Giây phút nhìn thấy tin nhắn, không biết vì sao trái tim Tạ Kiều đột nhiên rung động, cậu hồi hộp gật đầu.
Một lúc lâu sau ngài Ngu mới nhắn tin trả lời.
... [Được]
Cậu nhìn chằm chằm màn hình một lúc rồi đặt điện thoại xuống gối.
Phòng không bật đèn, cậu nhìn trần nhà tối om, bên ngoài cũng không có một tia sáng. Trong bóng đêm, Tạ Kiều chỉ nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.
Vì sao cứ "gay" thế chứ.
Nhất định là do cậu ngủ nhiều rồi.
Tạ Kiều không ngủ được, dứt khoát bật đèn xuống giường cầm báo cáo chăm sóc trong ngăn kéo ra, trên cột báo cáo "Năng lực" của người cá điền "Tấn công bằng tiếng hét".
Một tuần tiếp theo, Lý Trạch lên mạng đăng ký mở công ty, địa chỉ văn phòng thì điền địa chỉ của tiệm sửa chữa.
Bình thường người ta khá băn khoăn đắn đo trong việc chọn tên công ty.Nhưng Ngu Hàn Sinh lại chẳng phải người bình thường.
Vào lúc Lý Trạch và Hạ Giản còn đang cãi nhau văng nước miếng xem tên "Chúng Cường" và "Bách Thành" cái nào hay hơn thì Ngu Hàn Sinh bình tĩnh nâng mắt, viết hai chữ đơn giản xuống một trang giấy trắng.
...Ngu thị.
Lý Trạch:...
Hạ Giản:...
Vì thế, tên công ty Công ty TNHH Bất động sản Ngu thị được ra đời.
Thứ tư, chính quyền Biên Thành bán đấu giá sử dụng bốn lô đất.
Hạ Giản đi theo đám Lý Trạch vào phòng hội nghị, cả ba người đều mặc bộ vest được thuê từ tiệm may bên cạnh.
Chẳng qua Ngu Hàn Sinh mặc một bộ vest màu đen, dáng người cao lớn vai rộng eo thon, ngoại trừ chiếc cổ tay áo bên phải bị thiếu thì hoàn toàn không thể nhận ra đây là bộ vest rẻ tiền chưa tới tệ.
Hình tượng Ngu Hàn Sinh trong lòng Hạ Giản vẫn còn dừng lại ở bốn chữ "nghèo rớt mồng tơi". Hắn nhịn không được hỏi Lý Trạch: "Tiểu Ngu có tiền thật à?"
"Nhà ông ngoại mới qua đời của Ngu Hàn Sinh đã bị phá hủy, cũng có chút tiền bồi thường cho anh ta." Lý Trạch mặt không đỏ tim không loạn bịa chuyện như thật.
Thực ra anh cũng muốn nói thật cho Hạ Giản, không muốn lừa dối Hạ Giản, nhưng chẳng lẽ muốn anh huỵch toẹt luôn là một triều tệ trong người con rắn chín đầu nào đó là do cướp được từ chỗ đám lính đánh thuê của Sở nghiên cứu, đã vậy còn mặt dày ăn dầm nằm dề ở tiệm Hạ Giản rồi nhận tiền lương?
Ngu Hàn Sinh không biết xấu hổ, nhưng anh ta còn biết mà.
Trong mắt Hạ Giản không khỏi toát lên sự hâm mộ, cũng không nghi ngờ lời Lý Trạch nói bởi vì Ngu Hàn Sinh thật sự rất tiết kiệm, ngay cả một bộ quần áo cũng không nỡ mua cho bản thân.
Ngu Hàn Sinh không nghe được mấy lời tám nhảm của họ. Y ngồi ở hàng ghế thứ ba, hai chân thon dài dưới ống quần tây vắt chéo lên nhau, lật xem tài liệu đấu giá đất.
Bốn lô đấu giá hôm nay thì có ba lô nằm ở khu vực nội thành phía Nam, một lô ở ngoại ô Biên Thành.
Lô đất y nhắm chính là lô nằm ở ngoại thành, diện tích mẫu.
"Người ngồi sau là ai vậy?"
Tôn Tiên Tắc ngồi ở hàng ghế đầu tiên liếc Ngu Hàn Sinh một cái, hơi nhíu mày.
"Chắc là người mới ạ." Thư ký của ông ta trả lời.
"Mong là một kẻ biết điều."
Ông ta quay người không nhìn tiếp nữa.
"Ai dám không cho giám đốc Tôn mặt mũi chứ." Một người ngồi cạnh Tôn Tiên Tắc cười nói: "Trong các nhà đầu tư có mặt ở đây không phải giám đốc Tôn là người mạnh nhất à. Chẳng qua cũng mong ngài chừa chút canh thừa thịt vụn cho chúng tôi."
Tôn Tiên Tắc lắc đầu cười: "Đừng tâng bốc tôi quá, mỗi người đều phải dựa vào khả năng của bản thân."
Ngu Hàn Sinh không tham gia cuộc tranh đoạt ba lô đất đầu tiên, song cuộc cạnh tranh này còn kịch liệt hơn nhiều so với dự đoán của y, đã thế lại còn đều rơi vào tay một người, hiển nhiên là muốn độc chiếm.
Đây là điều vô cùng bất thường với thành phố kinh tế lạc hậu như Biên Thành.
Tựa như bọt khí trong ấm nước sôi, không chỉ mình y phát hiện ra sự thay đổi của nó.
Nhân viên công tác chính phủ bắt đầu đấu giá mảnh đất thứ tư, giá khởi điểm nghìn nhân dân tệ. Ngu Hàn Sinh nhấc mi mắt, trực tiếp nâng bảng một mẫu nghìn nhân dân tệ, mẫu đất tổng cộng triệu.
Cả phòng hội nghị xôn xao.
Tôn Tiên Tắc, người nắm trong tay ba mảnh đất đầu tiên cũng ngạc nhiên nhìn khuôn mặt bình tĩnh như thường của Ngu Hàn Sinh.
Biên Thành vốn đã xa xôi hẻo lánh, huyện thành cũng không phát triển chứ nói chi vùng ngoại thành xa xôi, xung quanh đa phần đều là đất nông nghiệp. Mấu chốt cũng không phải không có người mua, mà là dùng trên nghìn để mua một mẫu đất thì dù có xây chung cư hay biệt thự cũng lỗ vốn.
"Giám đốc Tôn, muốn theo dõi chứ?"
Thư ký hạ giọng hỏi.
"Cô để tôi nghĩ đã."
Vốn dĩ kế hoạch của ông ta hôm nay là tóm gọn cả bốn lô đất vào tay, Cố lão trở về Biên Thành, thay vì nói là dưỡng lão thì ông ta càng cho rằng đây là một loại tín hiệu, nhưng vẫn không tài nào đoán ra.
Song nền tảng Biên Thành lại quá yếu kém, cho dù có chính sách hỗ trợ cũng không phải năm một năm hai là đi lên luôn. Gã khẽ liếc Ngu Hàn Sinh: "Thôi."
Không ai dám trả giá nữa.
Ván đã đóng thuyền.
Sau khi buổi đấu giá kết thúc, Ngu Hàn Sinh giao % tiền đặt cọc, bốn triệu tệ còn lại yêu cầu thanh nốt trong vòng hai tháng.
Khi đi ra khỏi phòng hội nghị, Hạ Giản kìm không được cảm thán: "Vừa vung tay đã mua luôn mảnh đất triệu tệ, tiểu Ngu cũng giàu quá nhỉ, vậy tiền lương tháng này miễn nhé?"
"Không có tiền."
Ngu Hàn Sinh cởi vest rồi cởi một chiếc cúc áo sơ mi.
"Anh đừng đùa." Hạ Giản cười cười: "Bốn triệu còn lại anh tính trả thế nào đây?"
"Chờ."
Y nhẹ nhàng nhả ra một chữ.
Hạ Giản: ??!! Hóa ra không có tiền thật à.
Bây giờ hắn vô cùng muốn quỳ xuống lạy Ngu Hàn Sinh, chỉ có một triệu mà dám mua mảnh đất năm triệu, đã vậy ngồi trong hội trường còn cực kỳ bình tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra khác thường.
Hắn nhìn Lý Trạch.
Trong lòng Lý Trạch cũng rất ngạc nhiên, nhưng hiện giờ anh ta cũng nhìn không thấu suy nghĩ của Ngu Hàn Sinh, chỉ đành tỏ vẻ ủng hộ: "Vậy thì chờ đi."
Hạ Giản vô cùng lo lắng về quyết định này.
Bên trong điện thoại, Tạ Kiều đang ngồi trong phòng sách xem video.
Trong khoảng thời gian bị cấm cửa, cậu chán đến mức xem tất cả các video đã được tải về ipad trước đó, ngay cả mấy video phổ cập khoa học như "Thiên nhiên diệu kỳ" cũng không bỏ qua.
"Rắn là một loài động vật phổ biến trong tự nhiên, nhưng chắc các bạn nhỏ không biết là thị lực và thị giác của rắn không nhạy cảm, thính giác cũng không nhạy bén..."
Cậu nhìn con rắn trong màn hình bị dọa giật mình, đang chuẩn bị tắt video thì ipad trên tay cậu tự động tắt ngúm, cũng tự động từ trên tay cậu bay xuống sàn nhà.
Tạ Kiều:... Cậu quên mất ngài Ngu cũng là một con rắn.
Hình như ngài ấy dỗi rồi thì phải.
Cậu vội vàng giải thích: "Mấy chương trình khoa học giáo dục này không đánh giá khách quan đâu. Tôi nghi ngờ toàn bộ nhân viên chương trình đều là fan gấu trúc á, gì đâu mà toàn quay gấu trúc thành vẻ đẹp p HD."
Ngài Ngu không đáp.
Vẫn còn phải dỗ tiếp rồi.
Bé thỏ tai cụp lông xù quẳng lương tâm ra chuồng gà, nhắm mắt nhắm mũi ngợi ca thiên địch: "Rắn cực kỳ giỏi, không chỉ có hình dáng cơ thể thon dài mà hai mắt cũng khá lớn."
Rốt cuộc ngài Ngu cũng gửi một tin nhắn.
...[Tiếp tục]
Tạ Kiều hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng cậu sợ rắn không hết chứ đừng nói đến thiện cảm. Cậu cố nhớ lại phần giới thiệu về rắn trong đầu, ma xui quỷ khiến khen một câu: "Có phải rắn đều có hai bộ phận sinh......"
Chưa kịp đợi cậu dứt lời, điện thoại truyền đến tin nhắn mới.
...[Em đang nghĩ cái gì thế hả?]
Tạ Kiều cảm thấy bản thân đã là một con thỏ trưởng thành, giờ nói chuyện người lớn không phải điều rất bình thường à?
Nhưng hiển nhiên ngài Ngu không có cùng tần số não với cậu, y đem đống truyện tranh bảo bối của Tạ Kiều như "Sau khi tỉnh dậy tôi nằm trên giường giám đốc bá đạo" "Ngày ngày đêm đêm với bạn cùng phòng" "Bảy ngày tù cấm"... ném thẳng vào thùng rác một cách tàn nhẫn.
Tạ Kiều:... Không còn động lực sống nữa rồi.
[Bạn đã thành công ném sách vào thùng rác]
[Hình như bạn đời của bạn không mấy vui vẻ, có lẽ bạn nên xem trọng nhu cầu tinh thần của cậu ấy?]
[Cửa hàng sách cung cấp gói ưu đãi giới hạn, combo sách cả năm chỉ cần đồng tiền vàng, siêu siêu tiết kiệm.]
Ngu Hàn Sinh nhìn bé thỏ tai cụp ủ rũ trong màn hình, mua trọn combo sách, tài khoản chỉ còn dư lại đồng vàng.
Tạ Kiều trong điện thoại đứng dậy khỏi ghế, đang lúc xoay người thì chợt phát hiện giá sách trống trơn đã được nhét kín sách.
Cậu rút vài quyển ra nhìn.
"Truyện cổ Andersen" "Một trăm nghìn bí ẩn chưa được giải thích" "Triều hoa tịch thiệp"...
Sau khi nhìn qua có thể xác nhận toàn là mấy cuốn cậu chưa từng đọc.
Tạ Kiều trả sách về kệ.
[Bạn đời của bạn đã kiểm tra sách]
[Biểu cảm trên mặt cậu ấy vô cùng bình tĩnh, cực kỳ hài lòng với món quà của bạn. Cửa hàng sẽ triển khai giảm giá mua một combo sách tặng một combo sách vào lần mua tiếp theo, xin vui lòng tiếp tục làm việc chăm chỉ hơn nữa]
[Cậu ấy rời khỏi phòng sách]
Ngu Hàn Sinh trở về tiệm sửa chữa, khẽ hạ hàng mi vừa dài vừa rậm, buông điện thoại, mở sách đặt trên quầy.
Tạ Kiều rời phòng sách vào bếp làm đồ ăn hôm nay cho nhóm sinh vật của trạm tiếp nhận.
Cậu bưng mâm mở cửa đi vào trạm tiếp nhận.
Từ sau lần dùng sóng âm dọa sợ cậu thì người cá chưa từng mở miệng nói gì, ngay cả kêu cũng không kêu, chỉ ngồi im thin thít.
Cậu dịu dàng bưng canh rong biển đến cho người cá: "Không sao, không sao, có gì cô cứ nói với tôi nhé."
Người cá đã học được cách sử dụng bát đũa, không còn tình trạng giống như lúc đầu cầm cả bát đũa nhai nuốt xuống bụng. Cô dặt dè uống canh rồi đặt bát xuống.
Người cá cẩn thận quan sát vẻ mặt Tạ Kiều, sau khi xác định cậu không nói dối, cô phe phẩy chiếc đuôi, thoạt nhìn rất vui vẻ.
Cô bắt đầu ca hát.
Thật khó để miêu tả chất giọng của người cá, vô cùng nhẹ nhàng huyền ảo, tựa như tiếng nói vọng từ mây xanh, hư ảo như một giấc mộng.
Tạ Kiều vô thức nhắm mắt, tiến vào khung cảnh trong mơ.
Trong mơ cậu thấy Ni Ni. Nó còn nhỏ hơn bây giờ, chỉ lớn cỡ nửa bàn tay, núp trong gác mái tối tăm, lộ ra cặp mắt to tròn.
Một chàng trai không thấy rõ mặt bước tới, thiếu niên đặt chiếc bánh kem đã chảy gần hết xuống cho yêu tinh: "Đây là đồ anh lấy trộm từ trong nhà ra, em ăn nhanh đi."
Trên tay chàng trai hằn vết roi đỏ bị đánh.
Ban đầu Ni Ni còn rụt rè, nhưng cuối cùng cũng không chịu nổi sự hấp dẫn của bánh ngọt nên nhảy lên tay thiếu niên đánh chén ngon lành.
Chẳng qua chỗ ẩn trốn của bọn họ vẫn bị phát hiện, vô số người giơ cao ngọn đuốc muốn thiêu chết yêu tinh, chàng trai ôm chặt Ni Ni vào lòng bảo vệ, trên người chằng chịt vết thương bị đánh.
Yêu tinh trong ngực rơi xuống một giọt nước mắt màu xanh lục.
Không hiểu sao vành mắt Tạ Kiều cũng ửng hồng.
... Dường như cảm xúc của cậu cũng hòa lẫn vào trong.
Nhưng một giây sau, mộng tỉnh.
Cậu mở bừng mắt, Ni Ni cũng mở mắt theo, chỉ có ác ma không sa vào tiếng hát của người cá, tỉnh táo quan sát Tạ Kiều.
Tạ Kiều không chú ý tới ánh mắt ác ma, bởi vì Ni Ni đã chui từ song sắt ra, có vẻ vô cùng quyến luyến cọ cọ tay cậu.
Tạ Kiều cũng sờ cái đầu trọc lốc của nó, đang chuẩn bị rời khỏi trạm tiếp nhận thì bỗng tinh linh cắn đứt ngón tay mình, nhỏ một giọt máu lên cổ tay cậu.
Khi giọt máu màu xanh lục chạm vào da cậu, lập tức hóa thành một cành cây xanh lá vòng quanh cổ tay mảnh khảnh của Tạ Kiều.
Cậu sửng sốt: "Ni Ni, đây là quà em tặng anh hả?"
Yêu tinh cố hết sức gật đầu, kèm theo sự suy yếu khó phát hiện.
"Cảm ơn Ni Ni nhé."
Tạ Kiều đáp trả món quà bằng cách bôi nước gừng cho Ni Ni rồi rời khỏi trạm tiếp nhận.
Cậu đã hoàn thành xong nhiệm vụ hôm nay của mình, muốn vào phòng có thảm cỏ chơi một lát. Nhưng khi cậu vừa đẩy cửa, chợt nghe thấy tiếng nói chuyện ríu rít.
"Con thỏ tai cụp kia lại đến nữa à?"
"Con thỏ đó phiền chết mất, lần nào cũng gặm hói đầu tui."
"Tôi cũng phiền lắm chứ đầu, cậu ta cực kỳ thích gặm tôi làm kiểu tóc mới của tôi trụ không nổi một tuần. Thương thay cho mái tóc xanh mềm mượt một đi không trở về."
Hình như... mấy cây cỏ này đang nói chuyện.
Cậu sờ lên chiếc vòng tay yêu tinh tặng mình, chắc hẳn là có liên quan tới chiếc vòng, làm cậu còn tưởng nó chỉ là vật trang sức bình thường.
Bé thỏ tai cụp mang theo trái tim mong manh dễ vỡ khép cửa phòng cỏ.
[Có vẻ tâm trạng bàn đời của bạn không tốt lắm]
[Cậu ấy không nói không rằng ngồi trên sofa]
[Mau dỗ người ta đi kìa.]
Ngu Hàn Sinh mới đọc sách xong, chăm chú nhìn bé thỏ tai cụp bởi vì tức giận mà hóa thành nguyên hình ngồi bẹp trên sofa, tuy không biết Tạ Kiều hờn cái gì, song y vẫn mở cửa hàng.
Cà rốt bị y mua đến hết sạch.
Rắn lớn nhíu mày, mua một bó cỏ Timothy.
Thỏ tai cụp màu trắng ngồi xổm trên sofa, hai tai tức đến vểnh lên lắc lư hai bên mạn đầu.
Đột nhiên một bàn tay đưa một mảnh cỏ Timothy tới trước miệng cậu.
Thơm quá đi mất.
Nháy mắt, Tạ Kiều quên sạch cơn tức vì mấy lời nói kia, rột roạt nhai cỏ, chỉ một lúc sau chiếc bụng bé thỏ đã căng phồng tròn trịa.
Quả bóng lông nhỏ ăn miếng cuối cùng, không cẩn thận liếm phải bàn tay ai kia một cái.
Ngài Ngu dừng động tác đút.
Cơ thể bé thỏ tai cụp cứng đờ, may mà tay ngài Ngu sẽ không bị liếm hói, nhưng cậu vẫn vô cùng cẩn thận hỏi một câu: "Có phải tôi rất phiền phức không?"
Điện thoại hơi rung, truyền đến hồi âm của ngài Ngu.
...[Ừm]
Lỗ tai bé thỏ tai cụp vì chán nản mà rũ hẳn xuống.
Nhìn bé thỏ tai cụp ủ ê trong điện thoại, Ngu Hàn Sinh suy nghĩ một hồi, ngón tay thon dài gõ trên màn hình, lại gửi một câu.
...[Nhưng anh không ngại em phiền phức thêm chút nữa]