Chương : Nơi trú ẩn của thỏ tai cụp
Tuy sức chiến đấu của Tạ Kiều không bằng ai nhưng lẩn trốn lại nhanh cực.
Mũi tên sắc bén xé gió lao đi.
Cậu nhanh như chớp núp sau tảng đá, tim đập thình thịch, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Cậu chỉ dừng trong chốc lát, ngay khi muốn xoay người tiếp tục chạy thì cơ thể bỗng cứng đờ, dưới đất nhỏ đầy vệt nước.
Không biết người phụ nữ xinh đẹp trong hồ đã đứng sau lưng cậu từ lúc nào.
Chỉ cách cậu vài bước chân.
Mị ma quyến rũ bước từng bước đến gần, mỗi cử động cử chỉ đều toát lên mị lực của người phụ nữ trưởng thành.
Cơ thể cô ta đè lên ngực Tạ Kiều, lời nói không mang theo chút ý cười nào, gằn từng chữ hỏi: "Ta bình thường chỗ nào?"
Tạ Kiều:... Hình như bình thường người ta sẽ không trả lời là dáng người.
[Bạn đời của bạn núp sau tảng đá]
[Mị ma thi triển kĩ năng thuấn di, cậu ấy đã tiến vào phạm vi công kích của quái vật, chú ý nguy hiểm!]
[Mị ma đến sát gần, dùng ngực chặn cậu ấy, có vẻ cậu ấy cũng không có ý muốn chống cự]
Ngoài màn hình, mặt Ngu Hàn Sinh lạnh đến nỗi có thể tỏa ra khí, y mím chặt môi mỏng, giọng nói lạnh lẽo cực điểm: "Gϊếŧ ả."
Không bởi vì vẻ đẹp mỹ miều của mị ma mà mềm lòng.
Tạ Kiều:... Hình như anh có hơi hiểu lầm về thực lực của tôi thì phải.
Làm một con thỏ tai cụp tinh được tiếp nhận giáo dục pháp luật từ nhỏ đến lớn, cậu khẽ siết chặt thanh loan đao trong tay, cánh tay còn hơi run nhẹ.
Ánh mắt mị ma nhìn bàn tay cầm đao run rẩy của Tạ Kiều, không thèm để bụng cất tiếng cười nhạo: "Cậu muốn làm gì ta hả?"
Tạ Kiều bị ép tới mức sắp ngừng thở.
"Anh trai nhỏ ơi, em đói." Mị ma dựa càng gần hơn, làn khí mỏng manh phun ra từ môi phả lên mặt cậu: "Sao anh không nói lời nào?"
Mặt Tạ Kiều đỏ lừ, bàn tay mị ma im hơi lặng tiếng bò lên lồng ngực chàng trai.
Cô ta quá hiểu đàn ông, chỉ cần vài câu ngon ngọt là có thể khiến chúng cam tâm tình nguyện cắn câu, để cô ta móc lấy đi trái tim.
Chỉ trừ một người.
Tay mị ma đặt trước lồng ngực Tạ Kiều, đang lúc muốn cắm chặt xuống thì thanh niên thỏ tai cụp đột nhiên xoay người, mở ba lô leo núi trên lưng mình lấy đồ ăn.
Tạ Kiều mở ba lô: "Tôi chỉ có quýt đóng hộp với bánh mì thôi, cô muốn ăn không?"
Cậu đưa một lon đồ hộp và một phần bánh mì cho mị ma.
Mị ma ngẩn cả người vô thức cầm đồ ăn.
Tim Tạ Kiều thoáng thả lỏng, thế này xem như cậu hối lộ thành công rồi nhỉ?
Tạ - hối lộ thành công - Kiều lặng lẽ rời đi, mị ma cũng không ngăn cản, bỗng cô ta nhắm mắt lại, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Song đến khi cô ta mở mắt, giọng điệu không còn chút độ ấm nào: "Vì sao trên người cậu lại có mùi của Ackles, cậu với hắn có quan hệ gì?"
Tạ Kiều còn chưa kịp trả lời thì mị ma đã bay lên giữa không trung, tên trút như mưa rơi. Sau lưng cậu chảy đầy mồ hôi lạnh, chỉ có thể cắm đầu chạy về trước.
[Bạn đời của bạn không hợp ý mị ma, bị mị ma đuổi gϊếŧ]
[Cậu ấy bị mũi tên của mị ma làm trầy da, có lẽ sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định với thần trí]
[Cậu ấy thở hồng hộc chạy vào sa mạc, tạm thời thoát khỏi truy đuổi của mị ma, nhưng lại bị lạc đường, tính dựng lều qua đêm ở sa mạc]
Nhìn Tạ Kiều luống cuống tay chân dựng lều, sau khi quan sát thấy không có chuyện gì, Ngu Hàn Sinh niết chiếc điện thoại trên tay rồi mới thả xuống, mở notebook, nhẹ nhàng gõ bàn phím.
Rắn lớn bắt đầu luyện tập đánh chữ, tốc độ đánh máy rất chậm.
Sa mạc rất nhiều gió cát, Tạ Kiều vất vả mãi mới dựng xong chiếc lều vải mỏng manh, cánh tay cậu bị mũi tên làm trầy da, miệng vết thương rất nông nên cậu lấy băng dán dính lên.
Nhưng khi cậu vào lều nằm, chợt cảm thấy đầu óc dần trở nên mơ mơ màng màng, hai má cũng nổi lên rặng đỏ bất thường.
Trong phòng họp Bất động sản Ngu thị.
Phương Băng đứng lên báo công tác.
Bởi vì chuyện lên hot search nên tỉ lệ bán nhà khu Lâm Uyên tăng vọt, kết quả so với các bất động sản được tung ra cùng kỳ cũng không tệ.
Đối với thành tích này Phương Băng khá thỏa mãn, rốt cuộc thì Ngu thị cũng chỉ là một công ty nhỏ thành lập chưa được nửa năm, khó mà có thể cạnh tranh so sánh với các công ty lớn có nguồn tài chính hùng mạnh.
"Chưa đầy một tuần sau khi mở bán, tỷ lệ bán được đạt %, với xu hướng tăng trưởng hiện nay dự kiến sẽ hoàn thành mục tiêu bán % vào cuối tháng."
Phương Băng báo cáo xong công tác, hơi cúi đầu nhìn về phía Ngu Hàn Sinh đang ngồi ở ghế chính giữa, sau đó ngồi xuống.
Đối với thành tích này ngay cả Nhiễm Chu cũng có chút kinh ngạc, hắn nhìn Ngu Hàn Sinh, hiển nhiên yêu cầu của rắn lớn không dừng ở đây.
"Theo dữ liệu bộ phận môi giới gửi cho thấy .% khách hàng không có ý định chọn Ngu thị, đây không phải một kết quả khả quan."
So với Phương Băng, tốc độ nói của Ngu Hàn Sinh cũng không nhanh, nhưng chính sự thong dong này khiến cho người khác không thể nào bỏ qua sự tồn tại của y.
"Ở mức giá từ mười nghìn đến hai nghìn, Biên Thành có tổng cộng bảy tòa nhà mới, phòng của Ngu thị không có điểm gì để hơn."
Phương Băng căng thẳng, kiểu này là muốn chỉnh bọn họ à.
Lý Trạch theo đó mở slide.
Thực ra Phương Băng rất hiểu mấy tòa nhà đó, có doanh nghiệp lâu đời ở Biên Thành, có doanh nghiệp nhà nước lớn, từ địa điểm đến vị trí đều có ưu thế rõ rệt.
Mà việc xanh hóa của Ngu thị có thể nói là cực kỳ bình thường, đặc biệt là khi so sánh với việc xanh hóa của Quảng Nguyên, không chỉ số lượng ít mà lại còn chẳng có gì nổi bật.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía slide, bốn chữ nhà ở thông minh được viết bằng font xanh trên nền slide trắng.
Phương Băng thầm phỉ nhổ trình độ làm PowerPoint quê mùa, cũng không biết là tên nào làm ra.
Nhưng sự chú ý của cô nhanh chóng bị nội dung bên trong thu hút.
Giám đốc Ngu không phải một người thích nói chuyện, Lý Trạch đứng bên cạnh y tiếp tục nói: "Phương hướng phát triển của bộ phận Nghiên cứu và Phát triển của chúng tôi là người máy gia dụng, giai đoạn nghiên cứu đã bước vào giai đoạn cuối, sắp đến giai đoạn phát triển."
"Chúng ta có thể cấy người máy vào hệ thống nhà ở, thực hiện quản lý tự động toàn bộ đồ điện trong nhà..." Lý trạch đứng giữa phòng hùng hồn giới thiệu.
Anh ta nhìn vẻ ngạc nhiên của những người ngồi trên ghế, có thể hiểu được tâm trạng của họ.
Chính bản thân anh ta hôm nay khi nghe được ý tưởng của Ngu Hàn Sinh cũng bị dọa sợ, nhưng cẩn thận ngẫm lại không doanh nghiệp bất động sản nào thích hợp đi con đường nhà ở thông minh hơn Ngu thị.
Anh ta tin tưởng sau khi hoàn thành nghiên cứu và phát triển sản phẩm thì đây chắc chắn sẽ là ưu thế riêng của Ngu thị.
Nhiễm Chu biết rõ nhất, phần lớn tiền mặt của Ngu thị đều đổ dồn vào bộ phận Nghiên cứu và Phát triển này.
Nhưng hắn lại nhíu mày, theo hắn thấy dường như Ngu thị quá cấp tiến, nếu không hoàn thành hạng mục nghiên cứu chế tạo người máy trước khi bàn giao nhà thì sẽ gặp phải nguy cơ đứt gãy tài chính nguy hiểm.
Nhưng không ai đưa ra ý kiến phản đối, hắn cũng không muốn tự làm mất mặt, miễn là không khiến con rắn lớn kia phản cảm. Hắn xoay xoay cây bút trên tay, đau đầu suy nghĩ nên làm sao để có được danh sách thế lực của rắn chín đầu.
Ngu Hàn Sinh đang nghe Lý Trạch nói, bỗng nhìn thấy điện thoại trên bàn rung.
Y rời tầm mắt, đi ra khỏi phòng họp.
Nhiễm Chu dừng xoay bút, mỗi ngày rắn lớn đều làm việc đến khuya, không biết chuyện gì có thể khiến Ngu Hàn Sinh rời cuộc họp.
Hắn nhìn cánh cửa phòng họp khép lại, trong mắt ánh lên vẻ tìm tòi nghiên cứu.
Ngu Hàn Sinh đi tới văn phòng, mở điện thoại.
Trong màn hình, thanh niên thỏ tai cụp đang ngủ trong lều ngồi dậy, khuôn mặt trắng nõn dần trở nên ửng hồng, giống như là say rượu vậy.
Tạ Kiều như biến thành một người khác, đôi mắt to tròn cụp xuống, nhiều thêm vài phần quyến rũ, nghiêm túc hỏi: "Anh thích em không?"
Giọng chàng trai vừa nhỏ vừa run, chữ cuối hơi nâng lên, tựa như đang mê hoặc.
Ngu Hàn Sinh nhìn chằm chằm một lát, ánh mắt tối tăm rời khỏi mặt Tạ Kiều, nhưng không trả lời.
Có lẽ là không nhận được đáp án mong muốn, chàng trai dùng chất giọng nài nỉ làm nũng: "Muốn xoa xoa sờ sờ lỗ tai."
Ánh sáng từ cánh cửa chớp phác họa chiếc cằm duyên dáng của Ngu Hàn Sinh, lông mi dày rậm của y run nhẹ khó phát hiện, hạ thấp giọng nói: "Rụt rè một chút."
"Cái đuôi cũng muốn sờ sờ."
Chàng trai làm lơ lời nói của Ngu Hàn Sinh, giọng điệu vô cùng tự nhiên.
Rắn lớn ngoài điện thoại cũng híp nửa mắt, đúng là bó tay bó chân với mấy chiêu làm nũng của bạn đời, ngón tay thon dài khẽ rơi trên màn hình, nhẹ nhàng vuốt ve thỏ tai cụp.
Từng chút từng chút, không buông rời.
[Tâm trạng bạn đời của bạn rất tốt]
[Cậu ấy dựa vào lều thiếp đi, hiệu ứng tiêu cực của mị ma dần biến mất, đầu óc cậu ấy đã lấy lại tỉnh táo]
[Cậu ấy đã ngủ rất lâu]
Ngu Hàn Sinh chỉ nhìn dòng thông báo đầu tiên. Y kéo áo khoác phủ lên người Tạ Kiều đang say ngủ, chăm chú nhìn cậu một lát, khoé môi khẽ cong.
Tạ Kiều mở mắt, đầu có chút nặng nề, cậu chỉ nhớ tự mình dán băng lên miệng vết thương, xong không biết đã thiếp đi từ lúc nào.
Cậu lắc lắc đầu, đi ra ngoài lều.
Gió cát trên sa mạc vẫn còn rất mạnh, cậu mở điện thoại định vị vị trí lều trại, không dám đi quá xa, di chuyển xung quanh sa mạc.
Nhưng trước lối ra sa mạc, từ đằng xa cậu nhìn thấy có con quái vật lơ lửng giữa không trung, sợ tới mức lập tức tắt đèn thợ mỏ trên đầu.
Xem ra là bị mắc kẹt ở đây rồi.
Tạ Kiều thở dài, lo lắng trở về lều trại.
Gió cát qua đi lều trại sẽ bị phát hiện, cậu không dám dựng lều nữa, cất vào ba lô, đi về phía trước tìm hang đá ở.
Đồ ăn trong ba lô cậu cũng không còn nhiều, chỉ đủ ăn ba bốn ngày, cậu vì để giảm bớt lo lắng nên đã lấy một trang giấy bắt đầu viết nhật ký thám hiểm.
"...Thế giới bên ngoài còn nguy hiểm hơn so với mình nghĩ, đụng trúng một con quái vật, hình như cô ta có thù oán với Ackles thì phải. Bị nhốt trong sa mạc, không có giường cũng chẳng có truyện, không biết mấy ngày sau mình phải vượt qua thế nào, chỉ hy vọng cô ta nhanh chóng rời đi."
Sau khi viết xong nhật ký cậu khép nó lại, ra ngoài vẽ bản đồ.
Nhưng cậu không biết là, ngay giây phút cậu ngừng bút kia, Ngu Hàn Sinh nhận được một thông báo đến từ hệ thống.
[Bạn đời của bạn viết nhật ký cuộc hành trình, bạn có muốn đọc hay không, chỉ cần hai mươi đồng tiền vàng để mở khoá]
Rắn lớn ấn mở khoá.
Sau khi đọc xong nhật ký thì thanh niên cũng mệt mỏi từ ngoài hang trở về, quần áo trên người cậu dính đầy cát, thậm chí dính cả lên tóc, thoạt nhìn vô cùng kham khổ.
Ngu Hàn Sinh mím môi.
"Có mệt lắm không?"
Giọng rắn lớn ngoài màn hình vẫn lành lạnh như cũ, nhưng động tác của y vô cùng nhẹ nhàng xoa đầu chàng trai.
Tạ Kiều ngẩn người, ngơ ngác dừng bước đứng im.
Không biết có phải ảo giác của cậu hay không, hình như ngài Ngu vô cùng quen thuộc với cậu, trước kia làm gì có làm hành động thân mật thế này.
Cậu đè xuống cảm giác lạ thường trong lòng, lắc đầu nói: "Ở nhà lâu nên muốn ra ngoài đi dạo một lát, trước kia tôi còn chưa từng được đến sa mạc, không thấy vất vả hay mệt gì đâu."
Sao lại không mệt được chứ.
Lúc ở nhà chạy bộ Tạ Kiều toàn chơi xấu kiểu quỳ rạp xuống đất, bây giờ đang ở hang động lộng gió, lại còn phải chịu đựng sợ hãi dò xét xung quanh.
Ngu Hàn Sinh chăm chú nhìn Tạ Kiều, híp híp đôi mắt hẹp dài, nói rõ từng chữ từng từ: "Vì sao lại muốn lừa anh?"
Giọng nói của y quá mức lạnh lùng, không hiểu sao khiến Tạ Kiều hoảng hốt, tim như đập nhanh nửa nhịp, một lát sau, chàng trai mới đáp bằng chất giọng lí nhí: "Vì không muốn làm anh lo."
Nghe được câu trả lời, Ngu Hàn Sinh nắm chặt điện thoại cụp mắt, chính bản thân y cũng chưa nhận ra lời nói của mình hơi sỗ sàng, trầm giọng nói: "Em rất quan tâm đến anh à?"