểu, hỏi: "Hầu hết camera giám sát dân dụng đều không kết nối với mạng lưới của công an, các cậu làm thế nào mà biết được những dữ liệu đó?"

"Số lượng cửa hàng và các công trình kiến trúc trên bản đồ của Baidu nhiều như thế, công ty bản đồ làm thế nào mà biết được?"

Lâm Kỳ lắc đầu, anh ta hoàn toàn không hiểu những điều này.

Hạ Minh giải thích: "Baidu cử rất nhiều người ra đường đánh dấu từng căn nhà một. Chúng tôi cũng vậy, phải cho người đến từng con phố, từng tòa kiến trúc trọng điểm thăm dò tìm ra. Chỉ riêng thành phố Hàng Châu, đã phải mất cả trăm triệu tiền vốn. Có điều đây là khoản đầu tư một lần, sau này cảnh sát chỉ cần ngồi trong văn phòng xem máy vi tính, là biết cần phải điều tra những camera giám sát nào."

"Đầu một khoản lớn như vậy, giá bán cho Công an thành phố chắc chắn là không rẻ, lại còn tiền bảo trì mỗi năm nữa. Các công ty khác sợ Công an thành phố bỏ quá nhiều tiền vào mảng này, sẽ giảm bớt ngân sách các dự án an ninh khác, cho nên mới phản đối chứ gì?"

"Không phải." Hạ Minh cười vẻ bí ẩn, "Hệ thống miễn phí, tiền bảo trì hàng năm cũng do công ty chúng tôi tự giải quyết."

Miễn phí?" Lâm Kỳ ngạc nhiên, "Công ty các cậu cần gì phải bỏ ra một khoản tiền khổng lồ như vậy để lấy lòng chính quyền?"

"Đó là tư duy internet, hệ thống miễn phí, nhưng những thiết bị kết nối vào hệ thống đều phải đáp ứng được tiêu chuẩn của công ty Đại Khang, cho nên một khi hệ thống này đưa vào sử dụng, sẽ có một tham số liên kết thống nhất cho toàn bộ mạng lưới rộng lớn của cả thành phố, mặc dù thiết bị của các công ty khác có thể sửa tham số, nhưng mỗi lần nâng cấp hệ thống, thiết bị của các Công ty khác có thể sẽ xảy ra tình trạng không tương thích, nên sau này chính quyền mời thầu, chắc chắn sẽ nghiêng về phương án sử dụng thiết bị của Đại Khang."

Lâm Kỳ hiểu ra, trợn tròn mắt: "Các cậu định thống lĩnh giang hồ đấy à, đầu tiên là cung cấp hệ thống miễn phí cho Công an thành phố, đến lúc công an đã quen sử dụng hệ thống của các cậu phá án, khi mời thầu, công ty các cậu sẽ là người có quyền quyết định, các cậu làm như thế là định triệt đường sống của cả ngành đây."

"Cũng không thể nói là triệt đường sống, về mặt danh nghĩa thì không thể lũng đoạn thị trường, có điều sau này mời thầu, để đảm bảo độ tin cậy của phần mềm, chính quyền chắc chắn sẽ nghiêng về phía công ty chúng tôi. Điều này cũng giống như Alipay, Wechat, đầu tiên cung cấp không gian miễn phí, đến lúc mọi người đều đã sử dụng, tất nhiên sẽ có cách kiếm tiền."

Lâm Kỳ lườm Hạ Minh một cái: "Mục tiêu của các cậu không chỉ là Hàng Châu đâu nhỉ?"

"Chúng tôi lên kế hoạch tháng Sáu sẽ đưa vào sử dụng, đến tháng Chín, mượn danh tiếng của hội nghị thượng đỉnh G, sử dụng hệ thống này cung cấp dịch vụ an ninh, như vậy, sau đó quảng bá ra các thành phố khác sẽ rất thuận lợi."

Lâm Kỳ chỉ là cảnh sát, không quan tâm đến chuyện cạnh tranh giữa các doanh nghiệp dịch vụ thiết bị an ninh, đối với anh ta, quan trọng nhất là phá án. Hạ Minh nói cho anh ta biết mô hình thương mại này một cách thoải mái như vậy, hẳn cũng không phải là điều gì cơ mật, không lẽ lãnh đạo Công an thành phố đều không nhìn ra tham vọng phía sau của công ty Đại Khang?

Hạ Minh giải thích: "Điều này lãnh đạo Công an thành phố và các đơn vị cung cấp khác đều biết, có điều đứng từ góc độ Công an thành phố, mỗi năm hệ thống hiện có đều tiêu tốn mấy chục triệu cho phí vận hành, bảo trì, nếu có hệ thống miễn phí, lại thông minh hơn, tất nhiên sẽ đồng ý. Đối với cảnh sát các anh, chỉ cần phá được án, quan tâm gì đến mấy chuyện vớ vẩn như đầu camera giám sát do công ty nào cung cấp, đúng không?"

"Đúng vậy." Lâm Kỳ gật đầu, bỗng trợn mắt nhìn về phía trước, "Họ đến làm gì?"

Hạ Minh ngẩng đầu lên, nhìn qua cửa kính ô tô, thấy ngã tư đầu phía bắc con đường nhỏ, Ứng Văn Bác và Trương Cường đứng ở góc phố, ngẩng đầu quan sát xung quanh.

Lâm Kỳ lập tức bảo anh xuống xe, hai người đi thẳng về phía trước.

Trương Cường nhìn thấy Lâm Kỳ và Hạ Minh đi tới, cũng không hề cảm thấy điểm, đều rất rõ ràng."

Lâm Kỳ không hiểu, hỏi: "Hầu hết camera giám sát dân dụng đều không kết nối với mạng lưới của công an, các cậu làm thế nào mà biết được những dữ liệu đó?"

"Số lượng cửa hàng và các công trình kiến trúc trên bản đồ của Baidu nhiều như thế, công ty bản đồ làm thế nào mà biết được?"

Lâm Kỳ lắc đầu, anh ta hoàn toàn không hiểu những điều này.

Hạ Minh giải thích: "Baidu cử rất nhiều người ra đường đánh dấu từng căn nhà một. Chúng tôi cũng vậy, phải cho người đến từng con phố, từng tòa kiến trúc trọng điểm thăm dò tìm ra. Chỉ riêng thành phố Hàng Châu, đã phải mất cả trăm triệu tiền vốn. Có điều đây là khoản đầu tư một lần, sau này cảnh sát chỉ cần ngồi trong văn phòng xem máy vi tính, là biết cần phải điều tra những camera giám sát nào."

"Đầu một khoản lớn như vậy, giá bán cho Công an thành phố chắc chắn là không rẻ, lại còn tiền bảo trì mỗi năm nữa. Các công ty khác sợ Công an thành phố bỏ quá nhiều tiền vào mảng này, sẽ giảm bớt ngân sách các dự án an ninh khác, cho nên mới phản đối chứ gì?"

"Không phải." Hạ Minh cười vẻ bí ẩn, "Hệ thống miễn phí, tiền bảo trì hàng năm cũng do công ty chúng tôi tự giải quyết."

Miễn phí?" Lâm Kỳ ngạc nhiên, "Công ty các cậu cần gì phải bỏ ra một khoản tiền khổng lồ như vậy để lấy lòng chính quyền?"

"Đó là tư duy internet, hệ thống miễn phí, nhưng những thiết bị kết nối vào hệ thống đều phải đáp ứng được tiêu chuẩn của công ty Đại Khang, cho nên một khi hệ thống này đưa vào sử dụng, sẽ có một tham số liên kết thống nhất cho toàn bộ mạng lưới rộng lớn của cả thành phố, mặc dù thiết bị của các công ty khác có thể sửa tham số, nhưng mỗi lần nâng cấp hệ thống, thiết bị của các Công ty khác có thể sẽ xảy ra tình trạng không tương thích, nên sau này chính quyền mời thầu, chắc chắn sẽ nghiêng về phương án sử dụng thiết bị của Đại Khang."

Lâm Kỳ hiểu ra, trợn tròn mắt: "Các cậu định thống lĩnh giang hồ đấy à, đầu tiên là cung cấp hệ thống miễn phí cho Công an thành phố, đến lúc công an đã quen sử dụng hệ thống của các cậu phá án, khi mời thầu, công ty các cậu sẽ là người có quyền quyết định, các cậu làm như thế là định triệt đường sống của cả ngành đây."

"Cũng không thể nói là triệt đường sống, về mặt danh nghĩa thì không thể lũng đoạn thị trường, có điều sau này mời thầu, để đảm bảo độ tin cậy của phần mềm, chính quyền chắc chắn sẽ nghiêng về phía công ty chúng tôi. Điều này cũng giống như Alipay, Wechat, đầu tiên cung cấp không gian miễn phí, đến lúc mọi người đều đã sử dụng, tất nhiên sẽ có cách kiếm tiền."

