Người Vợ Câm

chương 5: c5: chương 5

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Dương Nhạc này, con sắp xếp công việc rồi dành ra một ngày để đi qua Hà gia một chuyến. Cưới thì cũng đã cưới rồi, mình cũng nên qua đó chào hỏi cho phải phép"- Ông Dương nói trong bữa ăn của gia đình

Bà Dương nghe vậy cũng nói theo: "Ba con nói đúng đó, nếu được thì dẫn con bé đó qua đây mẹ xem như thế nào. Cũng gần cả tuần rồi mà chẳng thấy, mẹ nôn nóng lắm"

Dương Nhạc im lặng chú tâm vào chén cơm, cô không biết nói thế nào hơn. Chuyện về nhà Lộ Khiết thì không thành vấn đề nhưng dắt nàng về đây thì có phần lo lắng

Rồi ai trong gia đình cũng biết được Lộ Khiết không thể nói chuyện. Tới đó, ba mẹ có nổi nóng hay bực tức không? Ai lại chấp nhận con dâu của gia đình tài phiệt có khuyết tật

Cô rối quá, mọi chuyện cứ thế dồn dập tới. Công ty thì trăm công nghìn việc, đã vậy còn cả chục bản hợp đồng đợi cô phê duyệt

Về nhà thì gặp Lộ Khiết chẳng thể nói năn được gì, có nhiều khi mệt mỏi từ công ty trở về, gặp Lộ Khiết khiến bản thân chán ghét hơn

Đợi lúc không có ba mẹ ở cạnh, Dương Hằng trầm giọng lên tiếng: "Em đang gặp khó khăn trong hôn nhân?"

"Không có"

"Em không thể giấu được chị, ánh mắt của em chất chứa rất nhiều nỗi khổ tâm"

Qua lời nói ấy, Dương Nhạc cũng chỉ biết thở hắt ra. Đúng là chị ấy có đôi mắt tinh tế, nhìn là biết được mình đang gặp vấn đề

Dương Nhạc không trả lời, ít người biết thì càng tốt. Cô có khả năng giải quyết mọi chuyện êm xuôi, không cần nhờ sự giúp đỡ từ người thân

"Chị có cần em lái xe đưa về không?"- Tôn Hân đỡ người Dương Nhạc khi thấy cô sắp ngã

"Không cần"- Dương Nhạc phất tay từ chối

Chuyện là hai người đi dự một buổi tiệc của một công ty thời trang khác. Dương Nhạc có uống chút rượu để giao lưu với những đối tác quen thuộc.

Tôn Hân lo lắng cho tình trạng say của Dương Nhạc nên ngỏ lời muốn đưa cô về. Nhưng cô không đồng ý, cô vẫn còn tỉnh táo để lái xe

Trời đêm buông xuống, không gian lạnh lẽo rùng người bao trùm lấy căn biệt thự. Lộ Khiết một lòng một dạ ngồi ở phòng khách đợi Dương Nhạc trở về

Mọi ngày chị ta về cũng khá sớm, nhưng hôm nay gần giờ mà chưa thấy đâu. Nàng lo lắng trong lòng, thân là con gái vậy mà không biết về nhà sớm

Thân hình cô đơn ngồi trong góc tối, chỉ có mở cái đèn nhỏ bên cạnh. Nàng ngồi ôm hai đầu gối, cứ lắc lư qua lại vì nhàm chán

Lâu lâu liếc mắt nhìn ra phía cửa từ gara bước vào. Vẫn không có ai, vẫn như lúc ban đầu

Sống chung với Dương Nhạc, Lộ Khiết mới nhận ra là chị ta không quá khắt khe hay quá lạnh lùng như bên ngoài. Cũng có đôi khi, chị ta quan tâm nàng nhưng cứ sợ nàng nhìn ra

Bây giờ, nàng không cảm thấy hối hận khi gả vào gia đình này và đặc biệt là cho Dương Nhạc. Có nhầm lúc nàng không thể bài tỏ hết cảm xúc qua lời nói, đã làm cho Dương Nhạc bực tức

Nhưng sau đó cô cũng nguôi giận, chỉ là không muốn thấy nàng xuất hiện.

Cách cửa từ hầm xe mở ra, Dương Nhạc bước hơi loạng choạng đi vào. Trên người có mùi rượu nhưng không đến nỗi nồng nặc, vẫn nhận thức được xung quanh

Đi tới phòng khách thì ánh sáng ở kia làm thu hút ánh nhìn của cô. Khẽ nhíu mày, ai lại mở đèn ở đó vậy nhỉ?

Dương Nhạc bước đến kiểm tra, một cơ thể mỏng manh nằm khúm núm trên ghế. Cô ngạc nhiên lắm và khó hiểu tại sao Lộ Khiết lại nằm ngủ ở đây

Đã vậy còn không mặc áo kín đáo, chỉ là cái áo ngủ hai dây. Dương Nhạc thở dài, cô cảm giác lấy cô ta về giống như giữ thêm đứa trẻ.

Suốt ngày phải canh chừng, rồi nhiều lúc Lộ Khiết mắc sai lầm thì có nói cỡ nào nàng cũng không phản ứng. Cứ cúi đầu rụt cổ như con rùa, chỉ vậy thôi đã khiến Dương Nhạc câm nín

Dương Nhạc dùng chân đá vào ghế sô pha vài cái để tạo ra tiếng động nhằm đánh thức: "Nè. . .nè. . .dậy đi lên phòng mà ngủ"

Người nằm đó vẫn im lặng, ngủ ngon lành. Đã vậy trên môi còn hiện lên ý cười, không bị giật mình hay tỉnh giấc

Dương Nhạc định đưa tay lên vỗ vào mặt Lộ Khiết, bàn tay ấy chỉ còn cách cm để chạm vào khuôn mặt ấy thì dừng lại. Cô chần chừ do dự, cô không muốn đụng vào người mà bản thân không thích

Đấu tranh tâm lý dữ dội, thế là Dương Nhạc mặc kệ Lộ Khiết nằm đó, cô xoay người bước đi. Lên phòng chưa đầy năm phút, hình dáng ai kia lại đi ngược trở lại

Dương Nhạc thầm nghĩ, lỡ như Lộ Khiết nằm đó có mệnh hệ gì thì bản thân mình cũng bị vạ lây. Lúc đó biết ăn nói thế nào với ba mẹ và cả Hà gia

Dương Nhạc hít thở thật sâu để lấy sức. Nhìn qua từ đầu đến cuối cơ thể Lộ Khiết lần nữa

Dùng lực mạnh nhất bổng người Lộ Khiết lên, ôm sát cơ thể nàng trước ngực. Cô cảm giác người mình có luồng điện chạy dọc sống lưng.

Chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với người ngoài, đặc biệt là ôm ấp kiểu này. Lộ Khiết ngọ nguậy trong lòng Dương Nhạc, miệng chép như đứa trẻ chưa cai sữa

Nàng đang trong cơn mê, không biết ai đang bế mình, cứ yên vị không nhút nhít.

Lộ Khiết hầu như ngày nào cũng thức dậy sớm và Dương Nhạc lúc nào xuống nhà cũng thấy nàng loay hoay với dụng cụ nhà bếp

Nhưng hôm nay lại không thấy đâu, Dương Nhạc lấy làm lạ. Cô quen với việc mỗi buổi sáng thấy nàng dưới nhà

Uống chút nước rồi lặng thinh suy nghĩ, lòng thôi thúc cô lên phòng Lộ Khiết xem như thế nào. Cô lưỡng lự một chút và rồi cũng đi lên phòng tìm

Cửa phòng không khi nào khoá, rất dễ dàng để Dương Nhạc mở cửa đi vào. Cô đi chầm chậm, mắt nhìn xung quanh dò xét

Thấy ai kia vẫn nằm im thinh thít trên giường, Dương Nhạc yên tâm hơn rồi. Cô thở phào vuốt ngực, bây giờ có thể ra ngoài

Đi được hai bước thì bất ngờ dừng lại, Dương Nhạc thấy có điểm gì đó bất thường. Rõ ràng dáng ngủ đêm hôm qua và hôm nay là một, không có gì khác. Không lẽ ngủ mà không trăn trở sao?

Hơi nghi ngờ, Dương Nhạc đi lại gần hơn một chút để xem tình hình. Ừ thì. . .hôm qua và hôm nay vẫn đẹp

Bậy bạ

Thấy suy nghĩ hơi lệch lạc, cô vội lắc đầu. Mặt của Lộ Khiết hơi đỏ hơn bình thường, gương mặt trông khó coi lắm

Dương Nhạc nghĩ thầm, chẳng lẽ cô ta bị bệnh

Để chứng minh suy nghĩ là đúng, cô trực tiếp đặt tay lên trán Lộ Khiết. Chỉ chạm chưa đến hai giây, Dương Nhạc vội vàng rút tay về

Cô nhíu mày hoang mang, trán của Lộ Khiết rất nóng. Cô bối rối không biết làm sao, ngồi xuống bên cạnh rồi lay người nàng

"Nè. . .cô bị gì vậy. . .mở mắt ra coi"- Miệng Dương Nhạc lắp bắp vài chữ

Vẫn không có động tĩnh gì, sắc mặt của Dương Nhạc bắt đầu thay đổi, cô lo lắng vô cùng. Chợt nhớ đến đêm hôm qua

Chẳng lẽ do hôm qua cô ta nằm ngủ ở ghế. . .rồi bây giờ bị cảm lạnh?

Chắc chắn là như vậy rồi, Dương Nhạc vội vàng lấy điện thoại từ trong túi áo ra. Tay bấm một số điện thoại

"Alo, bác sĩ Trần, đến biệt thự tôi gấp!"

Vài phút sau, vị bác sĩ đã khám sức khỏe cho Lộ Khiết xong. Ông tháo ống nghe xuống, xoay người nhìn Dương Nhạc ngồi bên cạnh

"Không sao, chỉ là sốt nhẹ thôi. Lần sao chú ý tới cơ thể một chút, cô ấy có sức đề kháng yếu lắm, đừng làm việc nặng nhọc là được"

"Cảm ơn bác sĩ, để tôi cho người đưa ông về"

"Không cần đâu, tôi tự về được. Cô Dương ở đây chăm sóc cô ấy đi"

Mở cửa phòng tiễn bác sĩ Trần ra về, Dương Nhạc trở lại cạnh Lộ Khiết, ánh mắt phức tạp nhìn nàng đang nằm im đó.

Cứ hết lần này đến lần khác Lộ Khiết khiến cô lo lắng không ngừng. Cứ thích làm chuyện ảnh hưởng tới sức khỏe

Người con gái đầu tiên làm lòng Dương Nhạc dao động, cô thở dài, nghĩ ngợi thật nhiều. Có khi nào sống chung với Lộ Khiết, cô phải lòng nàng luôn không chừng

Cuốn sổ trên bàn cạnh đèn ngủ làm Dương Nhạc chú ý đến, đây chẳng phải là cuốn sổ Lộ Khiết luôn đem theo bên người hay sao?

Dương Nhạc với tay lấy nó, sau đó mở ra từng trang đầu tiên. Dòng chữ thứ nhất xuất hiện, đó là lời nói dối của nàng với cô. Dương Nhạc nhếch mép cười, đến từng tuổi này rồi mà còn bị dụ.

Cô lật qua trang tiếp theo, miệng thầm đọc. Đó là câu mà Lộ Khiết hỏi dì giúp việc, cô ta cũng hứng thú tìm hiểu cô đến vậy à

Rồi những dòng chữ kế tiếp là tâm sự của Lộ Khiết, nàng không thể chia sẻ với ai nên chỉ có thể ghi vào đây.

Dương Nhạc thấy cuốn sổ này gần giống với quuển nhật ký. Mãi mê đọc, đến trang cuối cùng cũng không còn chỗ trống để viết nữa

Cô ta. . .có nhiều nỗi khổ tâm đến vậy sao?

Hôm nay định đến công ty, nhưng đành phải tạm gác qua ngày hôm sau rồi. Dương Nhạc không an tâm để Lộ Khiết ở nhà một mình

Cô xuống bếp nấu một ít cháo thịt, không biết là có vừa miệng Lộ Khiết hay không chứ ăn là chắc chắn được rồi

Trở lại phòng cùng với tô cháo nóng hổi, cô thấy Lộ Khiết ngồi dựa vào thành giường thất thần như người mất hồn. Thấy cô bước vào, nàng nâng ánh mắt ảm đạm nhìn

Hôm nay chị ta nấu cháo rồi đêm qua đem nàng trở về phòng, chắc bão táp mưa sa chuẩn bị tới quá.

"Bác sĩ nói cô bị sốt nhẹ, chỉ cần uống thuốc vài ngày sẽ khỏi"- Dương Nhạc lạnh lùng đặt tô cháo xuống bàn: "Sau này cô tự biết lo cho bản thân của cô giùm tôi, cứ thích làm người khác lo lắng"

Dương Nhạc buông lời trách mắng nhưng ý tứ không phải quá đáng, chỉ là nhắc nhở Lộ Khiết chăm sóc bản thân

Đoá hoa héo úa trong lòng Lộ Khiết không biết vì sao lại tươi tắn trở lại sau những hành động và lời nói của Dương Nhạc. Thấy chưa, nàng đã nói rằng chị ta không quá vô tâm lạnh lùng, trái tim ấy còn có thể sưởi ấm được

Nàng mỉm cười cô, sau đó xoay người lấy cuốn sổ và muốn ghi gì đó

"Hết chỗ rồi"- Dương Nhạc nhẹ giọng lên tiếng

À. . . ra là vậy. Lộ Khiết nảy ra một ý tưởng khá hay ho, nàng nhìn cô, khẽ cười rồi quắt cô lại. Dương Nhạc nhíu mày, gương mặt khó hiểu hiện lên nhưng sau đó cũng nghe theo, cô ngồi xuống giường đợi nàng định làm gì tiếp theo

Lộ Khiết bất ngờ nắm lấy tay Dương Nhạc rồi giữ chặt khi thấy cô rút tay ra. Dương Nhạc mở to hai mắt nhìn nàng rồi nhìn xuống bàn tay bị người khác chiếm tiện nghi

Cùng lúc này, trái tim Dương Nhạc một lần nữa đập loạn nhịp, cô cảm nhận được mặt đang nóng và đỏ lên.

Lộ Khiết dùng ngón tay trỏ viết từng chữ lên lòng bàn tay của Dương Nhạc

[Cảm ơn chị, tôi biết chị không vô tâm với tôi như vẻ bề ngoài]

Cô bất động trước những từ ngữ ấy, cô im lặng khẽ liếc nhìn Lộ Khiết. Cảm giác này khiến Dương Nhạc xao xuyến không ngừng

Và rồi một nụ cười mãn nguyện hiện lên trên đôi môi đỏ mọng của ai kia. Chỉ là nhếch nhẹ thôi, là lần đầu bản thân cười vì người khác làm mình thấy thích thú

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio