Chương : Thỏ tai cụp tủi thân
Cục cưng?!
Tạ Kiều sững người.
Cậu chui ra khỏi chăn cẩn thận nhìn xung quanh nhà: "Ngài Ngu ơi, anh đang gọi ai vậy?"
Ngu Hàn Sinh mặt không cảm xúc vuốt lọn tóc vểnh lên của chàng trai, giọng điệu không chút phập phồng: "Em cảm thấy sao."
Tạ Kiều: ...Tôi nghĩ tên tôi không phải là Tạ cục cưng.
Nhưng ít nhiều đã làm giảm đi cơn xấu hổ lúc trước của cậu, ngài Ngu lạnh lùng như vậy còn cất tiếng gọi cục cưng được nên chuyện cậu làm nũng trên tay ngài ấy cũng chẳng phải chuyện gì to tát cả.
Chỉ là không ngờ ngài Ngu cũng biết nói đùa, lúc cậu xuống giường trong đầu vẫn văng vẳng hai tiếng "cục cưng" của ngài Ngu.
Không được, mình không thể cứ nghĩ mãi về nó được.
Nhưng hình tượng ngài Ngu trong lòng cậu sắp sụp đổ rồi.
Cậu ngồi vào bàn chuyên chú ăn cỏ Timothy.
Ngu Hàn Sinh nhìn chàng trai đang ăn cỏ trong màn hình, tiếp tục lật một tệp tài liệu khác.
"An Thành tứ chiến, bóp họng Giang Đông" từ xưa đến nay đã là cứ điểm quân sự quan trọng.
Người không sợ tham lam.
Tháng tư, Biên Thành bước vào cuối xuân, dự án Lâm Uyên – Minh Đảo bước vào giai đoạn kết thúc, sau khi nghiệm thu công trình đủ điều kiện thì bàn giao nhà ở.
Doanh số bán người máy giá rẻ của Vi Chu không như mong đợi, bọn họ cũng không muốn tiếp tục liều mạng, do đó bắt đầu tung ra người máy có giá khởi điểm chín nghìn nhân dân tệ.
Tuy nhiên Ngu thị lại không có bất kỳ động thái nào, dường như trọng tâm đều đặt hết lên bất động sản, dùng ba trăm triệu nhân dân tệ lấy được mảnh đất ngàn mẫu ở An Thành. Người trong nghề gần như không ai để vào mắt, chỉ có giám đốc Tôn cũng mua một mảnh theo.
[Kinh tế tài chính Bạch Hùng: Mọi người đều biết cho dù có sự can thiệp của sở nghiên cứu thì tốc độ di chuyển của sương xám vẫn không dừng, phàm là công ty có mắt nhìn đều dời hết đến phía Bắc. Tuy bây giờ đất An Thành rất rẻ bèo nhưng vấn đề là mua đất ở đây thì tính bán cho ai?]
Việc mua đất với quy mô lớn của Ngu thị khiến các nhà có ý định đầu tư vào Ngu thị nhao nhao dừng chân quan sát, cách chủ công ty làm việc cũng là tiêu chí cân nhắc quan trọng.
Nhưng Lý Trạch lại thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không có nhiều kẻ đến hỏi đầu tư cổ phần, tin tốt hơn là...
Sở nghiên cứu sắp rút khỏi Biên Thành.
Có lẽ sở nghiên cứu đã tự mình suy nghĩ kỹ càng, cứ phí thời gian ở Biên Thành cũng không chiếm được chỗ tốt gì. Chẳng qua mặt ngoài bọn chúng lên tiếng rút khỏi Trung Quốc, thực chất là đi ra nước ngoài bắt thêm được một đống quái vật, trong Biên Thành càng ngày càng xuất hiện nhiều gương mặt mới.
Trong màn hình điện thoại, Tạ Kiều nhìn đợt tuyết cuối cùng ngoài cửa sổ, mở bộ sưu tập cất chứa.
Trên bộ sưu tập có thêm một dòng giới thiệu về tuyết quái, nhưng không có ảnh.
...Tuyết quái sống trong băng tuyết mùa đông và mùa xuân, khi mùa hè đến chúng sẽ chẳng hề do dự ngoảnh đầu rời đi, là sinh vật sống một mình, chúng nó sẽ không tiếp xúc với bất kỳ ai, cẩn thận chúng nó gọi mùa đông về.
Thu hút Tạ Kiều là một dòng chữ in nhỏ màu đen phía dưới.
... Hoàn thành bộ sưu tập này để nhận phần thưởng dịch kíƈɦ ŧɦíƈɦ sinh trưởng thực vật!
Nếu thực vật có thể phát triển nhanh chóng thì thụ yêu cũng dùng được nhỉ. Bây giờ nó vẫn chỉ là mầm non cao chưa tới centimet, giấu hết lá đi không cho Ni Ni nhìn, cậu hy vọng dưới sự thúc đẩy của dịch kíƈɦ ŧɦíƈɦ thụ yêu có thể lớn nhanh hơn.
Tạ Kiều đóng bộ sưu tập cất chứa.
Có lẽ do sinh vật bắt được trong bộ sưu tập ngày càng nhiều nên lá gan của bộ sưu tập cất chứa nhút nhát trước giờ cũng lớn hơn một chút, lén lút viết một bài thơ lên góc bìa của mình:
Một cuốn sách, vừa dày lại vừa to.
Nó có một bí mật nhỏ.
Tất cả sách trên đời không đẹp bằng nó.
Khóe mắt Tạ Kiều giật giật không muốn bình luận, cất bộ sưu tập cất chứa tự luyến vào ngăn bàn.
Cậu buộc tạp dề đi vào phòng bếp.
Hôm nay là ngày cuối cùng của mùa xuân, ngày mai sẽ đón chào mùa hè, đây là cơ hội cuối cùng để cậu thu thập tuyết quái.
Mấy ngày nay tuyết quái luôn đứng cách cậu rất xa, còn đồ ăn thì ăn hết sạch.
Hôm nay cậu tính thay đổi một chiến lược mới.
Thức ăn vào tay tuyết quái sẽ nhanh chóng đóng băng, vậy tại sao cậu không làm kem nhỉ?
Bởi vì không có sữa đặc nên cậu chỉ có thể làm kem phiên bản đơn giản. Đầu tiên đánh đều kem với đường cát trắng, sau đó thêm sữa chua khuấy đều.
Cuối cùng rắc socola đen đã cắt lát trước, rưới một lớp nước mứt việt quất tươi tự nhiên, bỏ vào ngăn đông tủ lạnh cho đến khi hoàn toàn đông cứng, một bát kem việt quất socola lớn đã sẵn sàng.
Cậu chia cho mỗi người một bát, bởi vì tất cả bát đều có cùng kích thước nên Ni Ni phải dùng sức cầm thìa cạo kem.
Quá trình ăn vô cùng gian khổ.
Nhưng muỗng kem ngọt ngào tan trong miệng, mứt việt quất chua chua ngọt ngọt, thêm socola đen vị ngọt đắng, hương vị chồng lên nhau cực ngon, không ngấy chút nào.
Ni Ni vừa lạnh phát run vừa cầm thìa nhỏ ăn.
Mị ma thì khác, gần đây cô đọc không ít tạp chí lỗi thời đặt trong nhà kho của Tạ Kiều, sau đó cắt ảnh mấy bộ quần áo, vật dụng thời trang dán lên tường để dễ bề nghiên cứu, cô nghiêm túc chỉ ra rằng kem chứa quá nhiều calo.
Nhưng nhìn đám Ni Ni ăn không ngừng nghỉ, ngay cả Ackles cũng rụt rè liếm bát kem một lần.
Cô nhịn không được ăn muỗng thứ nhất, lại thêm muống thứ hai...
Cuối cùng ăn sạch bát kem lớn đầy ụ.
Tạ Kiều cũng không ngạc nhiên, cậu cầm bát kem còn lại rời khỏi trạm tiếp nhận, hít sâu một hơi ngồi xổm xuống, đặt kem bên cạnh cửa.
Lần này cậu không lui đến sau cửa mà thoải mái chờ tuyết quái xuất hiện.
