Những ngày cuối năm vội vã, người qua lại tấp nập đông đúc.
Trời hôm nay trong, vệt nắng nhẹ nhàng giọi xuống.
Thi thoảng có một vài cơn gió thổi qua, cơn gió sót lại của những ngày đông.
Tiết trời chuyển xuân sớm, ra đường người ta đã không cần mặc những chiếc áo khoác, áo choàng dày cộm nữa mà thay vào đó là những mẫu áo thu đông gọn nhẹ hơn.
Hôm nay Châu Thành có cuộc họp cuối cùng để cho ra mắt sản phẩm thiết kế thời trang Đông-Xuân.
Đây cũng là dự án cuối cùng của năm, đánh dấu bước ngoặt mới dành cho tương lai sắp tới.
Khác với mọi ngày, cuộc họp lần này Hạ Như Yên tham dự với tư cách là giám đốc thiết kế đại diện cho Châu Thành.
Bước đi đầy tự tin sánh vai cùng Châu Gia Việt.
So với trước đây, từ ngày vào Châu Thành cô đang ngày càng trưởng thành, chín chắn hơn hẳn.
Biết giữ những thứ đáng giữ, buông những điều cần buông, nhẹ nhàng đúng lúc và mạnh tay khi cần thiết.
Nhớ về những ngày đầu mới vào Châu Thành luôn non nớp lo sợ Châu Gia Việt phát hiện thì nay cô lại đường đường chính chính xuất hiện công khai cùng anh.
Ánh mắt xung quanh hiện rõ vẻ ngưỡng mộ cô gái ấy.
Trước cửa phòng họp, hai đoàn người bắt gặp nhau.
Không khí miễn cưỡng chẳng hề vui vẻ.
Bên kia dẫn đoàn là Tô Như Nguyệt, ánh mắt ả chẳng vui khi nhìn thấy Châu Gia Việt và Hạ Như Yên sánh bước cùng nhau.
Cánh cửa mở rộng cả hai đoàn cùng bước vào, họ ngồi xuống đối diện nhau.
Cuộc họp hôm nay Tô Như Nguyệt hoàn toàn để cảm xúc cá nhân chen vào công việc.
Cho dù bản thiết kế và mẫu sản phẩm có hoàn hảo như nào thì ả đều cho số điểm đánh giá rất thấp.
Lòng ả nổi cơn thịnh nộ bao nhiêu thì điểm càng tụt xuống bấy nhiêu.
Cuối cùng, kết luận đưa ra không đạt.
Căn phòng trở nên căng thẳng.
Tất nhiên cả Châu Gia Việt và Hạ Như Yên đều nhận ra rõ ràng chính ả ta đang làm khó, ý đồ của ả hiện ngay trên vẻ tức giận không kìm chế được.
Sau khi tất cả đoàn người rời khỏi ả nói: “Châu Gia Việt em có việc muốn nói riêng cùng anh?”
Hai đôi chân bỗng đứng sững lại, Châu Gia Việt liếc mắt nhìn Hạ Như Yên.
Cô khẽ gật đầu rồi lặng lẽ rời khỏi.
Lòng cô có chút phân vân nhưng cô đã dành trọn niềm tin đối với anh.
Vừa ra đến cửa, LyLa nói: “này, cô định để hai người đó ở riêng thật sao?”- lần này LyLa và Hà Thanh là hai trợ lí của Hạ Như Yên nhằm hoàn thành bộ thiết kế.
Như Yên mỉm cười: “nếu không thì làm sao? Dù gì cũng không thể nào để công sức bấy lâu nay đổ bể như này được?”
Hà Thanh hỏi thêm: “cô không sợ tình cũ không rủ cũng tới sao?”
LyLa lập tức đánh nhẹ một cái lên người Hà Thanh: “phủi phui cái miệng cô.”
Hạ Như Yên lắc đầu, khẽ cười đáp lại: “chuyện gì nên đến rồi cũng phải đến thôi! Hơn nữa tôi tin anh ấy.”
Tiếng nói đồng thanh của hai cô gái: “a…hèm…xin cô tự trọng.
Chúng tôi vẫn còn độc thân đấy.”
Ba đôi chân rẽ về hai ngả, Hạ Như Yên đi về phòng làm việc tổng giám đốc chờ Châu Gia Việt.
Quay trở về với phòng họp, không khí căng thẳng.
