#BooMew
Lê Bá Sâm mím môi, cũng không chịu được nhìn Tư Noãn Noãn đáng thương hề hề nói.
" Noãn Noãn, người ta cũng muốn được hôn hôn a. "
" Anh là đứa trẻ một tuổi sao? " Tư Noãn Noãn nhướng mày nhìn Lê Bá Sâm hỏi.
Lê Bá Sâm lắc đầu lại nói.
" Anh là đàn ông hơn ba mươi tuổi. " dừng một chút, Lê Bá Sâm lại nói.
" Bởi vậy mới cần được vợ hôn hôn a. "
" Ai là vợ của anh chứ? " Tư Noãn Noãn ngồi đối diện với Lê Bá Sâm, tay cầm điện thoại bấm bấm hỏi.
" Là Tư Noãn Noãn chứ ai a. "
" Ủa có sao? Sao tÔi không biết? " Tư Noãn Noãn nhướng mày hỏi.
Lê Bá Sâm nhìn trái, nhìn phải suy nghĩ nói.
" Biết mà, Noãn Noãn em quên gì cũng có thể quên nhưng không được quên anh. "
" A!... "
" Kệ anh chứ, liên quan gì đến tôi. "
" Noãn Noãn ơi là Noãn Noãn, anh tăng ca đó. "
" Thế sao anh không lo làm việc đi, còn ở đây than với chả thở với tôi làm gì? "
Lê Bá Sâm cúi đầu, ủy khuất đứng dậy đi về hướng bàn làm việc ngồi xuống.
Anh cố trưng ra cái bộ mặt cực đáng thương nhìn Tư Noãn Noãn một cái, sau đấy lại bắt đầu đặt tay lên máy tính đánh chữ.
Tư Noãn Noãn nhướng mày, nhìn như không nhìn Lê Bá Sâm, môi cô câu lên.
Thật sự không biết nên nói sao với Lê Bá Sâm... Càng ngày càng giống như con nít a.
- ----
Lê Gia.
Lưu Hà Mi rảnh rỗi nên lại đến Lê Gia thăm hai cháu nội, chính là bà vừa bước vào hỏi.
" Thiên Thiên và Thương Thương vẫn chưa ngủ dậy hay sao? "
Quản gia Lâm đang tưới cây cho mấy cây hoa hồng ở gần gần biệt thự đáp.
" Thiên Thiên và Thương Thương đi đến Lê Thị cùng với Tư tiểu thư rồi Phu Nhân. "
" A! Đi đến Lê Thị làm gì đấy? "
Lưu Hà Mi nhìn những bông hoa hồng đang khoe sắc xung quanh, mày hơi nhíu nhíu lại, không phải bà ghét hoa, mà là quá nhiều hoa nên hơi hơi choáng.
" Tư tiểu thư hôm nay vào bếp nấu buổi trưa cho cậu chủ đấy. " dừng một chút, môi ông câu lên nói tiếp.
" Nhìn những món mà Tư tiểu thư nấu, xem ra Tư tiểu thư rất là tỉ mỉ chuẩn bị những món đó đấy Phu Nhân. "
Ông thật sự cũng rất vui mừng khi Tư tiểu thư và cậu chủ quay lại bên nhau, nhìn cậu chủ cả ngày đều cười như vậy, người làm quản gia như ông có chết cũng yên lòng.
Lưu Hà Mi cũng cười, bà cười một cái nhẹ mới nói.
" Mong sau này, hai đứa nó sẽ không rời xa nhau nữa. "
Bà không mong ước gì hơn ngoài việc này, cháu bà cũng đã có hai đứa, thế là đủ rồi, hiện tại, chỉ cần Tư Noãn Noãn và Lê Bá Sâm trở về bên nhau nữa như vậy cũng đủ.
Những năm qua, Lê Bá Sâm chịu bao nhiêu dày vặt, bà nhìn thấy, bà cũng ân hận vì hết lần này đến lần khác khiến Lê Bá Sâm chịu nhiều tổn thương như vậy...
- ----
Lê Thị.
Tư Noãn Thiên và Tư Noãn Thiên ngủ một giấc hơn hai tiếng đồng hồ mới dậy, Lê Bá Sâm cũng tập trung làm việc, còn Tư Noãn Noãn ngồi yên bất động đọc tạp chí đợi hai cục thịt dậy.
Mãi cho đến khi trong phòng nghỉ của Lê Bá Sâm truyền ra tiếng khóc non nớt thì Lê Bá Sâm với Tư Noãn Noãn mới ngồi dậy đi thẳng vào trong phòng.
Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên hai mắt lim dim nức nở nho nhỏ.
Tư Noãn Noãn đi vội ôm lấy Tư Noãn Thiên, Lê Bá Sâm ôm lấy Tư Noãn Thương, hai ông bố, bà mẹ dỗ dành một chút, thì hai cục thịt rốt cuộc nín.
Tư Noãn Thiên dùng cánh tay đầy thịt của bé dụi dụi mắt nói.
" Con đói... "
Tư Noãn Thương cũng nhìn baba bé nói.
" Thương Thương cũng đói. "
Tư Noãn Noãn nhìn hai cục thịt ngủ dậy đáng yêu như này, lại nhịn không được mà hôn xuống má của hai đứa mới cùng Lê Bá Sâm ôm con đi ra ngoài.
Vì Tư Noãn Noãn biết rõ hai cục thịt khi ngủ dậy sẽ đói, nên cô có chuẩn bị sẵn sữa từ lúc hai cục thịt còn ngủ ngon giấc cơ, sữa lúc này chắc đã âm ấm vừa uống.
Lê Bá Sâm đặt Tư Noãn Thương xuống sofa, Tư Noãn Noãn cũng đặt Tư Noãn Thiên bên cạnh chị gái, hai bình sữa được Lê Bá Sâm đưa đến, Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên vội vàng mút.
Một bình sữa hơn một trăm ml rất nhanh hết sạch, hai cục thịt không no mày nhíu lại nhìn Tư Noãn Noãn lại nhìn Lê Bá Sâm.
Lê Bá Sâm không hiểu gì, còn Tư Noãn Noãn đỏ mặt xấu hổ, cô ho khan ' khụ ' một tiếng nói.
" Thật ra thì Thiên Thiên và Thương Thương vẫn chưa no. "
Hai cục thịt vừa nghe Tư Noãn Noãn nói, hai bé gật đầu lia lịa nói.
" Baba... Thương Thương đói. "
" Thiên Thiên cũng đói. "
Lê Bá Sâm nhướng mày, muốn cười mà không dám cười, lại nhìn thấy Tư Noãn Noãn đang đỏ mặt xấu hổ, nên anh càng mím chặt môi để bản thân không cười.
- ----------------------------
Bão 5/7 chương.
Truyện convert hay : Nông Kiều Có Phúc