Bỗng dưng, từ trên không trung xuất hiện sáu tia chớp, sau đó sáu người lạ mắt đáp xuống trước mặt mọi người. Sau người này gồm một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi, còn năm người khác thì khá trẻ, tuổi chỉ khoảng chừng mười sáu tới hai mươi ba mà thôi.
Sáu người vừa đáp xuống khu rừng, người đàn ông đi đầu liền nhíu mắt lại, nhìn thấy đám siêu thú đang hung hãn nhìn mình. Hắn có chút giật mình không nhỏ, sau đó quay sang nhìn đám người Tuyết Quân cùng Lý Ngọc Vân.
- Tuyết Sa, chị không có việc gì chứ ?!
Người đàn ông phát hiện Tuyết Sa ở trong mấy người lạ mặt khác nên nhanh chóng chạy tới hỏi, hắn định vươn tay ôm nàng vào lòng nhưng bị Tuyết Sa tránh kịp, nàng liếc mắt nói với hắn :
- Sao cậu lại tới đây ?! Lại còn mang theo mấy đứa con của tôi đi theo ?! Cậu có tin một lát tôi đánh cậu rụng răng không ?!
- Ha ! Cái này .... mấy đứa nhỏ phát hiện chị đi vắng khỏi nhà nên hốt hoảng chạy đi kiếm. Rồi sau đó dùng quả cầu phép thuật điều tra vị trí của chị thì phát hiện chị đang gặp nguy hiểm, nên bọn hỏ nhanh chóng đuổi theo tới đây !
Người đàn ông nọ liền giải thích, năm thanh niên đi cùng với hắn cùng đã chạy tới bên cạnh Tuyết Sa, một người con gái nũng nịu nói :
- Mẹ , tụi con lo lắng cho mẹ nên mới đi tìm. .. Đã thế mẹ còn la tụi con nữa ... Mẹ không thương tụi con ...
Vẻ mặt của Tuyết Sa có chút giãn ra, nàng dịu dàng vỗ nhẹ lên má cô con gái này, nói :
- Mẹ sao la các con được chứ, tại mẹ sợ tụi con gặp chuyện gì trên đường thì biết làm thế nào ?!
Một người thanh niên trông nhỏ tuổi nhất vung tay lên cao, nói :
- Mẹ đừng quá lo lắng, chúng con là các chiến binh vì công lý, cái xấu sẽ luôn luôn khuất phục ...
- Phì ... ! Ha Ha Ha !
Ma Vương nghe hắn nói thế nhịn không được cười lên một tiếng, cười tới nỗi nước mắt chảy đầy mặt !
- Ha ha, cậu nhỏ nói chuyện làm ta nhớ tới mấy tên đạo sĩ của năm ngàn năm trước quá ! Ha ha ... buồn cười chết đi được !
Chàng thanh niên có chút tức giận nhìn người này, hắn vung nắm tay định xông lên đánh Ma Vương, may mắn Tuyết Sa đã vung tay cản lại, nàng nói :
- Hắn nói đúng đó, thật sự có nhiều chuyện không thể nói suôn là được ! Hài, một lát nữa mẹ sẽ nói rõ với các con nghe !
Một người thanh niên trông khá già dặn cùng vỗ vai khuyên em mình, hắn nói :
- Em bớt tính bồng bột một chút đi, à mẹ. Mấy người này là ai ? Vì sao họ lại đi chung với mẹ ?!
Tuyết Sa mỉm cười, quay sang giới thiệu với Tuyết Quân
- Anh hai,chị ba, đây là năm người con của em. Đứa lớn nhất tên là Nhân, kế tiếp hai con gái là Dung và Hạnh, cậu thứ tư chính là Nghĩa và thằng út này chính là Dũng ! À, còn đây chính là Vương Lâm, chắc chị cũng nhớ chứ !
Tuyết Quân ồ lên một tiếng, nàng đưa mắt nhìn năm người thanh niên trước mặt này một cái, rồi nhìn sang người đàn ông Vương Lâm khẽ nhíu mày suy nghĩ , sau giây lát liền giật mình, nói :
- Cậu là bé trai cuối cùng của bộ lạc ?!
Vương Lâm cũng đánh giá hai người trước mặt này, sau một hồi thì hai mắt của hắn đỏ lên, một giọt lệ vui mừng trào ra :
- Chị Quân, anh Thành ! Em tưởng sẽ không còn gặp lại chị nữa chứ ?!
Lệ Thiên Thành gật đầu mỉm cười, với hắn rồi nói :
- Mấy năm nay cậu cực khổ rồi, cảm ơn cậu !
- Không có gì ! Em ra sức tìm kiếm mọi người nhưng không gặp, chỉ gặp mỗi chị Sa nên mới theo chị chăm sóc mấy đứa nhỏ luôn ! Mấy năm nay hai anh chị vẫn tốt chứ ?! Ôi, thời gian như gió chảy mây trôi, chớp mắt đã qua vạn năm.
Giọng nói của Vương Lâm có chút kích động, hắn ôm bả vai của Thiên Thành, vẻ mặt cực kỳ vui sướng.
Năm người thanh niên cùng đi tới chào hỏi hai người cậu và dì của mình. Tuyết Quân thì cười tươi không ngớt, nàng thích hai đứa cháu gái xinh đẹp dễ thương này lại nói chuyện rất có duyên nữa, nên ba dì cháu liền cùng nhau đi sang một góc tâm tình với nhau. Lệ Thiên Thành cùng với Vương Lâm nói chuyện với ba cậu cháu trai, hắn rất vui vì ba người cháu của mình có tiến bộ trong pháp thuật, gương mặt cũng vì thế mà khá lên không ít, nét cười không dừng trên mặt.
Lý Ngọc Vân ở bên cạnh đứng lẻ loi một mình, hắn thầm nói : " Hài, tự nhiên bỏ mình nơi đây ! Mệt thật, lão Ma chúng ta đi xem Lôi Long hắn thế nào đi. "
Lý Ngọc Vân cất bước đi tới gần Lôi Long, nhưng hắn còn chưa kịp ngồi xuống hỏi thăm thì có một người con gái cưỡi trên lưng một con sư tử lao thẳng tới chắn trước mặt hắn. Gương mặt của nàng sáng như tuyết, không có một chút hồng trần nào vương vấn, rất ngây thơ, rất trong sáng.
Nàng nhảy xuống lưng sư tử, rồi ngồi xuống bên cạnh Bạch Hổ, nói :
- Mẹ, người ... người nói đây là .... là cha con sao ?!
Bạch Hổ nhìn con gái gật đầu một cái , rồi nhẹ giọng kể sơ lại chuyện trước kia cho con gái nghe. Gao Lion biết nên tránh xa khỏi đây chừa lại không gian cho gia đình, nó truyền lệnh cho các siêu thú trong rừng giải tán rồi từ từ lầm lũi bước đi.
- Này , anh cọp !
Lý Ngọc Vân cất bước đuổi theo
- Hừ ! Có chuyện gì ?!
Gao Lion có chút kỳ quái, hắn chưa từng nghe ai gọi mình là anh cọp cả, bởi lẽ hắn là sư tử mà !
- À, không. Tôi rất hâm mộ mấy anh ! Hi hi, từ nhỏ tôi xem phim siêu nhân Gao rất hâm mộ anh ! ha ha....
Lý Ngọc Vân vừa nói vừa cười, gương mặt có vẻ ngô ngố. Gao Lion quay lại nhìn hắn, rồi sau đó nói :
- Cậu có hứng thú vậy sao ?! Thật sự chúng tôi cũng không như trong phim, chỉ vì ghét cảnh bất công của người Org gây cho loài người nên không thể không ra tay !
Lý Ngọc Vân cười một cái, rồi nói với Gao Lion
- Anh cũng đừng đi, ở lại nói chuyện một lát. Có vài chuyện tôi vẫn hiếu kỳ muốn hỏi lắm !
Gao Lion từ từ nằm xuống, dùng đôi mắt to nhìn người thanh niên này, rồi nói :
- Cậu cứ hỏi, nếu biết thì tôi trả lời.
----------------------
Sau một hồi hàn huyên, Lôi Thụy - con gái của Lôi Long cùng Bạch Hổ, cũng đứng lên nói với mọi người :
- Mọi người theo tôi vào nhà nghỉ tạm ! Xin lỗi vì lần thất lễ lúc nãy .
Mấy người Tuyết Quân cũng khoát tay coi như bỏ qua, bất quá Ma Vương Lý Ngọc Vân thì không như thế, hắn có chút kỳ kèo mặc cả nói :
- Ít nhất phải đem tới rượu ngon cho bổn Vương, hừ hừ . Nếu không, bổn Vương hủy luôn cái đảo bé nhỏ này ...
Tuyết Quân vung tay đánh hắn một cái, nói :
- Lão nói ít một câu không ai bảo lão câm ! Hừ, biết điều im lặng một chút .
Ma Vương lầm bầm lầu bầu, có chút không tình nguyện : " Đàn bà con gái là những người khó chơi ... À, mà hình như có một người ngoại lệ .... "
Hai người nói qua lại vài câu rồi cũng đi theo Lôi Thụy đi về phía trung tâm hòn đảo. Trung tâm hòn đảo có một dãi núi cao lớn, phía dưới chân núi là một hang động tự nhiên rộng lớn, có thể đủ cho một trăm người ở mà không chật.
Nơi đây chính là nơi hằng ngày mẹ con Bạch Hổ cùng Lôi Thụy sinh sống, ngày ngày hai người họ lấy sự chăm sóc các loài thú làm niềm vui. Lôi Thụy lớn lên ở đây từ nhỏ, nàng rất thích đi chơi cùng với các siêu thú, cùng chúng vui chơi, cùng chúng hái lượm trái cây. Có thể nói, tâm hồn của nàng vô cùng trong sáng, không bị ô nhiễm một chút gì từ xã hội hiện đại, nơi mà con người vì mưu sinh mà không từ mọi thủ đoạn.
Lý Ngọc Vân thấy ngọn núi cao chót vót, đỉnh núi mất hút vào đám mây trắng trên bầu trời, trong lòng hắn thầm than : " Nơi này thật hùng vĩ, xứng đáng là một kỳ quan thắng cảnh của tạo hóa ! "
Mọi người theo Lôi Thụy bước vào trong động đá, bên trong được bày biện đơn giản. Chính giữa động có một bàn lớn, được làm từ đá cẩm thạch, xung quanh kê vài cục đá được đục đẽo khá bằng phẳng làm ghế ngồi. Trên vách động có treo những bức tranh vẽ về thiên nhiên, về muôn thú, về những sinh hoạt thường ngày của chúng.
Lôi Thụy thấy Lý Ngọc Vân nhìn lấy những bức tranh ấy nên có chút đỏ mặc, nàng lúng túng đáp :
- Đây ... là tôi vẽ đó !
Lý Ngọc Vân gật gật đầu, khen ngợi :
- Vẽ rất khéo, nếu đem bán đấu giá thì được nhiều tiền lắm !
Lúc này Bạch Hổ cũng cõng Lôi Long đi vào trong một căn phòng được làm bằng đá, nàng nhẹ nhàng đặt hắn nằm xuống rồi đắp chăn lên, sau đó đi ra nói với mọi người :
- Nơi ở có chút sơ sài, mong mọi người thông cảm .
Tuyết Quân mỉm cười, nàng nói :
- Dì Bạch cũng đừng khách sáo ,cứ xem tụi con là người một nhà được rồi.
Lệ Thiên Thành cũng gật đầu đồng ý. Mấy người trong gia đình Lệ Tuyết Sa thì đang rất thích thú với những món đồ vật bằng gỗ trưng bày trên một bàn đá gần đó, năm người bán tán không ngớt.