Trong khi Tô Như Nguyệt tỏ ý đắc chí còn Châu Gia Việt vẫn lạnh lùng, chẳng hề nhìn ả đến một cái.
Ả nhếch môi cười nói: “em biết chắc anh sẽ không bỏ Châu Thành được mà.
Chỉ cần anh quay lại với em thì em xin hứa dự án lần này sẽ không thiếu đồng đầu tư nào.”
Châu Gia Việt nhìn ả bằng con mắt lạnh lùng: “cô thay đổi rồi.”
Tô Như Nguyệt nhìn chăm chăm anh, gật đầu: “phải…phải…em thay đổi.
Tất cả cũng vì muốn được cạnh anh mà thôi.
Lẽ nào sau bao nhiêu việc em làm vẫn không đủ để anh nhận ra sao?”
Châu Gia Việt nhếch môi cười nhẹ: “nếu cô giữ tôi lại chỉ để nói về việc này thì tôi không có gì để nói.”
Anh vừa quay lưng bước đi thì ả nói luôn: “anh chỉ vì cô ta mà đành từ bỏ tương lai của Châu Thành sao? Em nghĩ hơn ai hết anh phải biết lần hợp tác này rất quan trọng, có thể đưa chuỗi thiết kế lần này ra thị trường nước ngoài.
Hơn nữa, để hợp tác với ông Jaccson không phải ai cũng có được đâu! Cho nên anh hãy tự mình nghĩ cho thật kĩ.”
Châu Gia Việt dừng lại, quay đầu đáp lại: “nếu việc hợp tác đã không được chấm theo tiêu chuẩn công bằng thì tại sao tôi phải duy trì hợp tác.
Còn chuyện giữa tôi đã kết thúc lâu lắm rồi.
Bây giờ tôi chỉ yêu duy nhất một mình Hạ Như Yên.
Vì thế giữa tôi và cô bây giờ chỉ là quan hệ đối tác bình thường, không bao giờ và không thể nào xảy ra chuyện quay lại.
Vì thế cô đừng để một chút tôn trọng cuối cùng trong tôi cũng chẳng còn.”
Lời nói Châu Gia Việt vừa dứt thì anh bước đi không hề quay đầu nhìn lại.
Tô Như Nguyệt run run, hai hàng nước mắt khẽ rơi xuống, ả ngồi bệt xuống bên chiếc ghế gỗ.
Ả vốn tưởng sau ngần ấy thời gian anh đã quên đi những chuyện năm xưa và sẽ cho ả cơ hội.
Ả cứ tưởng chỉ cần mình dùng dự án lần này thì anh sẽ chọn bên cạnh ả.
Thì ra tất cả do ả tự tưởng tượng.
Hoá ra sau tất cả mọi chuyện Châu Gia Việt vẫn mãi mãi chọn Hạ Như Yên.
Châu Gia Việt đi thẳng quay trở về phòng làm việc, khi thấy Hạ Như Yên đang ngồi bên ghế chờ đợi mình thì đành tiến đến ôm chầm lấy cô từ đằng sau.
Cái ôm chặt, cô ngước mắt nhìn hỏi: “anh làm sao thế? Có chuyện gì sao?”
Châu Gia Việt khẽ lắc đầu: “không sao.
Chỉ là mới rời xa em có một lát mà anh đã thấy nhớ rồi.
Anh cũng chẳng biết nếu cuộc sống anh không có em thì sẽ ra sao nữa.
Chắc là bây giờ vẫn một màu tẻ nhạt lắm!”
Hạ Như Yên đưa ngón tay mình chạm nhẹ sống mũi anh, cô khẽ cười: “anh thật sự không sao chứ?”
Châu Gia Việt cười, đôi môi dần ghé sát xuống gần kề môi Hạ Như Yên.
Vừa lúc Tô Nhược Hi- thư kí tổng giám đốc bước vào, vừa lúc chứng kiến cảnh ân ái, cô vờ ho nhẹ: “a…hèm…”
Cả hai giật mình đứng dậy, cả hai đều khá luống cuống, cười gượng.
Tô Nhược Hi nói: “tôi không cố ý làm phiền hai người đâu! Chỉ là ông Jacson muốn gặp anh.
Tôi đã chuyển tiếp cuộc gọi sang máy anh rồi đó.”
Châu Gia Việt tiến đến bên bàn làm việc nhấc máy nghe cuộc gọi, cả hai đã nói chuyện rất rất lâu..