Đêm khuya lành lạnh, ngoài đường xe cộ tấp nập, Hạ Như Yên ngồi trên chiếc taxi, tay ôm vòng lấy bụng, ánh mắt nhìn bên khung cửa sổ.
Cô cứ lặng im mà không lên một tiếng nào cả.
Chuông điện thoại reo lên, cô vừa nhấc máy thì đã có giọng bên kia nói vọng sang: “Như Yên cậu đang ở đâu?”
Hạ Như Yên buồn rầu đáp lại: “tớ đang ở đường …”
Thoáng nghe thấy vẻ bất ổn của Như Yên thì Mẫn Nhi hỏi lại: “sao thế? Có chuyện gì xảy ra rồi sao?”
Hạ Như Yên tự nhiên không kìm được cô bật khóc nức nở: “hu…hu…hu…”- cổ họng nghẹn lại nói không thành lời.
Đoàn Mẫn Nhi vội vàng hỏi han: “mấy ngày nay Ôn Gia Long đi công tác hay là cậu ghé nhà mình một lát đi.”
Cuộc điện thoại vừa tắt vội thì Đoàn Mẫn Nhi chạy xuống sảnh lớn chờ.
Thi thoảng bên tai nghe thoang thoảng tiếng khóc của Hạ Như Yên khiến cô lại bồn chồn không yên.
Tay khoanh trước ngực, chân bước vòng qua lại.
Ánh đèn rực sáng, chiếc taxi rẽ vào, Hạ Như Yên đờ đẫn bước xuống.
Đoàn Mẫn Nhi chạy vội tới, ôm chầm lấy Hạ Như Yên: “cậu sao thế? Làm tớ lo muốn chết được.”
Hạ Như Yên vòng tay ôm chặt Đoàn Mẫn Nhi mà khóc, tiếng nấc nghẹn ngào: “tớ…không biết…phải làm sao đây?”
Đoàn Mẫn Nhi buông nhẹ tay, nắm lấy hai bờ vai Như Yên, mặt sát mặt mà hỏi: “cậu mau nói đi có chuyện gì đã xảy ra?”
Hạ Như Yên thút thít đáp lại: “người mà năm xưa bố tớ hi sinh để cứu sống lại là Châu Gia Việt.
Thế nhưng anh ấy đã không nói sự thật này với tớ mà lại để tớ phải nghe từ miệng người yêu cũ.
Làm sao cô ta có thể biết rõ tất cả? Lẽ nào hai người đó còn qua lại với nhau sao? Hay là anh ấy đồng ý bên cạnh tớ là vì chuộc lại ân tình năm xưa?”- từng lời nói như vết cắt, cắt sâu vào da thịt Như Yên.
Đoàn Mẫn Nhi lắc đầu: “không đâu! Cậu bình tĩnh lại một chút.
Bây giờ cậu không còn một mình nữa đâu phải nghĩ tới đứa bé trong bụng nữa chứ!”- cô nhẹ xoa vòng quanh bụng Như Yên.
Hai đôi chân bước dần về phía thang máy, Đoàn Mẫn Nhi dìu Hạ Như Yên.
Cánh cửa phòng mở rộng, Hạ Như Yên theo vô thức tiến đến bên cánh cửa tủ lạnh để lấy một ít bia.
Đoàn Mẫn Nhi vội vàng chạy tới, lấy lần lượt những lon bia trên tay Hạ Như Yên đặt lại vị trí cũ: “cậu ấy…lại quên mình đang có em bé sao?”
Hạ Như Yên đáp lại: “ờ ha… tớ quên khuấy mất.”
Đoàn Mẫn Nhi đưa một ly sữa nóng: “cậu uống sữa đi.
Từ nay cấm cậu động đến rượu bia và nước ngọt.
Nếu như cậu mà làm cháu tớ bị làm sao thì cậu chết chắc.”
Hạ Như Yên gật đầu lia lịa: “được rồi, được rồi…sau này em sinh ra sẽ chừa lại cho cô Nhi một suất làm mẹ đỡ đầu.”
Đoàn Mẫn Nhi gật đầu: “đó là điều tất nhiên…”
Tại tập đoàn Châu Thành, Châu Gia Việt vừa kết thúc cuộc họp chiều với các đối tác, điều mà anh nghĩ tới đầu tiên là đến gặp Hạ Như Yên.
Suốt cả một ngày anh bị cuốn mình vào làn sóng công việc cho nên chưa gặp được cô.
Nỗi nhớ da diết, chân anh rải vội vàng đến phòng thiết kế.
Anh đứng sững lại, ánh mắt đảo nhìn qua lại nhưng chẳng hề thấy bóng dáng cô đâu.
Châu Gia Việt hỏi: “Như Yên…cô ấy đi đâu rồi sao?”
Hứa Đàn nhanh miệng mà đáp lại ngay: “cô ấy hôm nay xin nghỉ thưa sếp.”
Châu Gia Việt lo lắng hỏi lại: “sao cô ấy lại nghỉ việc?”
Lisa ấp úng mãi mới nói nên được câu: “sếp à…chuyện là hai người ở chung một nhà còn không biết lí do sao chúng tôi biết được cơ chứ!”
Chu Tử Hàn nói vào sau đó: “lúc sáng hai người không đi cùng nhau sao ạ?”
Châu Gia Việt lắc đầu: “không…”
Anh vội vã quay trở về biệt thự nhà họ Châu tìm kiếm khắp các căn phòng ngõ ngách nhưng cũng chẳng hề thấy Hạ Như Yên đâu! Lòng bồn chồn, bất an.
Thêm nữa anh nhớ về những lời Tô Như Nguyệt nói mấy ngày trước.
Chẳng lẽ là ả ta đã thật sự giở trò mà nói cho cô biết tất cả sự thật.
Bà Vương Tú Anh thấy con trai điên cuồng tìm kiếm nên hỏi: “này Gia Việt con đang tìm gì sao?”
Anh hỏi lại ngay: “mẹ, từ sáng giờ Như Yên có quay trở về nhà không?”
Bà Tú Anh lắc đầu: “không có, hai đứa xảy ra chuyện gì hay sao?”
Đúng lúc cả nhà họ Châu đang ngồi sẵn ở ghế sofa, ánh mắt đổ dồn về phía Gia Việt chờ câu trả lời.
Tiếng thở dài trong bất lực: “thực ra ân nhân cứu con ra khỏ vụ hoả hoạn năm xưa chính là bố đẻ của Như Yên.
Lần trước trong lúc bất cẩn con và Ôn Gia Long nói chuyện thì Tô Như Nguyệt cố tình nghe lén rồi nói tất cả cho Như Yên biết.”
Bà Vương Tú Anh đánh tới tấp vào con trai: “cái thằng trời đánh này…mẹ đã nói con tránh ả cáo già đó ra một chút.
Nay thì hay rồi Như Yên nó không chỉ trách về chuyện năm xưa mà còn vì con đã cố ý giấu giếm mọi chuyện.
Cái ả họ Tô đó thì có gì tốt đẹp mà con cứ phải để nó quẩn quanh mình thế hả?”
Châu Gia Việt phủ định đi: “mẹ à…con không hề để cô ta quẩn quanh mà là cô ta vô tình nghe được trong lúc con không để ý.”
Châu Gia Minh vội xoa dịu đi cơn tức giận của vợ: “bà xã à…uống miếng nước bớt cơn giận đi ha.”
Bà Tú Anh trừng mắt nhẹ, vờ khóc lóc: “ông xem việc tốt con trai ông làm đi.
Mẹ hạn cho con ba ngày nữa mà không đưa được con dâu mẹ về đây thì con cũng đừng quay về.”
Châu Gia Luân cũng vội vàng chen vào: “mẹ à…chắc là chị dâu đang giận mới thế thôi!”
Bà Tú Anh chỉ thẳng tay về phía Châu Gia Việt: “con xem lại mình đi từ ngày Như Yên về nhà họ Châu nó đã phải chịu bao ấm ức vì con rồi.
Còn không mau đi tìm nó xin lỗi đi…đứng đó làm gì nữa.”
Châu Gia Minh ra kí hiệu vẩy tay ý nói Châu Gia Việt mau đi đi.
Thực ra trong lòng bà Tú Anh chỉ nói như thế thôi nhưng hơn ai hết bà chỉ muốn hai con hạnh phúc.
Đặc biệt bà thương con dâu vì đã phải chịu bao thiệt thòi từ nhỏ lại phải gả chồng xa nhà.
Bà cũng đã từng có khoảng thời gian thanh xuân làm vợ làm dâu.
Cũng đã từng trải qua bao nhiêu thăng trầm mà người phụ nữ gặp phải.
Cho nên hơn ai hết bà thấu hiểu cho con dâu..