Sau một thời gian chờ đợi và chờ đợi, rốt cuộc cũng nhịn được tới lúc tan học. Đồng Liệt Lâm nhanh nhẹn dọn sạch sách vở vào cặp sách, sau đó giành lấy đường của thầy giáo mà bay trước ra ngoài, phát huy tuyệt đối thể lực khủng khiếp, dùng tốc độ cuồng phong chạy đến nhà của Phương Tiểu Lương.
“A Lâm, hôm nay rãnh rỗi đến chơi à?” Phương mẹ nhìn anh đứng trước cửa, cười vui vẻ ra mở cửa.
“Mẹ Phương, hôm nay Tiểu Lương sao lại nghỉ học vậy?”Anh cũng không có nhiều thời gian dông dài, trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề.
“Tiểu Lương bị ốm rồi, sáng sớm hôm nay yếu đến mức bất tỉnh không rời giường được, cho nên xin nghỉ học một buổi.”Mẹ Phương khẽ lách người sang một bên, để cho anh vào nhà. “ Mà cũng thật kì lạ, hôm qua đi học trở về liền không nói tiếng nào, về phòng cơm cũng không ăn, có hỏi xảy ra chuyện gì lại không chịu nói….A Lâm, con có biết nó có tâm sự gì không?” Mẹ Phương lo lắng hỏi.
Đồng Liệt Lâm trầm mặc một lúc sau mới mở miệng nói:” Hôm qua con và Tiểu Lương cãi nhau…”
Phương mẹ khẽ gật đầu:” Nó còn nhỏ nói cái gì con cũng không nên để trong lòng. Hơn nữa Tiểu Lương nhà ta thường không chú ý lời nói mà hay gây ra tức giận.” Bà có linh cảm cho rằng chuyện này là do con mình khơi mào mới có thể gây ra cãi vã.
“Không, không phải là do cậu ấy, …là do con chọc tức cậu ấy trước, cậu ấy có mắng con thế nào cũng đều đúng.” Hắn tràn đầy áy náy nói, “Mẹ Phương , rất xin lỗi, là do con làm cho Tiểu Lương bị ốm.”
Phương mẹ dịu dàng cười cười, “ Người con muốn xin lỗi cũng không phải là ta, mà là cô bé đang nằm trong phòng kia kìa!” Bà biết điều không làm phiền đến thời gian cho người bọn họ hòa giải, liền quay trở lại nhà bếp nấu cơm tối.
“À, A Lâm!” Đang đi vào nhà bếp, đột nhiên Mẹ Phương quay người gọi anh lại.
“Sao ạ?”
“Trong lúc ở bên cạnh, lưu ý một chút, biết đâu sẽ được.” bà nở nụ cười đầy ngụ ý rồi quay đi.
Đồng Liệt Lâm cắt nghĩa mãi vẫn không hiểu nổi, nhìn chằm chằm cánh cửa mà Mẹ Phương vừa khép lại, trong lòng đột nhiên nghĩ bà có phải là nhà ngôn ngữ học hay không.
Sau một hồi khá lâu, anh mới giơ tay lên gõ cửa phòng Tiểu Lương, “Mời vào”. Âm thanh mềm mại từ sau cánh cửa truyền tới.
Nghe vậy anh nhanh chóng mở khóa cửa, nhìn thấy Tiểu Lương yếu ớt nằm quay lưng về phía cửa. Nếu là thường ngày cô luôn xuất hiện trước anh với bộ dạng gọn gàng đáng yêu thì nay nhìn cô yếu ớt đến không thể chịu nổi.
“Tiểu Lương!” anh nhẹ nhàng gọi tên cô, không hay biết thân thể cô đã cứng ngắc từ lúc anh mới bước vào.
“Sao cậu lại tới đây? Có chuyện gì sao?” Một lúc sau cô mới lấy giọng hết sức lạnh nhạt đáp lời anh, không giống như lúc trước cô rất nhiệt tình cùng anh nói chuyện.
“Không có gì, hôm nay cậu không đi học, lớp rất lo cho cậu, cho nên tan học tôi cố ý đến thăm xem cậu có chuyện gì.” anh vẫn như cũ đứng ở cửa, không dám xông thẳng vào phòng cô mà không có lời mời, “Mẹ Phương nói cậu ngã bệnh, có nặng lắm không? Giờ đã cảm thấy khỏe hơn chưa?”
Cô im lặng, không có chút phản ứng.
“Tiểu Lương?” Thấy cô không có ý trả lời, anh liền bước về trước một bước.
“Đã nộp bản chép phạt chưa?” Bỗng dưng cô hỏi.
“Ừm, đã nộp sáng nay rồi.” Quả nhiên là Phương Tiểu Lương, luôn luôn là anh em tốt với anh, luôn quan tâm anh, sợ anh không chịu chép phạt sẽ bị mắng.
Nhất thời nhận thức được điều này khiến khóe môi anh nở ra nụ cười.
“Vậy là không đi xem phim sao?” Cô lại hỏi tiếp.
“Không, vả lại hôm qua tôi với Tiểu Phân đã chia tay rồi.”, anh đáp lời vô cùng nhẹ nhõm, không giống như vừa kết thúc một mối tình khổ sở, ngược lại còn giống như được giải thoát.
“Phải không? Cậu không hối hận sao? Chẳng phải Lương Dung Phân là người cậu phải theo đuổi rất lâu hay sao?”
“Không hối hận, tôi còn ghét cậu ấy cực kì ấy chứ. Cứ tưởng rằng cô ta là người dịu dàng, hiểu chuyện, ai ngờ theo đuổi tới sau này mới phát hiện…Hừ, sớm biết chia tay là tốt rồi.” Anh nhún nhún vai nói.
“Chuyện tình cảm, cậu luôn luôn đều là như vậy…” Giống như thở dài, cô nhẹ nhàng nói.
“Cậu làm sao vậy?” Anh khẽ chau mày, nụ cười cũng biến mất, đột nhiên anh nhận ra, hơn mười mấy năm qua vô cùng hoang phí, bởi vì anh dường như chẳng hiểu gì về cô. Phương Tiểu Lương, cô thật xa lạ, đến nỗi như không biết phải làm sao để quên đi khoảng cách giữa người mà chỉ cách mấy ngày trước vẫn luôn khăng khít, nay đã bắt đầu trở nên xa xôi…
“Đâu có gì, mệt mỏi chút ấy mà.” Cô kéo chăn bông lên đỉnh đầu, nặng nề xoay người vào trong.
“Này! Cậu định bệnh đến chết, hóa thành Oan Quỷ về tìm tôi báo thù sao?” Anh bước về trước, kéo chăn bông xuống “ Tôi đã nói với cậu…”
“Cậu làm sao vậy? Sao mặt tái quá vậy?” Nghe lời này của như, khuôn mặt lạnh nhạt vừa rồi của cô chợt hóa thành tro.
Anh đưa tay lên sờ trán cô, có lẽ rất nóng, hắn bất giác mắng cô: “Cậu biết là bị nóng sốt? Lại còn đem chăn bông đắp lên tận đầu, có phải muốn chết không vậy?”
Cô nhíu mày, khàn khàn giọng mở miệng: “Mạng này là của tôi, không cần cậu nhọc công quan tâm.”
“Cậu lại còn cáu với tôi?” Anh tức giận hỏi: “Cậu còn muốn giận đến lúc nào?”
“Tôi không có.” Cô quay mặt, không muốn nhìn vào mắt anh, lại càng không muốn mình thêm một lần trầm luân nơi đôi mắt xinh đẹp kia. “Cậu còn nói không có? Vậy cậu rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy?” Nếu không phải cô đang bị bệnh, thân thể suy nhược, anh nhất định sẽ dạy dỗ cô một bữa. “Như vậy còn không phải là giận tôi lập tức mang đầu tôi cho cậu ngồi!”
“Tôi với cậu có chuyện gì liên quan với nhau sao? Tôi cần quái gì giận dỗi với cái đồ chết tiệt cậu?” Cô học lại giọng điệu của anh.
“Cậu không cần bắt chước giọng điệu của tôi.”
“Đồng Liệt Lâm, cậu đừng tưởng là bạn của tôi hơn mười năm mà có thể quan tâm trông đông nom tây, tôi Phương Tiểu Lương, là một con người độc lập, không cần phụ thuộc, hơn nữa, tôi cũng xin nhắc cho cậu nhớ, ngày hôm qua chúng ta đã chính thức cắt đứt quan hệ bạn bè…” Cô ho khan liên tục… cũng còn chưa nói xong, thiếu chút nữa có thể không thở nổi.
“Cậu không thể cho rằng những lời hôm qua là do vô tâm mà nói ra sao?” Anh nhịn mà hỏi cô, hôm nay đã quyết tâm cùng cô giảng hòa, rốt cuộc cô vẫn còn giận anh cái gì?
Cô nói theo hơi thở, nở một nụ cười yếu ớt “ Mời….”
“Đi ra ngoài…” Cô đưa ngón tay hướng ngoài cửa.
“Cái gì?!” Anh nổi trận lôi đình, “Cậu đuổi tôi?!”
“Đi ra ngoài, tôi thực sự không muốn gặp lại cậu!” Cô lặp lại lần nữa, cảm nhận rõ ràng trái tim mình đang tan nát—cô đang tự tay làm nó vỡ.
“Cậu!” Đồng Liệt Lâm dùng sức cắn răng, tránh nói ra những lời thô tục, hung hăng trừng mắt nhìn cô, “ Cậu muốn thế nào mới có thể tha thứ cho tôi?”
“A Đồng, ở trong lòng, cậu xem tôi là cái gì?”, Cô tuyệt vọng hỏi
Không chút nghĩ ngợi, anh bật thốt lên,” Đương nhiên là anh em tốt cùng lớn lên”
“Anh em? Ha hả…”Cô cười khổ. Cô không nên có bất kì hi vọng nào, càng hi vọng càng rước thêm nhiều khả năng làm con tim tan nát.
“Này! Cậu …cậu làm sao vậy?” Nhìn cô bộ dạng này, anh không nhịn được, lo lắng hỏi: “Không phải là bệnh đến ấm đầu luôn rồi chứ?” Cô lắc đầu, ngậm chặt tiếng cười chua chát, thấp giọng bảo anh: “Tôi mệt rồi, cậu đi về đi, cho tôi nghỉ ngơi một chút, được không?”
“Vậy cậu…nghỉ ngơi một chút đi.”
“Hẹn gặp lại.” Câu gặp lại vừa buông ra, có chút nhẹ khẫng.
“Cậu… giữ gìn sức khỏe.” Anh trong lòng muốn nói gì đó, nhưng lại thôi, sau đó buông một câu rồi xoay người đi ra ngoài.
Nhìn bóng anh rời đi, cô nhẹ nhàng thở ra, nỗi đau đè nén ở ngực, buông một tiếng thở dài, cũng như rất nhiều nước mắt cứ bám ở khóe mắt nặng nề không chịu rớt xuống. “Chẳng qua chỉ là anh em thôi… Tôi căn bản cũng không muốn làm anh em tốt của cậu….” Cô lẩm bẩm nói.
“Tiểu Lương.” Mẹ Phương đứng ở cửa, nói giọng lo âu.
Cô lạnh nhạt đến mức không thể lạnh hơn được nữa cười, “ Mẹ à, yên tâm, con không sao.” Chỉ là tan nát cõi lòng mà thôi. “Tiểu Lương, con thật muốn sang Mĩ tìm cậu con sao? Thư giãn một chút cũng tốt, đợi tâm tình khá hơn sẽ trở về…. Hay là con muốn ở lại đó lâu dài?” Mẹ Phương không đành lòng nhìn con gái thống khổ như vậy, dịu dàng ôm cô vào trong lòng, “Dĩ nhiên, ba mẹ sẽ sang thăm con.”
Phương Tiểu Lương trầm mặc.
“Tiểu Lương?”
“Con nghĩ, chờ sau hết học kì này, con sẽ sang Mĩ với cậu, sau đó ở lại đó học vài năm, mở rộng tầm hiểu biết của mình.” Cô không muốn chỉ tồn tại dưới một bầu trời, làm một con ếch ngồi đáy giếng.
“Sau đó thì sao?” Phương mẹ hỏi
“Sau đo con sẽ về nước! Con không yên lòng nhìn ba mẹ ở đây.” Cô ôm lấy tay mẹ nói.
“Nhưng…” “Mẹ, con không việc gì. Hiện tại chỉ muốn yên ổn nghỉ ngơi một chút, nhanh chóng khôi phục sức khỏe để tiếp tục đến trường, sách vở đã bỏ nhiều buổi rồi.” Tiểu Lương cười cười, chậm rãi trở về giường, như một sự cự tuyệt nếu mẹ còn hỏi bất kì điều gì.
Mẹ Phương không thể làm gì dành đi khỏi phòng, để cho cô bình tĩnh một lúc.
Con gái là nợ! Thật là khó khăn cho một người mẹ.