Tuyết trên mặt đất tan chảy, tuyết quái biết đã đến lúc mình phải rời đi. Nó nhìn thức ăn bên cửa theo bản năng muốn chạy qua, nhưng ngước mắt thấy chàng trai trắng trẻo kia khiến nó có chút do dự.
Muốn ăn quá đi à.
Nhưng nếu bị bắt thì phải làm sao.
Trong lòng tuyết quái có hai tuyết quái nhỏ đang đánh nhau. Một tuyết quái nhỏ màu đen nói đi qua đi, một tuyết quái nhỏ màu trắng nói không được qua.
Tuyết quái nhỏ màu đen đánh thắng tuyết quái nhỏ màu trắng, thấy vậy tuyết quái dồn hết can đảm chạy đến bên cửa bưng bát kem.
Nó làm như bình thường, dốc bát đổ vào mồm, song thức ăn không trôi vào mồm, tuyết quái khó hiểu đặt bát xuống.
Khi tiếp xúc với tuyết quái ở khoảng cách gần Tạ Kiều mới có thể nhìn thấy rõ dáng vẻ của nó, toàn thân bao phủ bởi lớp tuyết dày mịn, thậm chí lông mi cũng dính băng vụn.
Có lẽ vì mùa hạ đến nên tuyết trên cơ thể nó bắt đầu tan chảy, từng giọt nước nhỏ xuống khiến nền đất ướt sũng.
Tạ Kiều đưa thìa qua, sau đó làm mẫu một lần kiên nhẫn chỉ bảo: "Có thể dùng cái này."
Tuyết quái nhìn cậu một chút, nhanh chóng cầm thìa, thìa vừa chạm tay nó đã ngưng tụ một tầng sương băng.
Tuyết quái tập mãi thành quen, nó thử dùng thìa đào kem. Nếm thử miếng kem đầu tiên, hai mắt bỗng mở to, nó chưa bao giờ biết rằng đồ ăn đông lạnh cũng có thể ăn ngon như vậy.
Tạ Kiều thấy tuyết quái vùi đầu ăn nhân cơ hội đưa ra yêu cầu: "Em có đồng ý ở lại không?"
Tuyết quái lập tức ôm bát cảnh giác trốn sau tảng đá, Tạ Kiều không bỏ cuộc, kiên nhẫn nói: "Em sẽ có rất nhiều kem để ăn."
Nhưng sau khi nghe cậu nói, tuyết quái luyến tiếc buông chiếc bát và thìa trong tay, biến mất sau lớp tuyết đá đang tan chảy.
Tạ Kiều thở dài thu dọn thìa bát, từ trạm tiếp nhận về nhà.
Buổi chiều thứ tư là thời gian cậu và ngài Ngu hẹn rèn luyện, nhưng cậu chạy trên máy chạy bộ chả có chút tinh thần gì, cơ thể ngày càng thu nhỏ, dần biến về nguyên hình.
Trên máy chạy bộ, một bé thỏ tai cụp tròn trịa ì ạch nhảy nhót, nhỏ giọng hỏi không khí: "Ngài Ngu ơi, có thể không... không chạy nữa nhé?"
Ngoài màn hình, Ngu Hàn Sinh còn đang mở họp, liếc mắt nhìn điện thoại một cái, nhíu mày.
[Bạn đời của bạn chậm rãi lết trên máy chạy bộ, có lẽ bạn nên tăng tốc cho cậu ấy?]
Y cũng không mong chờ Tạ Kiều có thể tăng tốc, nhưng vì một cơ thể khỏe mạnh thì mỗi tuần cậu phải có lượng vận động nhất định.
Y gửi một tin nhắn qua.
...Còn chưa hết giờ.
Trong màn hình, bé thỏ tai cụp như bị sét đánh ngang tai nhìn tin nhắn hiển thị trên điện thoại, từ trên máy chạy bộ ngã xuống sàn nhà.
Khoảnh khắc bị ngã, cục lông nhỏ nhắm nghiền hai mắt, cả người cứng đờ, hô hấp và nhịp tim đều dừng lại, giống như đã chết.
[Cảnh báo! Dấu hiệu sự sống của bạn đời đã biến mất!]
Rắn lớn siết chặt điện thoại, sức lớn đến mức muốn bóp nát màn hình, y từ trên ghế đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng rời phòng họp.
Lý Trạch lo lắng liếc mắt nhìn Ngu Hàn Sinh một cái, anh ta chưa bao giờ thấy Ngu Hàn Sinh thất lễ như vậy, song anh vẫn nhanh chóng phản ứng đi lên trước duy trì trật tự phòng họp: "Tiếp theo tôi sẽ thay mặt công ty con đọc báo cáo quý I..."
Trong điện thoại, Tạ Kiều đang nhắm mắt nghe thấy giọng nói kìm nén cực độ của ngài Ngu: "Đừng chết."
Giọng nói ẩn chứa tình cảm mà cậu không sao hiểu được, Tạ Kiều tức thì luống cuống vội vàng bò dậy: "Ngài Ngu ơi, tôi không sao đâu."
Để chứng minh bản thân không sao, cậu nhảy lên nhà mèo mấy cái, tự ti giải thích: "Ừm... loài thỏ chúng tôi trời sinh đều có thể giả chết."
Bình thường gặp phải thiên địch mà trốn không thoát sẽ giả chết, trước kia cậu cũng từng chơi nhiều lần với bạn, còn được người ta khen ngợi kỹ năng giả chết đỉnh của đỉnh.
Vốn dĩ lần này cậu định chơi xấu trốn chạy bộ, nằm một hai phút dưới đất rồi đứng lên luôn, không ngờ ngài Ngu nhạy cảm như vậy.
Nghe Tạ Kiều giải thích, bàn tay đang nắm chặt điện thoại của Ngu Hàn Sinh mới ngừng ru, khôi phục vẻ bình tĩnh ban đầu, nhưng môi vẫn mím thành đường thẳng.
Một lúc lâu sau y mới cụp mắt tắt điện thoại, không biết nghĩ gì, cũng không nói lời nào với Tạ Kiều.
Tạ Kiều thực sự hoảng rồi, cậu ngồi trước bàn tự kiểm điểm, mãi cho đến tối ngài Ngu vẫn không nói chuyện với cậu.
Ngay cả cơm tối cậu cũng không ăn, bật đèn bàn vùi đầu vào bức vẽ rồi ngáp một cái.
Vài phút nữa là đến giờ, cậu nghe thấy có người gõ cửa.
Tạ Kiều nghi ngờ bản thân nghe nhầm bởi bọn mị ma không bao giờ gõ cửa, có chuyện thì sẽ thẳng tay đẩy cửa đi vào. Ngay lúc cậu chuẩn bị vẽ tiếp lại nghe thấy tiếng gõ cửa càng thêm dồn dập.
Tạ Kiều đã đưa ra một quyết định đúng đắn nhất từ trước đến giờ, cậu đặt chiếc bút trên tay xuống đi đến bên cạnh phòng khách, mở cửa chống trộm ngăn cách nhà mình và trạm tiếp nhận.
Khoảnh khắc mở cửa ra cậu ngạc nhiên dụi mắt tưởng mình đang mơ.
Tuyết quái ướt nhẹp ôm chiếc bát rỗng tuếch và thìa rụt rè hỏi: "Em có thể sống ở đây không?"
Tạ Kiều theo bản năng nhìn đồng hồ treo trên vách tường phòng khách, còn một phút nữa là giờ, tuyết quái cũng sắp biến mất ở thế giới này, cậu không chút do dự gật đầu: "Tất nhiên là có thể."
Vừa dứt lời, trên tay cậu có thêm một lọ nước thuốc màu xanh biếc.
Chắc hẳn là dịch kíƈɦ ŧɦíƈɦ sinh trưởng thực vật.
Cậu nhìn qua lọ thuốc một lần, phía trên không viết gì, nếu xét theo tiêu chuẩn nghiêm ngặt thì nó thuộc loại sản phẩm ba không, nhưng cậu cầm vẫn phun hết vào chậu hoa thụ yêu, chọc đám cây nhỏ xung quanh không vui.
"Phun đi phun đi, phun xong vẫn là đồ lùn, á há há."
"Nhìn cái dáng vẻ hăng máu gà của con thỏ kia xem, thứ trong chậu hoa có thể mọc thành cây sao?"
"Hừ, mị không thèm gato!"
Đám cỏ nhỏ ghen tị đến mức muốn nhổ rễ lao ra khỏi phòng, Tạ Kiều đành phải tưới nước cho tụi nó, bấy giờ đám cỏ mới ngủ thiếp đi, đồng loạt nghiêng sang phải.
Tạ Kiều tưới nước xong phát hiện thụ yêu trong chậu hoa phát triển khá tốt, thoáng cái đã biến thành một cây non vẫy lá về phía Tạ Kiều chào hỏi.
Tạ Kiều cảm thấy có lẽ sáng mai đám cỏ nhỏ nhìn thấy cảnh này sẽ chua ê răng mất, trong chậu hoa đúng là mọc ra một gốc cây nhỏ.
Cậu ra khỏi phòng thu dọn buồng giam cho tuyết quái, ở ngay bên cạnh gian của mị ma.
Nhưng rất nhanh cậu phát hiện bản thân sai rồi, tuyết quái căn bản không cần đồ nội thất. Nó đi vào buồng giam ngồi xuống, bên trong lập tức xuất hiện thêm một tầng băng tuyết dày.
Một chiếc giường làm bằng tuyết, một chiếc ghế dựa làm bằng tuyết, thậm chí còn có cả đèn bàn làm bằng tuyết!
Ni Ni đứng cạnh run cầm cập. Nó nhìn đến ngẩn người, trong mắt lộ vẻ khâm phục, hiển nhiên rất hâm mộ tuyết quái có thể xách theo đồ đạc di chuyển.
Sau khi sắp xếp tuyết quái ổn thỏa Tạ Kiều mới trở về phòng sách, tiếp tục công cuộc vẽ tranh của mình.
Gần giờ sáng cậu mới vẽ xong một quyển truyện tranh lớn cỡ lòng bàn tay.
Cậu đoán chắc ngài Ngu đã ngủ rồi, vốn định ngày mai mới tặng ngài ấy, không biết ma xui quỷ khiến sao lại hỏi một câu: "Ngài Ngu ơi, anh còn ở đây không? Tôi muốn nói lời xin lỗi với anh."
"Đây tập tranh tôi muốn tặng anh." Cậu nâng tập tranh lên giữa không trung: "Nếu anh không thích tôi sẽ ném đi."
Cậu đọc truyện tranh từ nhỏ đến lớn, bản thân cũng biết vẽ vài đường nhưng không thể so với mấy người trong nghề, nét vẽ đều khá đơn giản.
Phòng làm việc của Ngu Hàn Sinh vẫn sáng đèn, y không nhìn điện thoại cho đến khi màn hình điện thoại hiện lên thông báo của "Trạm tiếp nhận quái vật".
[...Bạn đời của bạn đã tặng bạn một món quà, mau mở trò chơi lên xem đi nào]
Y cụp mắt, ấn vào trò chơi.
... Là một tập tranh.
Trong tranh, một con thỏ tai cụp trải qua biết bao khó khăn gian khổ đột nhập mê cung, đánh bại con rồng hung ác cứu rắn chín đầu bị mắc kẹt trong hang động, cuối cùng hai người trở thành bạn tốt.
Tạ Kiều trong điện thoại không nhận được hồi âm, quả nhiên ngài Ngu đã ngủ, ngay lúc cậu chuẩn bị cất tập tranh đợi đến ngày mai đưa ngài ấy thì tập tranh bất ngờ biến mất.
Tạ Kiều ngẩn người, từ từ chớp mắt cẩn thận dò hỏi: "Ngài Ngu ơi, anh còn giận tôi sao?"
Nhưng Ngài Ngu vẫn không trả lời cậu, cậu không nghĩ nhiều hỏi một câu: "Chẳng lẽ tôi không phải cục cưng nhỏ của anh sao?" Đây là chính miệng ngài Ngu nói, sao y có thể giận cục cưng nhỏ chứ.
Tất nhiên ngay khi Tạ Kiều vừa dứt lời đã hối hận luôn, chắc ngài Ngu nghe xong càng tức hơn mất, đang lúc cậu toan mở miệng bổ cứu thì...
Nghe thấy một tiếng "Ừm" cực kỳ lạnh lùng.