Dường như Bùi Thần Dật đã chạy ngay về nhà, dọc đường đi anh không ngừng nghĩ, ngộ nhỡ cô đi thì sao? Ngộ nhỡ cô tránh anh thì sao? Lái xe với tốc độ suýt nữa vượt qua km/h, bán sống bán chết chạy về nhà.
Bùi Thần Dật mở cửa, liếc mắt đã thấy Thì Nhược Huyên im lặng ngồi trên sô pha trong phòng khách, rốt cuộc tâm trạng luôn lo lắng cũng bình tĩnh lại, từ lúc đi vào tầm mắt anh không rời khỏi cô cho dù chỉ một giây, chỉ sợ người anh nhìn thấy sẽ biến mất trong tích tắc.
Thì Nhược Huyên ngẩng đầu nhìn Bùi Thần Dật, nhìn anh vội vã, kéo tay áo chưa sửa sang xong, tâm hoảng ý loạn như có việc rất gấp, từ lúc vào cửa vẫn còn thở hổn hển, sợ cô đi rồi sao?
Cô cười nhẹ, nói với anh như trước đây: “Anh về rồi?” Nhưng hai người lại hiểu theo hai nghĩa khác nhau.
Bùi Thần Dật ngồi xuống cạnh cô, nhìn đôi mắt cô hơi sưng, cô đã khóc, tim anh như bị ai véo mạnh.
Thì Nhược Huyên xoay đầu: “Nhìn gì vậy? Không phải anh chưa từng thấy.”
Bùi Thần Dật kéo tay cô, cô né tránh, vỗ một cái vào quần mình: “Hôm nay nhiều muỗi quá.” Cô còn cười gượng với anh, sau đó ngồi cách xa anh một chút.
Bùi Thần Dật nhìn cô làm như vậy, anh muốn kéo cô vào trong lòng, thế nhưng nói như vậy có phải cô sẽ tránh càng xa không?
Anh kiềm chế ý nghĩ trong lòng, nhìn Thì Nhược Huyên: “Tiểu Huyên, chúng ta nói chuyện một chút được không?”
Thì Nhược Huyên nhìn anh theo bản năng, nhìn thấy đôi mắt anh lại nhanh chóng dời đi, không muốn kiểm tra xem tình cảm trong mắt anh là thật hay giả.
Cô cười gượng, giả bộ thoải mái gật đầu một cái: “Được, nói, chúng ta nói chuyện.”
Cô ôm chặt lấy cái gối trên ghế sa lon, dường như làm như vậy sẽ khiến cô an toàn hơn, cũng không bị tổn thương gì.
Từ lúc cô ở nhà anh đã thay đổi, đồ dùng trở nên nhiều hơn, còn có những đồ trang trí ấm áp nữa, giống như cái gối này, giống như giá gỗ trên bức tường kia, giống như hình dán trên gạch men sứ trong phòng tắm, giống như những ngôi sao trên trần nhà…. Nhiều không đếm xuể.
Thời gian họ ở cùng nhau không quá lâu, nhưng cô đã trở thành một phần cuộc sống của anh từ lâu rồi, anh mở cửa để cô đi vào, chuyện này rất tự nhiên, dường như cô đã ngấm vào tim anh rồi.
“Anh biết hôm nay em đứng ngoài cửa đã nghe thấy chuyện anh và Duệ Uyên nói, anh cũng không giải thích gì, bởi vì tất cả đều là sự thật, trước kia bọn anh biết trong Thịnh Thế có nội gián, nhưng bọn anh không có cách chứng minh, bởi vì đó là người mà ông nội Duệ Uyên phái tới, vì bọn anh chắc chắn đó là ai nên quyết định điều cậu ta tới bộ phận kỹ thuật, nhưng mục tiêu chứng minh luôn luôn đúng.”
Thì Nhược Huyên nhìn trần nhà, không có phản ứng gì với lời nói của anh, Bùi Thần Dật không biết cô nghĩ gì, chỉ có thể nói tiếp: “Tài liệu bị lộ không phải lần đầu tiên, nhưng lần trước cậu ta đã làm thành trò chơi, sau khi tài liệu bị lộ cậu ta đã sửa lại, làm game online đó trở nên phổ biến, anh và Duệ Uyên phát hiện nên đã sửa chữa nhưng không thể nên bọn anh quyết định đặt bẫy này. Lấy trò chơi sắp tung ra thị trường làm mồi nhử, cố ý để cậu ta trộm được tài liệu cơ mật đã bị sửa đổi, sau đó chúng ta giải vờ như công ty thật sự gặp vấn đề về tài liệu, khiến cậu ta chắc chắn tài liệu cậu ta trộm được là thật, cậu ta sẽ an tâm lập trình ra một trò chơi mới.”
“Nói cách khác các anh đã biết anh ta sẽ lấy trộm từ lâu rồi?” Thì Nhược Huyên vẫn không nhìn anh, cô lạnh nhạt nói ra vấn đề của mình, giống như lý trí đã vượt lên tình cảm, chỉ đơn thuần đang nói chuyện công việc với Bùi Thần Dật.
Bùi Thần Dật không biết giải thích thế nào: “Đúng, bọn anh đã biết cậu ta là người của công ty trò chơi khác lâu rồi.”
“Nếu như anh ta thật sự dùng những số liệu đó thì sao?” Thì Nhược Huyên đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh. “Những số liệu đó do anh viết, sẽ không đơn giản như vậy chứ?”
“Ẩn trong những số liệu đó là chức năng định vị tốt nhất và chức năng tự phá tường lửa.”
Thì Nhược Huyên vẫn nhìn anh, Bùi Thần Dật nhắm mắt lại: “Còn có chức năng đánh cắp số liệu, sau khi định vị được IP sẽ bị virus cho đến khi toàn bộ hệ thống máy tính hoàn toàn bị hỏng thì mới thôi.”
“Các anh muốn phá huỷ công ty đó.”
“Công ty đó là công ty của nhà hộ Tiết, nhưng mà đây là trò chơi giữa Duệ Uyên và ông nội cậu ta, nếu thắng thì Duệ Uyên sẽ tự do; nếu thua, Duệ Uyên phải trở về để kế thừa sản nghiệp nhà họ Tiết.”
Thì Nhược Huyên bình tĩnh gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Cô nghiêng đầu nhìn Bùi Thần Dật: “Cho nên bây giờ các anh đã bước vào điểm mấu chốt, muốn Tào Thuỵ tin rằng anh ta đã trộm được tài liệu thật, cho nên dạo này các anh tốn rất nhiều công sức, đầu tiên Tiết Duệ Uyên điều tôi đến chỗ anh, sau đó anh từ từ tiếp cận tôi để tôi đưa tài liệu giúp anh, khiến mọi người tin rằng chỉ có mình tôi tiếp xúc với tài liệu cơ mật của anh. Sau đó cố ý đánh nhau với Tào Thuỵ bên ngoài phòng họp, rồi để chuyện của chúng ta bị đồn ra cả công ty, xoá bỏ sự nghi ngờ cuối cùng trong lòng Tào Thuỵ, cuối cùng như Tiết Duệ Uyên nói, anh cố ý để lại tài liệu cơ mật trên bàn của tôi, mặc cho Tào Thuỵ lấy trộm.”
Thì Nhược Huyên hít mũi, thở dài một hơi: “Suy tính của anh thật kỹ lưỡng, ngay cả việc bàn làm việc của tôi gắn máy theo dõi cũng tính rồi, lúc đầu tôi còn tưởng trùng hợp.” Cô cười: “Ngay cả đường lui cũng không cho tôi, nếu anh không yêu tôi, vậy bây giờ tôi phải làm gì?”
“Không phải.” Giọng nói Bùi Thần Dật rất quả quyết.
“Không phải cái gì? Không phải không yêu tôi sao? Ha ha, là không thể không bị tôi yêu chứ?” Nước mắt cô không ngừng roi xuống: “Có phải anh thích tôi cũng vì kế hoạch không, để tôi diễn kịch như thật?”
Bùi Thần Dật thấy nước mắt của cô, nhẹ nhàng lau đi: “Không phải, em quên lúc đầu chúng ta không gặp nhau ở công ty…………”
Không đợi anh nói xong, Thì Nhược Huyên cắt đứt lời anh: “Ngay cả lần đầu chúng ta gặp nhau có phải do anh sắp đặt hay không tôi cũng không dám chắc, tôi không biết rốt cuộc anh giấu tôi bao nhiêu chuyện, càng không biết được tôi đã bị lừa bao nhiêu lần.” Nước mắt cô chảy càng ngày càng nhiều, còn Bùi Thần Dật thật sự không biết làm gì.
“Tiểu Huyên, anh…….”
“Bùi Thần Dật, chúng ta chia tay đi.”
Trong phòng khách to lớn, âm thanh mềm mại của Thì Nhược Huyên không ngừng vang vọng, đột nhiên phá vỡ sự yên tĩnh.