Người Vớt Xác

chương 7

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cuốn xuống á?” Tôi nhíu mày nhìn Từ Phượng. Ban đầu tôi cứ nghĩ người công nhân đã chết kia quấn lấy Từ Phượng là vì muốn mạng của cô, nhưng bây giờ xem ra chuyện này không hề đơn giản

Từ Phượng vuốt cằm nói, “Chị cũng chỉ nghe lại từ công nhân trên công trường thôi”

“Chị Từ, chị vẫn còn chuyện muốn giấu em!” Tôi ra vẻ mất hứng nói

Từ Phượng lập tức giật nảy mình, vội vàng nói: “Trần Tùng, em đừng giận, chị không phải cố ý muốn giấu em. Kỳ thật lúc người công nhân kia chết, mọi người đã ngay lập tức nghi ngờ là có liên quan đến chiếc quan tài cổ trôi trên sông cách đây một thời gian rồi”

“Cổ quan như nào?” Tôi líu lưỡi hỏi

Chắc chắn sự tình đều nằm ở chỗ chiếc quan tài cổ kia.

Từ Phượng trả lời, “Chính là loại quan tài xưa ơi là xưa ấy, đã mục nát đến không còn hình dáng, nhưng kỳ quái chính là thi thể nữ bên trong lại hoàn hảo không hư hại gì”

“Nữ thi còn nguyên vẹn?” Tôi sốc. Nghĩ đến Lý Thuyên, sau khi anh ta chết đuối cơ thể dần mục nát chỉ còn cái đầu là nguyên bẹn. Kết quả làm trong thôn huyên náo đến gà bay chó sủa.

“Ừm, vốn dĩ chị đã báo cáo chuyện này với Viện nghiên cứu khảo cổ học trong thành phố, kết quả không ngờ rằng tới ngày hôm sau nữ thi đó lại một mình trôi nổi ở trên sông, chỉ còn mỗi bộ xương trắng héo!” Tự Phượng nói một hơi dài không hề giấu giếm

“Kỳ lạ hơn nữa là bất luận bọn chị có dùng cách gì để kéo xác lên, nữ thi kia vẫn bất động trên sông. Ngay đêm đó thì công nhân kia bị cuốn xuống sông, chuyện về sau em cũng đã nghe kể rồi”

“Em hiểu rồi, sợ rằng người công nhân kia đã lấy thứ gì đó không nên lấy” Tôi nghe xong trong lòng đập bộp một tiếng. Thế là Từ Phượng dẫn tôi đến nơi ở của công nhân kia

Mấy công nhân của Từ Phượng đều sống trong những ngôi nhà dựng tạm bên bờ sống, tôi đến nhà của công nhân kia tìm kiếm một hồi vẫn không tìm thấy gì.

Không có chút thu hoạch nào, tôi và Từ Phượng đành rời đi, nhưng trên công trường lại xảy ra chuyện. Từ Phượng liền chạy đi xem xét, hóa ra là người nhà của công nhân đã chết đến náo loạn đòi bồi thường, Từ Phượng vừa đến đã bị họ cuốn lấy.

Từ Phượng thấy không thể thoát ra ngay được, bảo tôi đến phòng làm việc của cô ấy để chờ, cô ấy thì đi trấn an đám người nhà kia.

Tôi đợi Từ Phượng trong văn phòng công trường mãi, không ngờ màn đêm buông xuống rồi mà vẫn không thấy cô ấy trở lại. Tôi đã đói đến mức không chịu nổi nữa bèn ra ngoài kiếm cái gì đó bỏ bụng rồi mới quay lại công trường.

Tôi không bao giờ ngờ được rằng vừa về đã cảm giác thấy âm khí trên bờ sông ngày một dày đặc. Tôi cau mày nhìn thoáng qua mé sông thì lập tức ngẩn người, một bóng lưng quen thuộc đang đi về hướng dòng sông!

Tấm lưng kia có chút giống Từ Phượng, tôi liền vội vã đuổi theo, lại gần mới biết đúng là Từ Phượng.

Tôi hô to, “Chị Từ, chị định làm gì, mau trở lại đây!”

Nhưng dường như Từ Phượng không nghe thấy tiếng tôi gọi, chân vẫn đều đều bước xuống sông.

Tôi lại vật vã chạy theo nắm tay bàn tay nhỏ bé không xương của cô ấy. Vừa định mở miệng thì nhìn thấy một màn cả đời khó quên.

Khí đen nhè nhẹ quấn quanh mặt Từ Phượng, khóe mắt đen kìn kịt, hai mắt lừ đừ nhìn tôi chằm chằm.

Ngay khi tôi vẫn còn ngốc người, Từ Phượng đột ngột giơ tay lên bóp lấy cổ tôi, khóe miệng cong lên một nụ cười tàn nhẫn.

Cô ấy bóp chặt đến mức tôi không thở nổi, tôi cố gắng ra sức bẻ tay cô ấy nhưng sức lực Từ Phượng tự nhiên lớn vô cùng, tưởng chừng như tôi đang nắm lấy hai cây gậy sắt cố định không thể tách rời.

Lúc đầu tôi còn có thể hô cứu mạng, càng về sau lực của Từ Phượng ngày một mạnh, tôi không có cách nào thoát ra được, thậm chí tôi còn lo sợ cô ấy sẽ đem cổ họng tôi bóp nát.

Cũng may từ nhỏ tôi đã bơi rất tốt, nín thở năm sáu phút không phải là vấn đề. Nhưng tôi vẫn tuyệt vọng vô cùng, bờ sông cách lán trại của công nhân có chút xa. Nếu như không ai phát hiện ra tôi, e rằng tôi sẽ sớm biến thành một cỗ thi thể lạnh băng.

Tôi liều mạng nắm lấy Từ Phượng, dùng chân đá cô ấy. Những cô ấy vẫn thờ ơ như không, ánh mắt nhìn chằm chằm tôi như nhìn vào kẻ thù.

May mà khi phổi tôi sắp nổ tung vì thiếu dưỡng khí thì một công nhân đi ra ngoài đã phát hiện ra chúng tôi, thế là anh ta gọi tới mấy công nhân nữa để cứu giúp

Khi ánh sáng mạnh của đèn pin chiếu vào mặt Từ Phượng, Từ Phượng hét lên một tiếng rồi buông lỏng hai tay. Sau đó ngất xỉu dưới sông

Tôi thở dốc từng cơn, thấy Từ Phượng nằm đó liền nhanh chóng ôm cô ấy lên bờ vì lo thứ kia sẽ bò lên người Từ Phượng. Thế nhưng không thấy bảo vệ của cô ở đâu cả, tôi chỉ có thể đưa cô ấy về lại chung cư.

Đến được cổng chung cư, tôi vừa bế Từ Phượng vào thì cô ấy cũng từ từ tỉnh dậy. Bối rối một lúc mới hỏi được tôi chuyện gì đã xảy ra

Tôi cả giận nói, “Chị suýt chút nữa là bóp chết em rồi. Không phải chị đi xoa dịu gia đình công nhân sao? Sao cuối cùng lại thành bị ma nhập rồi đòi nhảy sông tự sát hả?”

Sắc mặt Từ Phượng trắng bệch, trong mắt tràn đầy sợ hãi, cô vô thức nói, “Chị… chị giống như vừa nằm mộng, chị muốn kết hôn”

“Kết hôn?” Tôi hơi sửng sốt, trong lòng nhanh chóng hiểu rõ.

Công nhân đã chết kia có thể là muốn kéo Từ Phượng xuống làm vợ hắn. Tuy nhiên nửa đường lại bị tôi ngán chân, tối hôm qua cũng bởi vì có tôi nên hắn ta không thể bước vào mộng của Từ Phượng.

Cái này cũng có thể giải thích được vì sao vừa nãy Từ Phượng đưa tay ra bóp cổ tôi, ánh mắt cô lại lộ rõ vẻ hận thù như thế. Là do hồn ma người công nhân kia cho rằng tôi cướp mất người phụ nữ của hắn ta.

Tôi nhanh chóng bế Từ Phượng lên tầng và nói rõ chuyện hồn ma của công nhân kia muốn cưới cô ấy, Từ Phượng nghe xong càng thêm sợ hãi, ôm tôi rất chặt

Sau khi đặt Từ Phượng xuống, Từ Phượng vẫn nắm lấy tay tôi, khẩn khoản, “Trần Tùng, em đừng đi, chị sợ!”

“Em không đi, một ngày rồi chị đã ăn gì chưa? Em đi lấy chút đồ cho chị nhé” Tôi an ủi Từ Phượng

Có thể Từ Phượng thật sự sợ hãi, cho dù tôi chỉ đi lấy đồ ăn cô ấy cũng theo sát bên cạnh. Ăn xong, tôi bảo cô ấy lên giường nghỉ ngơi.

Vốn định đêm nay cũng sẽ dựa vào mép giường trông chừng cô ấy ngủ, không ngờ sau khi trèo lên giường Từ Phượng lại nói, “Trần Tùng, đêm nay em ngủ cùng chị được không? Có thể không?”

Phải nói là Từ Phượng rất đẹp, đàn ông muốn ngủ với cô ấy nhiều vô số kể, nhưng tôi lại có chút không nguyện ý, cũng chẳng phải là sợ con ma kia báo thù. Mà là “nhìn nhưng không ăn được”

Chỉ cần cô ấy làm vẻ đáng thương một chút tôi là tôi lại lập tức giơ hai tay đầu hàng.

Nhắc đến cũng thật kỳ quái, đêm nay tôi thế mà lại vô cùng bình tĩnh, sau khi thấy Từ Phượng ngủ thiếp đi, tôi cũng chầm chậm tiến vào mộng đẹp.

Ngày hôm sau, cả hai người đều bị điện thoại đánh thức. Từ Phượng nhanh chóng bắt máy, sắc mặt lập tức biến đổi, tôi thấy vậy liền chột dạ hỏi cô ấy chuyện gì thế

Từ Phượng dè dặt nói, “Công trường lại có người chết, Người bảo hộ thông báo cho chị biết, anh ta thấy Lưu Sài bóp chết người trực ban”

Lưu Sài chính là tên công nhân đã chết trước kia

Nghe Từ Phượng nói xong, tôi cau chặt mày. Hắn ta rốt cuộc muốn cái gì?

Oán quỷ bình thường sẽ không làm loạn hại người, tối hôm qua Lưu Sài mượn thân Từ Phượng muốn giết tôi là do cảm thấy tôi cướp mất đồ của hắn. Hay là công nhân vừa mới chết kia lấy cái gì của hắn rồi?

Nghĩ đến đây tôi liền bảo Từ Phượng, “Chị Từ, em với chị cùng đi”

Từ Phượng đương nhiên cầu còn chẳng được. Lúc tôi cùng Từ Phượng đến công trường xây dựng, công nhân bị bóp chết sắc mặt đã xanh tím cả rồi. Đầu lưỡi lè ra ngoài, cặp mắt trừng to đầy vẻ kinh hoàng.

Từ Phượng hỏi tôi nghĩ gì. Tôi hỏi người công nhân này sống ở đâu. Sau khi có đáp án tôi liền cùng Từ Phượng đến đó tìm kiếm

Sau một hồi lật giở, tôi tìm thấy một ngọc bội hình cá nhỏ, toàn thân đỏ bừng tựa như có máu tươi chảy ra từ bên trong.

“Chị Từ, chị hiểu biết nhiều, miếng ngọc này là của người công nhân kia thật hả?” Tôi cảm thấy miếng huyết cá ngọc bội này không đơn giản, phía trên nó có một mùi vị kì dị làm tim tôi đập mạnh liên hồi.

Từ Phượng lấy nó cầm một lúc, còn đưa lên mũi ngửi thử, sau đó phán, “Có mùi ăn mòn nhẹ, chẳng lẽ thứ này được lấy ra từ cỗ quan tài đó?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio