Người Vá Xác

chương 73: thi thể

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong mùi ẩm mốc còn có chút hương thơm thoang thoảng.Mùi hương đó nhạt hơn mùi trên người Thất Thất. Nhưng tôi vừa ngửi thấy mùi hương đó đã cảm thấy không bình thường.Qua quan sát trong khoảng thời gian gần đây, mỗi linh hồn đều có mùi riêng biệt của mình, có mùi thơm, có mùi thối, thậm chí có cả mùi chua.Người đàn ông cao to đưa chúng tôi qua huyền quan, đi vào một phòng khách cũng tối mờ như vậy, sau đó hắn rời đi.Phòng khách có lò sưởi trong tường kiểu Tây, trong lò có một ngọn lửa nhỏ đang cháy le lói. Một người đàn ông béo mập lùn tịt đang ngồi trước lò .Ông ta nhìn ngọn lửa, sắc mặt nghiêm trọng, sau đó ông ta hơi nghiêng đầu qua."Cậu biết khâu tử thi sao?", ông ta hỏi thẳng luôn.Tôi gật đầu, xách đống dụng cụ trong tay lên: "Tôi kiếm cơm nhờ tay nghề này mà".Người đàn ông đột nhiên chỉ vào Đồng Xu: "Lúc trước cậu ta cũng nói y hệt vậy".Giọng ông ta trầm thấp hùng hồn, có khí thế áp đảo khiến tôi bất giác hít sâu một hơi. Tôi ưỡn ngực, cố lên tinh thần.Thất Thất đã chầm chậm đi tới bên cạnh ông chủ kia, nhìn ông ta một cách thù hận. Nhìn dáng vẻ của cô ấy, hình như muốn ra tay ngay."Tôi có thể làm được hay không, lát nữa ông xem tay nghề của tôi là biết ngay", tôi tự tin nói.Ông ta cười ruồi hai tiếng, rồi khuôn mặt ông ta lại trở nên lạnh lùng."Được, nếu để tôi phát hiện ra cậu lừa tôi, vậy hai người các người," ông ta giơ tay lên, chỉ vào tôi và Đồng Xu: "đừng hòng sống mà bước ra khỏi căn phòng này nửa bước!"Tôi thấy ông ta nghiến răng nghiến lợi, phát ra tiếng cót két.Chính tên khốn này đã hại Thất Thất ra thành nông nỗi này. Nghĩ vậy, tôi bất giác siết chặt nắm đấm."Tôi muốn xem thi thể", tôi nói.Ông ta chậm rãi đứng dậy, nói: "Đi theo tôi". Sau đó ông ta đi tới chỗ cầu thang.Nhìn tấm lưng rộng như tấm thớt của ông ta, còn cả dáng vẻ ủ rũ chán nản kia nữa, nhất thời tôi lại không thể nào liên tưởng ông ta với một tên sát nhân biến thái cuồng giết người.Đi theo chú hai đã nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn thấy quá nhiều bóng lưng như thế này.Nhất định là mất đi người mình cực kỳ yêu thương,thế nên mới có thể tuyệt vọng chán nản như vậy.Tôi lắc mạnh đầu, nói với bản thân rằng cho dù như vậy thì cũng là do ông ta đáng đời! Thất Thất và Chử Nguyệt Nguyệt được cha mẹ vất vả nuôi nấng nên người, sao ông ta có thể hành hạ họ đến chết như thế được!Ông chủ lớn đưa chúng tôi tới tầng hai của biệt thự, đến trước một cánh cửa thì dừng lại, nói với tôi rằng: "Tôi đưa hai người vào xem, nếu làm được thì làm, còn không thì...Hừ".Ông ta trừng Đồng Xu một cái như đang uy hiếp. Đồng Xu nuốt nước bọt cái "ực", vội nói: "Nhất định là được, nhất định là được".Sau đó Đồng Xu đứng ngoài hành lang đợi, còn tôi và ông chủ thì cùng nhau đi vào phòng. Đây là một căn phòng ngủ, nhìn rất rộng rãi xa hoa.Trên giường phủ vải trắng, dưới lớp vải trắng chính là thi thể.Vừa vào phòng tôi đã thấy hơi khó chịu, cứ như là đang có người âm thầm quan sát tôi vậy.Thất Thất đi cạnh tôi. Tôi nhìn cô ấy, phát hiện cô ấy nhíu mày, không ngừng nhìn xung quanh căn phòng."Đầu Kim, lát nữa anh lừa ông ta đến căn phòng khác đi, em sẽ tính sổ riêng với ông ta, anh cứ ở đây đợi nhé", Thất Thất nói.Tôi gật đầu, rồi đi theo ông chủ tới trước cái giường.Ông chủ đó nhìn thi thể trên giường, vai đột nhiên run lên. Tôi chợt phát hiện, ông ta đang nức nở nghẹn ngào.Ông ta run rẩy vươn tay ra, khẽ khàng vén lớp vải ra."Thấy rõ chưa?", ông ta hỏi.Phòng không bật đèn, nhưng có ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào nên tôi có thể nhìn thấy dáng vẻ của thi thể.Đó là thi thể của một cô gái, trạng thái chết giống y hệt đao phủ lúc trước.Thi thể trợn trừng mắt, nhìn thẳng tắp vào trần nhà. Có lẽ đã chết được vài ngày rồi nên cơ thể xuất hiện đã xuất hiện các vết đốm, gò má nhợt nhạt tái đen đã hóp lại.Nhưng cho dù như vậy thì tôi vẫn có thể nhìn ra được, thuở còn sống cô ta là một cô gái rất xinh đẹp."Nhìn rõ rồi, tôi làm được", tôi nói rất bình tĩnh.Ông chủ đột nhiên đứng thẳng dậy, nhìn tôi với vẻ mong đợi, đôi mắt lấp lánh ánh lệ."Thật sao?""Tất nhiên rồi. Nhưng phải tốn chút thời gian, hơn nữa, cô ta là gì của ông?"Ông ta nhanh chóng lau nước mắt, nghẹn ngào nói với tôi: "Con gái tôi, nó là con gái tôi. Xin cậu, nhất định, nhất định phải trang điểm cho con bé thật xinh đẹp".Tôi gật đầu: "Ông là người thân thiết nhất của cô ấy, trong lúc tôi vá xác, ông phải ở một mình trong một căn phòng, cầu nguyện cho linh hồn cô ấy".Ông ta hoàn toàn không hỏi vì sao, liên tục gật đầu: "Được! Được!"Nói xong ông ta liền đi ra ngoài. Thất Thất nhìn tôi gật đầu rồi đi theo ông chủ.Nhưng vừa đi đến cửa ông ta đã dừng lại...Ông chủ quay người lại, hỏi tôi: "Cậu tên là gì?"Không biết vì sao ông ta đột nhiên hỏi như vậy, nhưng tôi lập tức nhớ tới tên đạo sĩ độc ác để râu dê.Lúc đó, tên râu dê đã nói với ông chủ béo này rằng Thất Thất và Chử Nguyệt Nguyệt chết vào đêm đại hung, phong ấn linh hồn của họ là có thể ngăn ngừa họ trở lại gây chuyện.--------------------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio