Chương 2160 Anh nhớ ra, từng có một vị phó tướng họ Chu đi mời Kim Huyền Bạch xuống núi. Vu Thiên Chính nói: “Phó tướng Chu đã bị thuyên chuyển đến Bạch Hổ Quân”. Ngô Bình không hỏi thêm gì nữa, bèn nói: “Bây giờ tôi muốn biết ai là người thuộc phe quân sư”. Vu Thiên Chính hai tay lấy từ trong túi ra một danh sách, nói: “Thủ trưởng, tôi đã chuẩn bị rất lâu, tất cả đều được viết trên đó!” Ngô Bình liếc nhìn danh sách và hỏi: “Ông Vu, ông nghĩ tại sao những người này lại đứng về phía quân sư?” Vu Thiên Chính: “Nguyên nhân rất đơn giản, Thánh nhân rất mạnh”. Ngô Bình: “Thánh nhân hay Thục Sơn kiếm phái mạnh hơn?” Vu Thiên Chính do dự một lúc rồi nói: “Thật khó để so sánh. Thục Sơn kiếm phái có lịch sử lâu đời, tu vi của Thánh nhân không thể lường được. Nhưng với tư cách là những người lính, Thục Sơn kiếm phái cũng giống như Thánh nhân, đó là một sự tồn tại mà chúng tôi không dám mạo phạm”. Ngô Bình: “Tôi là đệ tử ưu tú của Thục Sơn kiếm phái, xem ra cần phải cho bọn họ biết”. Nói đến đây, ông ấy hiểu ý của Ngô Bình, nói: “Ý thủ trưởng là tiết lộ danh tính của thủ trưởng để chống lại sức ảnh hưởng của Thánh nhân”. Ngô Bình gật đầu: “Thánh nhân ở xa tận chân trời, chúng ta ở gần trước mắt, bọn họ hẳn là hiểu rõ ai đáng sợ hơn”. Vu Thiên Chính cười nói: “Thuộc hạ sẽ bảo người truyền tin tức đi!” Vu Thiên Chính lui xuống, Ngô Bình liếc nhìn danh sách và cất nó đi. Anh không có địch ý với quân sư. Khi đối mặt với một sự tồn tại mạnh mẽ, đưa ra lựa chọn như thế cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Chỉ cần anh đủ mạnh, cho dù là người Kim Huyền Bạch hay là người của quân sư cũng đều sẽ trở thành người của anh. Thân Lục Giáp đi vào, pha một chén trà cho Ngô Bình, nịnh nọt hỏi: “Thủ trưởng, tôi nghe người bên ngoài nói thủ trưởng là đệ tử Thục Sơn?” Ngô Bình “ừm” một tiếng: “Đệ tử ưu tú”. Thân Lục Giáp giơ ngón tay cái lên: “Thủ trưởng thật là lợi hại, trở thành đệ tử của Thục Sơn kiếm phái khó khăn lắm”. Ngô Bình không có ác ý với Thân Lục Giáp, bây giờ gã vẫn chưa gây chuyện, vì vậy anh nói chuyện phiếm với gã: “Đương nhiên, chỉ những người đứng đầu danh sách Nhân Tiên mới có cơ hội”. Thân Lục Giáp rất phối hợp: “Thủ trưởng có phải là người đầu tiên trong danh sách Nhân Tiên không?” Ngô Bình: “Những người đó quá yếu, để tôi đứng đầu thật nhàm chán”. Thân Lục Giáp cảm thán: “Thủ trưởng đúng là quá xuất chúng! Khó trách có thể trở thành đệ tử ưu tú! Ngày đó tôi nhìn thấy thủ trưởng chém yêu, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ. Tôi đoán rằng thủ trưởng ít nhất cũng phải là thiên sư Nhân Tiên cảnh giới thứ tư. Cho dù là cả Địa Tiên Giới cũng chẳng có mấy Nhân Tiên cảnh giới thiên sư!” Ngô Bình nói: “Thân Lục Giáp, nói về anh đi. Nghe nói phía sau anh có một gia tộc bất tử? Có cả động thiên?” Thân Lục Giáp khẽ thở dài: “Nói thật với thủ trưởng, nhà họ Thân của tôi đúng là một gia tộc có truyền thừa xa xưa, xét về thực lực có lẽ không yếu hơn Thục Sơn kiếm phái. Tuy nhiên, con cháu của họ Thân lại rất nhiều, tôi chỉ là một nhánh phụ, không lấy được nhiều tài nguyên”. Ngô Bình không ngờ Thân Lục Giáp lại có thân phận như vậy, liền hỏi: “Nhà họ Thân các người sống ở đâu?” Thân Lục Giáp: “Nhà họ Thân sống trong một động thiên ở Côn Luân. Trong hang động, ngoại trừ nhà họ Thân thì đều là nô lệ và người hầu của nhà họ Thân chúng tôi. Ở đó, nhà họ Thân giống như một vị hoàng đế”.