Lâm Kỳ lườm Hạ Minh một cái: "Mục tiêu của các cậu không chỉ là Hàng Châu đâu nhỉ?"

"Chúng tôi lên kế hoạch tháng Sáu sẽ đưa vào sử dụng, đến tháng Chín, mượn danh tiếng của hội nghị thượng đỉnh G, sử dụng hệ thống này cung cấp dịch vụ an ninh, như vậy, sau đó quảng bá ra các thành phố khác sẽ rất thuận lợi."

Lâm Kỳ chỉ là cảnh sát, không quan tâm đến chuyện cạnh tranh giữa các doanh nghiệp dịch vụ thiết bị an ninh, đối với anh ta, quan trọng nhất là phá án. Hạ Minh nói cho anh ta biết mô hình thương mại này một cách thoải mái như vậy, hẳn cũng không phải là điều gì cơ mật, không lẽ lãnh đạo Công an thành phố đều không nhìn ra tham vọng phía sau của công ty Đại Khang?

Hạ Minh giải thích: "Điều này lãnh đạo Công an thành phố và các đơn vị cung cấp khác đều biết, có điều đứng từ góc độ Công an thành phố, mỗi năm hệ thống hiện có đều tiêu tốn mấy chục triệu cho phí vận hành, bảo trì, nếu có hệ thống miễn phí, lại thông minh hơn, tất nhiên sẽ đồng ý. Đối với cảnh sát các anh, chỉ cần phá được án, quan tâm gì đến mấy chuyện vớ vẩn như đầu camera giám sát do công ty nào cung cấp, đúng không?"

"Đúng vậy." Lâm Kỳ gật đầu, bỗng trợn mắt nhìn về phía trước, "Họ đến làm gì?"

Hạ Minh ngẩng đầu lên, nhìn qua cửa kính ô tô, thấy ngã tư đầu phía bắc con đường nhỏ, Ứng Văn Bác và Trương Cường đứng ở góc phố, ngẩng đầu quan sát xung quanh.

Lâm Kỳ lập tức bảo anh xuống xe, hai người đi thẳng về phía trước.

Trương Cường nhìn thấy Lâm Kỳ và Hạ Minh đi tới, cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên, chỉ thủng thẳng nói một câu: "Các anh đến rồi à."

"Trưởng phòng Trương, sao anh lại ở đây?" Lâm Kỳ cười chào, rồi nhìn về phía Ứng Văn Bác, "Sao anh...?"

Trương Cường lạnh lùng liếc Hạ Minh một cái đáp: "Tôi thấy người của công ty Đại Khang không điều tra ra kết quả, nên gọi người của Hải Hoa đến điều tra cùng, cũng là để nâng cao hiệu suất làm việc của ban chuyên án."

Lý do này rất hợp lý, không thể nói là anh ta sai được.

Ứng Văn Bác cười nhạt nhìn Hạ Minh, nói: "Nghe nói camera giám sát ở hai đầu con đường này đều không thấy có nghi phạm ra vào, hệ thống an ninh đời thứ ba của công ty Đại Khang có tính năng mạnh như thế, các anh hắn phải điều tra ra nguyên nhân rồi đúng không?"

Hạ Minh thấy đối phương có ác ý, nhưng đúng là anh vẫn chưa điều tra ra nguyên nhân, đành thành thật đáp: "Tạm thời vẫn chưa biết."

Trương Cường lạnh lùng nói một câu: "Cậu nên biết đấy."

Hạ Minh lúng túng hỏi: "Là gì?"

"Xem trong máy vi tính, toàn bộ hai đầu con đường này đều được camera giám sát bao quát, nhưng thực ra không phải, đầu phía nam được bao quát hết, nhưng nút giao đầu đường phía bắc có điểm mù." Anh ta chỉ về bức tường bao của khu đô thị bên cạnh, bên ngoài bức là một hàng cây xanh, "Tầm nhìn của camera giám sát chỗ này chỉ quay được đám cây xanh, nếu nghi phạm đi ra từ phía sau đám cây, đúng vào điểm mù của camera giám sát, không quay được. Bản đồ hệ thống đời thứ ba của các anh làm tỉ mỉ như vậy, đáng lý phải phát hiện ra điểm này từ lâu rồi mới phải."

Ứng Văn Bác khinh khỉnh hứ một tiếng: "Cho nên hệ thống đời thứ ba chưa chắc đã có tác dụng."

Dứt lời, Trương Cường chào Lâm Kỳ một tiếng, rồi cùng Ứng Văn Bác lên một chiếc ô tô ở bên đường rời đi.

Hạ Minh mở bản đồ hệ thống đời thứ ba, đúng như Trương Cường nói, khu vực cách bức tường bao chưa đến một mét ở nút giao đầu đường, là điểm mù của camera giám sát, đã bị bỏ qua trên máy vi tính, điều tra quan sát thực tế tại hiện trường thì thấy rõ.

Hạ Minh đứng yên tại chỗ, lặng lẽ nhìn góc tường, trong trí tưởng tượng dường như xuất hiện hai tên tội phạm một trước một sau, đi ra từ phía sau đám cây xanh, bám sát bức tường vòng qua nút giao đầu đường, đây là nguyên nhân duy nhất có thể giải thích tại sao camera giám sát ở cả hai đầu con đường đều không quay được chúng. Có điều, bọn chúng đi ra khỏi chỗ đầu đường bằng cách này, có phải chỉ là do ăn may không? Hay là bọn chúng biết đây chính là khu vực điểm mù của camera giám sát? Anh lắc đầu, nghĩ bụng chắc là do ăn may thôi, nếu bọn tội phạm biết vị trí điểm mù của camera giám sát, thì sự việc sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Anh lại nhìn bản đồ một lần nữa, nếu nghi phạm vòng qua camera giám sát theo cách đó, biến số về phương hướng hành động sau đó sẽ rất lớn, bọn chúng có thể lên luôn một chiếc ô tô ở bên đường, việc điều tra truy tìm tiếp theo sẽ vô cùng phiền phức.

Lâm Kỳ thấy sắc mặt ảm đạm của Hạ Minh, đoán là gặp vấn đề khó, nhưng anh ta không hiểu gì về mảng trinh sát điện tử, nên đành hai tay chống nạnh, nhìn về cột đèn giao thông ở nút giao đầu đường phía tây, chửi. "Mẹ kiếp, đầu camera giám sát này của thằng ngu nào, mà lại còn có tí điểm mù phía sau đám cây xanh, hướng quay chỉ cần dịch về phía này thêm một mét là phá được vụ án, đúng là loại ngu!"

Hạ Minh liếc anh ta một cái, lạnh lùng nói: "Đầu camera giám sát ở phía đông, anh chửi nhầm rồi, phía tây chỉ là một cái đèn tín hiệu."

Lâm Kỳ khinh khỉnh hừm một tiếng, hết sức bất mãn: "Thế cái quả cầu tròn to tướng kia là cái gì?"

"Quả cầu tròn to tướng?" Hạ Minh quay người, nhìn thấy một quả cầu tròn to, đen sì treo trên cột đèn giao thông phía tây, như thể một con mắt khổng lồ chăm chú quan sát người và xe cộ đi lại từ trên cao, mấy giây sau, mắt anh chợt sáng lên, Camera giám sát toàn cảnh!"

"Camera giám sát toàn cảnh gì?"

Đúng là dày công tìm kiếm thì chẳng có thu hoạch gì tình cờ lại xuất hiện hướng giải quyết! Giờ thì bí mật của bọn tội phạm không còn che giấu được nữa.

Hạ Minh không còn tâm trí nào mà trả lời Lâm Kỳ anh lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi cho Thẩm Nghiêm: "Nút giao đầu đường phía tây bắc khu Biệt thự Tiền Đường, có lắp camera giám sát toàn cảnh của anh phải không?"

"Đúng thế, sao cậu biết?" Thẩm Nghiêm ngừng giây lát, giọng thoáng chút lo lắng, "Không phải là bị rơi xuống đập vào ai đó đấy chứ?"

"Ừm... không, cái đầu camera giám sát có mở suốt không?"

"Có, tôi phải gặp cục phó Vạn rất nhiều lần, anh ta mới cho tôi thử lắp đặt ở mấy đoạn đường xem thế nào, nên thiết bị của tôi đã lắp lên chỗ đó, Công an thành phố không phải bỏ ra đồng nào, còn nói đồng ý cho tôi thử nghiệm miễn phí ở hiện trường là tốt lắm rồi." Thẩm Nghiêm phàn nàn về sự tàn nhẫn của Công an thành phố đối với công ty nhỏ của anh ta.

Hạ Minh không còn tâm trí đầu mà nghe anh ta ca thán, liền hỏi: "Dữ liệu kết nối vào đâu?"

"Đều ở trung tâm thông tin."

"Anh nhanh chóng đến trung tâm thông tin đi." Hạ Minh cười vẻ bí ẩn, "Biết đâu cục phó Vạn lại đồng ý đặt hàng."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio