Sau khi Hà Sinh Khứu rời đi.
Căn phòng chỉ còn duy nhất mỗi Lê Bá Sâm và Tư Noãn Thiên.
Lê Bá Sâm đặt Lê Bá Sâm ngồi trên bàn làm việc của anh, mày anh nhíu chặt nhìn chằm chằm Tư Noãn Thiên, nhìn cánh tay đến đôi chân đầy thịt ngắn một đoạn của cậu bé thật lâu mà không lên tiếng.
Tư Noãn Thiên hít hít mũi nũng nịu gọi.
" Baba. "
Lê Bá Sâm giật mình, trái tim như có một dòng suối âm ấm đổ vào, cho dù muốn đứa bé trước mặt này là con thì cũng không thể nào...
Con của anh đã bị chính anh hại chết.
Lê Bá Sâm hít một hơi sâu nói.
" Bé con không được gọi bậy gọi bạ. " dừng một chút, Lê Bá Sâm lại nói.
" Hiện tại ta sẽ giúp con lau chùi vết thương, sẽ rất đau đấy. "
Tư Noãn Thiên mím môi, cảm giác như chính mình bị baba bỏ rơi, hai mắt vốn đã cạn nước thì giờ lại ngập nước mà nhìn chằm chằm Lê Bá Sâm.
" Baba không nhận ra con sao? " dừng một chút, Tư Noãn Thiên như nhận ra chuyện gì đó, hai mắt bé to tròn nhìn chằm chằm Lê Bá Sâm dùng giọng nói non nớt nghẹn ngào nghiêm túc nói.
" Cũng đúng... baba làm sao nhớ con và chị gái, lúc con và chị gái sinh ra baba đã không ở bên cạnh! Có phải baba đã có một tiểu bảo bảo khác nữa mới không cần Thiên Thiên không? "
Tư Noãn Thiên cười khổ.
" Đúng như mẹ nói. Baba đã chết. " giọng nói của bé non nớt nhưng nghe sao cũng có thể nhận ra bé rất là ủy khuất và thất vọng.
Lê Bá Sâm nhíu chặt mày, nhìn đứa bé đang thất vọng trước mặt nhẹ giọng nói.
" Mẹ con tên gì? "
Hmm không lẽ đứa bé mới bơ lớn liền bị mẹ bé dùng làm công cụ kiếm tiền, nhận cha đại để có tiền? Nhưng nhìn đứa bé nho nhỏ trước mặt này thì chẳng giống như vậy.
Tư Noãn Thiên cúi đầu, nhìn chằm chằm bàn tay đang sưng lên nhỏ giọng nói.
" Mẹ con tên là... "
Đúng lúc đấy, cửa phòng bị đẩy vào.
Hà Sinh Khứu trên tay cầm hộp cứu thương, bước vào nói.
" Boss... hộp cứu thương đến rồi... "
Lê Bá Sâm nhíu chặt mày nhìn chằm chằm Hà Sinh Khứu, hận không thể đánh anh một trận.
Hà Sinh Khứu bị cái nhìn của Lê Bá Sâm làm run lên.
" Boss..."
Lê Bá Sâm nhìn về hướng Tư Noãn Thiên lại hỏi một lần nữa.
" Mẹ con tên gì? "
" Tên là Tư Noãn Noãn. "
Tư Noãn Thiên cúi đầu nhỏ giọng nói.
Lê Bá Sâm vừa nghe thấy cái tên " Tư Noãn Noãn " anh cứng đờ cả cơ thể mà nhìn chằm chằm Tư Noãn Thiên.
" Con... con... " cả ngày cứ " con " mãi mà không thể phát ra bất kỳ câu nào khác.
Tư Noãn Noãn sinh ra hai đứa con... mà đứa bé trước mặt anh lại khẳng định là con trai anh... đây rốt cuộc là chuyện gì?
- ------------
Tư Noãn Thương ôm ôm ấp ấp cùng với Hoa Tử Khiêm một lúc lâu, bé cũng không hề để ý đến Tư Noãn Thiên.
Mãi cho đến khi Trợ lý đem theo một đống sữa và mấy bịt bánh đến.
" Thiên Thiên và Thương Thương uống được mấy loại sữa này không? "
Tư Noãn Thương mắt không nhìn đến vẫn dụi vào cổ của Hoa Tử Khiêm nói.
" Cái gì con uống cũng được, chính là Thiên Thiên dị ứng với đậu, nên sữa đậu không thể uống nha. "
Dừng một chút bé lại nói.
" Thiên Thiên, em uống cái nào thì uống đi. Nhớ là không được uống đậu nhé. "
Bình thường mỗi lần Tư Noãn Thương nói xong, cho dù muốn hay không muốn Tư Noãn Thiên vẫn luôn " Vâng ạ " nhưng hôm nay lại im lặng.
" Thiên Thiên. "
Tư Noãn Thương buông cổ của Hoa Tử Khiêm ra nhìn quanh một vòng hoảng hốt.
" Thiên Thiên đâu? "
Hoa Tử Khiêm và Trợ Lý bốn mắt nhìn nhau, cả hai người ra ngoài người ôm Tư Noãn Thương và phòng vệ sinh nhìn.
Không thấy đâu...
Tư Noãn Thương run lên.
" Ba Khiêm... Thiên Thiên đâu? " dừng một chút, hai mắt bé ngập nước nghẹn ngào nói.
" Ba Khiêm, Thiên Thiên rất ngốc, nhỡ bị người ta dụ thì sao? "
Trong mắt bé, Tư Noãn Thiên chỉ là một đứa nhóc con còn chưa hiểu chuyện, rất nhiều lần bị bé lừa nhưng mà Tư Noãn Thiên lại ngây ngốc không biết còn khen bé hay bé giỏi.
Nếu như Tư Noãn Thiên... càng nghĩ Tư Noãn Thương càng hoảng sợ, nắm chặt lấy cổ áo của Hoa Tử Khiêm.
" Baba... Thiên Thiên... " giọng bé run rẩy không nói hết dứt câu.
Hoa Tử Khiêm đau lòng ôm lấy Tư Noãn Thương vỗ về nói.
" Không sao... nhất định chúng ta sẽ tìm thấy Thiên Thiên. "
Tư Noãn Thương khó khăn gật đầu.
Em trai, em đừng xảy ra chuyện gì nha... không thôi chị có chết cũng không thể bù đắp hết cho mẹ đâu...
- ---------------------
Nước Rose.
Phỉ Vô Dư nhìn Tư Noãn Noãn một lúc lâu mới nói.
" Noãn Noãn... anh nghĩ hai bé con đang ở nước J. "
Chiếc ly trên tay Tư Noãn Noãn rơi xuống sàn nhà vỡ vụn.
Tư Noãn Noãn hai mắt trừng to.
" Sao... sao anh biết? "
Phỉ Vô Dư nhíu mày nói.
" Ngày kia Thiên Thiên có xin tiền nước J, còn đòi học tiếng nước J một thời gian... " dừng một chút Phỉ Vô Dư lại nói.
" Hoa Tử Khiêm cũng về lại nước J, chắc hai bé con đi theo. "
Tay Tư Noãn Noãn run lên... đến đó thì sớm hay muộn Lê Bá Sâm cũng nhận ra...
- ----------------
Bão 1/7 chương.
Truyện convert hay : Ta Đồ Đệ Đều Là Đại Vai Ác