Chuyến đi kết thúc. Mệt mỏi lẫn vui buồn, nhưng có lẽ khi bắt đầu trở về, tôi cảm thấy mệt mỏi hơn muôn phần.
Đúng thật, con đường đẹp nhất trong thành phố là con đường về nhà.
h sáng, lác đác vài người tập thể dục, con đường vẫn còn lạnh, còn sót mấy vũng nước lạnh tanh dưới đường, và có lẽ còn dư hơi sương của cơn mưa đêm qua.
Vẫn còn buồn ngủ, vẫn còn mơ màng, thế tôi ngủ thiếp đi......
———————-h————————
Nhìn cả list sách vở cần mua cho năm học mới, thấy mệt mỏi rồi.
Đã là cuối cấp mà tâm hồn tư tưởng của tôi cứ như lớp . Mệt mỏi. Cứ ngộp ngạt sao.
-Hmmmm, còn thiếu gì không ta. Tôi nhìn list đồ rồi lẩm bẩm suy nghĩ
-Ú OÀ~~~~.Chỉ cần nghe tiếng thôi, tôi cũng đủ nhận ra đây là Ngọc Ling.
-Giật mình lắm nha! Tôi đùa lại với Ngọc Ling
Ngọc Ling là bạn thân của tôi, thân hình nhỏ nhắn, lúc nào cũng cười chúm chím lộ rõ hai hạt gạo bé tẹo bên dưới mép môi, số sinh ra xinh xắn nên hồng nhan bạc phận nên chưa có một mối tình “chính nghĩa”:))), duyên gặp nhau từ hôm buồn bã....
——- năm trước——-
Cuối của năm cấp
Ngọc Ling tay cầm bức thư tình cùng cái thẹn thùng bước tới nơi các cựu học sinh của trường về thăm.
-Thế Anh! Anh nhận được không? Ngọc Ling đưa bức thư vẫn ngại ngùng.
Thế Anh tay nhận lấy bức thư rồi xoa đầu Ling:
-Anh cảm ơn.
Ngọc Ling mừng rỡ rồi chạy đi mất tích. Khi đó tôi chả hiểu tại sao con nhỏ lại chạy ngay đi lúc này, sau hồi đây, thân rồi, mới biết, nó chạy ru rú trong toilet của trường vì ngại ngùng.
Tôi đang đứng nhìn theo bước Ngọc Ling, Hạ Thanh-Trùm quậy phá lớp tôi-hắn ném ngay nắm phấn bột về phía tôi với cái hành động khiêu khích.
-Aaaaagruuuu!! Mày đứng đó cho bà. Bà mày bắt được thì xác định nhé!
Hành trình truy đuổi bị tắt nghẹn đến phòng vệ sinh nam:) ( thật là tàn nhẫn:))
Hạ Thanh trốn ở trong đó, tôi đứng canh cửa ( xem chạy được đường nào)
Phía phòng vệ sinh nữ, Ngọc Ling bước ra, chỉnh lại bộ đồ, vì cùng phòng thi nên không biết nhiều về nhau, chỉ biết mỉm cười nhìn nhau xã giao. Thấy vết son trên môi Ling bị lem trên răng cậu, tôi thẳng ý nói
-Son dính răng bà kìa.
-Ủa.... aaa ngại quá. Ling lúng túng
Cùng lúc tiếng ai nghe quen quen, Ngọc Ling lại đi vội vào phòng vệ sinh rồi ngó ra. Nhìn cậu ta.
-Mày định làm gì với cái này?
-Mấy trò nít, thời buổi nào rồi, vứt cho xong!
Người thanh niên giọng quen quen ấy - hoá ra là Thế Anh- tay anh vò cái gì đó rồi vứt thẳng vào sọt rác, song bước đi, Ngọc Ling lau đi vết son rồi vứt giấy. Chợt nhiên cậu lại đứng thúc thít khóc. Chả hiểu tại sao, tôi đến bên hỏi.
Cậu không trả lời. Tôi nhìn vào trong. Nhớ lại. Là tấm thư hồi nãy.
Nổi điên trong tôi thấy phát bực lên ( Cái tên này! THẬT QUÁ ĐÁNG!). Đành kéo tay Ngọc Ling, chạy theo Thế Anh mặc cho sự can ngăn của cậu ấy
-Nè đàn anh, mặc dù tôi không biết anh là ai,nhưng nếu không thích người ta anh có thể từ chối, sao phải làm hành động này? Tôi chặn lại, miệng nói tới tấp, vừa nói vừa dơ tấm thư bị vò nát.
Hắn giật tấm thư, tiến tới phía Ngọc Ling, mắt nhìn về tôi:
-Anh xin lỗi.
Ngọc Ling có vẻ bớt khóc.Chẳng mãy may lại thêm đau lòng, Hắn nhẫn tâm xé làm đôi
-Thế là từ chối rồi nhé! Đúng là nít ranh! Rồi cả đám hắn cười hả hê bước đi.
Ngọc Ling ôm mặt khóc, vài giây sau vội lau đi nước mắt rồi chạy theo phía Thế Anh.
-Anh thật sự không đồng ý sao?
-Cô bé không hiểu thật hay cố tình không hiểu? Hắn hất tay Ngọc Ling, ngang lời bước đi
-DƯƠNG THẾ ANH! Ngọc Ling em sẽ khiến anh hối hận!
Ngọc Ling khóc nấc, không nhìn theo nữa.
Từ hôm đó, chúng tôi nói nhiều hơn về nhau, về mọi thứ, về cả một thế giới riêng.
———————hiện tại——————
Tại quán ăn vỉa hè, hàng huyên vài thứ
-Không biết lớp mình có học sinh mới không mày nhỉ? Ngọc Ling hỏi tôi
-Chả biết! Năm cuối rồi, ai hơi mà chuyển tới. Vẻ mặt vô cảm của tôi đủ nói lên,ba bốn chuyện này tôi chả quan tâm
-Sống là phải có hy vọng. Tao vẫn chờ một mối tình vác vai. Ngọc Ling vẫn tính đùa cợt
Nhìn phía ngoài đường, tôi thấy ai đó vừa đi xe lướt quá, dáng trông rất quen, không nhớ rõ nhưng biết chắc đã gặp rồi.
Ngọc Ling huơ tay trước mặt tôi:
-Này, coi bộ đang nhìn anh nào mà chăm chú vậy.
Định hình lại không mơ mang nữa tôi "nhéc" miếng bánh vào miệng nó
-Tào lao, ăn đi cho bớt xàm.
(Cơ mà...vẫn thấy quen quen....)