Mặt bé thỏ tai cụp nóng phừng, không nói lời nào tắt luôn điện thoại.
Cậu thấy hơi giận rồi đấy, nhưng ngài Ngu đã cứu mạng cậu, cậu chỉ có thể hờn dỗi một xíu thôi.
[Bạn đời của bạn tức giận tắt điện thoại]
[Độ thiện cảm của cậu ấy với bạn đã bị giảm xuống]
[Đề nghị bạn nên dỗ ngọt cậu ấy]
Lại còn rất nóng nảy.
Đuôi mắt hẹp dài của Ngu Hàn Sinh khẽ nhếch, thờ ơ tắt điện thoại.
Trong màn hình, Tạ Kiều cũng tắt máy, ngồi trên chiếc sofa mới mua tháng trước ăn liền tù tì hết hai củ cà rốt, bỗng cảm thấy có chút muộn phiền.
Không thể lên mạng.
Không xem được TV.
Cũng chẳng có khoai tây chiên.
Cậu chỉ có thể lôi Sổ tay hướng dẫn chăm sóc ra, dùng một tay lật sách. Ban đầu Tạ Kiều không để ý lắm, nhưng lật đến trang thứ hai, hai mắt bỗng mở to.
Trang giấy trắng tinh ban đầu đột nhiên xuất hiện thêm mấy hàng chữ.
....Gửi nhân viên chăm sóc mới: Bạn đã thành công hoàn thành báo cáo chăm sóc tiếp nhận đầu tiên, cảm ơn những đóng góp của bạn vì trạm tiếp nhận. Sở nghiên cứu quyết định mở ra không gian mới, hy vọng bạn có quãng thời gian vui vẻ ở đây! Bên cạnh đó, thông tin cơ bản của Trạm tiếp nhận quái vật sẽ được cập nhật thêm.....
Không gian mới?!
Tạ Kiều phủi quần đứng lên, bây giờ không gian sinh hoạt hàng ngày của cậu ít đáng thương, chỉ gọn trong căn nhà hai phòng rộng mét vuông.
Cậu đã chán ngấy cảnh suốt ngày phải quanh đi quẩn lại xó nhà rồi.
Bỗng Tạ Kiều nghe thấy một tiếng nổ lớn, cậu quay đầu nhìn qua. Bức tường bên cạnh phòng sách đã được nối thông với khoảng không gian rộng mét vuông.
Nhưng trong phòng chẳng có gì cả.
Tạ Kiều nhìn nửa ngày giời, cảm thấy sau khi ăn xong cà rốt có thể qua đây tản bộ.
Đôi tai nhung mềm của thỏ tai cụp lại rũ xuống, cậu tiếp tục đọc Sổ tay hướng dẫn chăm sóc, trang thứ ba là phần báo cáo chăm sóc tiếp theo, một dòng chữ giới thiệu từ từ xuất hiện trên mặt giấy.
...Nó đến từ đáy vực sâu thẳm, khoác trên mình sự ngông cuồng bất kham. Nếu ai âm mưu thu phục nó, sẽ chỉ nhận được cái chết cùng máu tươi, nhưng nếu ai có được nó, người đó sẽ nắm giữ cả đáy vực sâu thẳm.
Đúng lúc này, Tạ Kiều bỗng nghe thấy tiếng động phát ra từ trạm tiếp nhận! Là tiếng va chạm cực kỳ nặng nề.
Dường như có thứ gì đó đến rồi.
Trong diễn đàn chính thức của "Trạm tiếp nhận quái vật" xuất hiện một bài đăng mới.
[Đậu Hà Lan run rẩy: Anh em có thấy kỷ lục qua cửa mới được cập nhật không? Chỉ mới tám ngày đã hoàn thành xong phần báo cáo chăm sóc đầu tiên, tên Tạ Kiều ấy.]
"Trạm tiếp nhận quái vật" là tựa game mobile hot nhất năm nay, bởi vì đồ họa tinh tế chân thực, NPC trí năng cao, nên dù là trò chơi có độ khó cao thì mọi người vẫn chết mê chết mệt với nó.
Chưa đến một tiếng đã có năm trăm comments trả lời.
[Yêu tinh hắc ám chết không được tử tế: Thấy rồi thấy rồi! Quẳng tiền cầu cao nhân chia sẻ bí quyết nuôi con! Bé con nhà tôi ngoan như vậy, thế mà mới đêm đầu đã bị yêu tinh hắc ám mổ bụng, tôi sợ vãi đái ra quần mất ngủ nguyên đêm. Ông trời có mắt xin hãy giáng một đạo sấm sét đánh chết con của nợ ấy đi.]
[Hôm nay nạp thẻ không: Rõ ràng là do cậu không cho nó ăn no, nếu để quái vật đói khát trong thời gian dài, nó sẽ phá nát trạm tiếp nhận rồi tấn công mấy đứa khác.]
[Thụ yêu trả con cho bố: Theo hướng dẫn của game, để rút máu yêu tinh hắc ám, dùng máu của nó mua sắm dụng cụ nghiên cứu rồi thành lập phòng thí nghiệm lấy dữ liệu cũng mất khoảng mười ngày, lại còn phải tránh đòn tấn công của lũ quái vật nữa. Đây mới tám ngày đã qua cửa là thế quái nào?]
[Xin hãy gọi tôi là người chơi đỉnh của chóp: Tàm tạm thôi, level đâu có khó mấy, độ khó level mới cao, mười thằng chơi chín thằng ngã ngửa.]
Không ít người chơi đọc được bài đăng gửi lời mời kết bạn, còn tặng cả tiền để đút lót.
[Cầu accept.]
[Bro có thể cho xin chiến thuật qua màn không? Thật sự rất muốn mở mang tầm nhìn.]
[Có thể chấp nhận lời mời kết bạn được không? Bất cứ lúc nào nhà tôi cũng hoan nghênh con cậu đến chơi. Trước nhà tôi có thảm cỏ xanh, có thể để tụi nhỏ chơi ở đó.]
Ngu Hàn Sinh nhìn danh sách xin kết bạn dài dằng dặc trong hòm thư, ấn nhận tiền vàng rồi nhíu mày từ chối sạch.
Nhìn dòng cuối cùng, tay y bỗng khựng lại.
Nhà của Tạ Kiều rất nhỏ.
Không có thảm cỏ.
Y mở cửa hàng, thảm cỏ có giá bốn mươi chín nghìn đồng tiền vàng.
Tạ Kiều mở cửa vào trạm tiếp nhận, một người đàn ông xuất hiện trong buồng giam bên cạnh Ni Ni.
Hắn đội chiếc mũ màu đen, làn da trắng bệch như người chết, mũi cao môi mỏng, nom rất giống người phương Tây.
Tạ Kiều nhìn đôi cánh đen sau lưng người đàn ông, kết hợp với hai chiếc răng nanh sắc nhọn nên cậu đoán đây là một con ác ma.
Ác ma nhìn thấy Tạ Kiều, trong mắt lộ vẻ thích thú, cứ như đang nhìn món ăn ngon miệng.
Ni Ni lo lắng gầm gừ.
Ác ma cười với Ni Ni, đặt tay lên khóa cửa một lát rồi buông ra: "Nhóc sợ cái gì, ta ăn thịt cậu ấy được chắc."
"Có đồ ăn không? Ta đói rồi."
Hắn liếm đôi môi tái nhợt.
"Có."
Tạ Kiều sững người một lúc mới trả lời.
Cậu hồi hồn lại.
Sau khi rời khỏi trạm tiếp nhận, cậu về nhà mở cửa tủ lạnh, thịt đã hết sạch, chỉ còn cà rốt và rau muống tự trồng.
Do đặt trong tủ lạnh lâu ngày nên màu cà rốt đã nhạt đi rất nhiều.
Nhưng đám rau muống trải qua quá trình quang hợp của Ni Ni hình như đã tươi tốt trở lại, vẫn giữ được màu xanh tươi mơn mởn, đứng gần còn có thể ngửi thấy hương đất thoang thoảng, cậu nhịn không được hái một lá ăn.
Cực kỳ tươi ngon.
Nếm được cả vị ngọt trong miệng.
Cậu kìm cơn thèm ăn, mang rau muống và cà rốt đi rửa sạch, lặt rau muống, cà rốt thái sợi làm nộm.
Tạ Kiều đun nóng dầu trong chảo, sau đó cho thêm hành tím và tỏi băm dậy mùi, cuối cùng cho rau muống đã rửa sạch vào xào qua trong lửa lớn một phút rồi đổ ra hai đĩa lớn nhỏ khác nhau.
Mùi rau muống xào xong thơm phức, lá rau mềm mại ánh lớp dầu bóng.
Làm xong rau muống xào và nộm cà rốt, cậu bưng mấy đĩa đồ ăn ra ngoài.
Đầu tiên đưa cho Ni Ni.
Ni Ni lập tức vùi đầu ăn lấy ăn để.
Nhân viên chăm sóc nấu gì nó cũng thích hết.
Thịt bò cũng ngon, rau xanh cũng ngon, tất cả đều ngon.
Ác ma nhếch môi trào phúng nhìn vẻ mặt ăn uống hăng say của Ni Ni, huyết mạch duy nhất của Yêu Tinh Vương đã biến thành con chó của kẻ khác mất rồi.
Tạ Kiều không biết suy nghĩ của ác ma, cậu mở buồng giam đưa đĩa thức ăn cho hắn, làm xong liền lập tức xoay người rời đi.
Đối mặt ác ma, cậu luôn có một cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Ác ma nhìn cửa buồng giam, lại nhìn cái đĩa dưới đất, hắn ngồi bệt xuống, học theo yêu tinh dùng đũa ăn cơm.
Đồ ăn chay có gì mà ngon, so với nó, hắn càng thích nhấm nháp máu tươi và vị thịt người hơn. Hắn nhìn bóng lưng rời đi của Tạ Kiều, thỏ tai cụp cũng ngon lắm.
Ác ma gắp đũa đầu tiên.
...là vị rau xanh đáng ghét.
Nhưng hắn lại kìm không được ăn thêm miếng nữa, lại tiếp một miếng, cuối cùng ăn hết sạch đống rau.
Hắn cầm chiếc khăn tay trắng tinh lau qua khóe miệng.
Hắn có chút không nỡ gϊếŧ chết tên nhân viên chăm sóc kia.
Nhưng trong mắt hắn lại hiện lên tia sáng khát máu, hai mắt biến thành đỏ tươi, tay đặt lên trên khóa cửa buồng giam.
[Ác ma đã đến trạm tiếp nhận!]
[Bạn đời của bạn đi vào trạm tiếp nhận]
[Cậu ấy đã hoàn thành nhiệm vụ cho ăn ngày hôm nay. Sắp đến đêm trăng máu, có lẽ đây sẽ là một đêm không yên bình]
Ngu Hàn Sinh nheo mắt.
Y mở cửa hàng, ấn chọn gia cố trạm tiếp nhận.
...[Bạn có đồng ý gia cố trạm tiếp nhận không?]
Y ấn chọn xác nhận.
Tài khoản lập tức bị trừ năm mươi nghìn đồng tiền vàng.
Lý Trạch nằm dưới đất quan sát xích sắt trên người rắn lớn. Sợi xích rất dài, như đâm thẳng vào lòng đất, hơn nữa còn cứng cáp lạ thường, dù có dùng đao chém lên cũng không mảy may để lại vết xước.
Không ai có thể thoát khỏi xích sắt.
Kể cả con rắn chín đầu này.
Đang lúc mải mê suy nghĩ, rắn lớn bỗng lạnh lùng nhìn anh ta, nói: "Hết tiền rồi."
Lý Trạch:???!!!
Mới một ngày đã tiêu hết sạch mười nghìn tệ??? Đây là cái thể loại rắn phá của gì thế? Tim Lý Trạch không ngừng rỉ máu.
Tất nhiên anh ta không dám nói ra suy nghĩ của mình, ngay cả lời từ chối cũng không dám đề cập, phải luôn tự nhủ danh xưng hòm vàng di động của mình: "Ngài nhịn một chút, tháng sau tôi được phát lương sẽ có tiền, chắc khoảng mười nghìn tệ."
Rắn lớn khẽ nhíu mày, nhìn tài khoản rỗng tuếch.
"Lương mười nghìn tệ khá thấp." Lý Trạch kìm không được bắt đầu than vãn, "Nhưng làm công ăn lương sao sướng bằng việc tự làm ông chủ tự kiếm tiền. Bạn tôi tốt nghiệp xong mở công ty, bây giờ một năm kiếm được một triệu tệ."
Ngu Hàn Sinh nghe thấy mấy chữ một triệu tệ, sau khi nhẩm tính số cà rốt có thể đổi được, y nhếch mắt: "Mở công ty kiểu gì?"
Lý Trạch giật mình thon thót, nhưng bị ánh mắt không có độ ấm của Ngu Hàn Sinh quét qua, anh ta chỉ đành căng não trả lời: "Đầu tiên phải thoát khỏi đây đã."
Rắn lớn nhìn đống xích sắt ngổn ngang quấn quanh người, im lặng không hỏi nữa.
Tâm trạng Lý Trạch có chút rối bời.
Thật ra con rắn này cũng chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý, chỉ lẳng lặng sống qua ngày dưới đất, mãi cho đến khi bị họ phát hiện.
Vì cái gọi là giữ gìn an ninh nhân loại mà hết tốp người này đến tốp người kia xông vào chịu chết, điều này thực sự có đáng không?
Bên ngoài, một căn cứ cách xa ngàn dặm rút lui về sau thêm mét. Một người đàn ông đầu đinh nhìn lòng đất tối om, nói: "Đêm nay thực thi hành động."
Một người khác đứng bên cạnh gã mở miệng nói chuyện: "Tín hiệu sống của nhân viên kỹ thuật Lý Trạch còn chưa tắt, nếu thực hiện hành động có thể sẽ ảnh hưởng đến anh ta."
Người đàn ông đầu đinh dửng dưng: "Thông báo cho người nhà anh ta, Lý Trạch đã hy sinh vì nhiệm vụ."
Người kia lại lên tiếng nhắc nhở: "Nhưng đó là một thiên tài máy móc được cấp trên trọng dụng."
"Vậy cậu cảm thấy vì sao con rắn kia chưa gϊếŧ chết Lý Trạch?" Giọng người đàn ông bỗng trở nên lạnh lùng: "Chỉ có một khả năng, hắn đã phản bội chúng ta."
Người nọ do dự chốc lát, cuối cùng gật đầu.
Trong điện thoại.
Sau khi Tạ Kiều rời khỏi trạm tiếp nhận, cậu ngạc nhiên phát hiện căn phòng mới bên cạnh phòng sách đã có thêm một cánh cửa.
Cậu thử vặn tay nắm cửa rồi mở cửa ra.
Một bãi cỏ tươi tốt xuất hiện, phả vào mặt màu xanh mơn mởn.
Trên vách tường cũng mọc đủ loại dây leo, một chiếc đèn cỏ treo trên trần nhà chiếu sáng cả căn phòng.
Đây chính là căn phòng trong mơ của cậu!
Cậu vẫn luôn muốn sở hữu một ngôi nhà có thảm cỏ xanh, bởi vì làm một con thỏ trưởng thành mà còn lăn lộn dưới cỏ như mấy đứa con nít thì thật mất mặt.
Mỗi lần ngang qua công viên cậu đều phải cố gắng tránh xa thảm cỏ.
Nhưng bây giờ đâu có ai đâu.
Tạ Kiều lén lút biến về nguyên hình.
Là một bé thỏ trắng tai cụp, đôi mắt hổ phách to tròn sáng ngời, đám lông trên người mềm mại như nhung, nom từ đằng trước cứ như một cục lông nhỏ trắng tinh.
Cục lông nhỏ suиɠ sướиɠ kêu gru gru lăn lộn trên thảm cỏ, xong rồi rột roạt ngồi gặm lá cây xanh, chỉ chốc lát đã gặm trụi một mảng nhỏ.
Bé thỏ tai cụp ăn no, nằm ườn trên cỏ suиɠ sướиɠ híp mắt, lộ chiếc bụng nhỏ căng tròn, bụng trắng nhỏ nâng lên hạ xuống theo từng nhịp thở.
Cậu ngáp một cái, lúc chuẩn bị đi tìm Chu Công đánh cờ, một suy nghĩ chợt vụt qua trong đầu.
Sẽ không bị ngài Ngu nhìn thấy chứ?
Cậu dè dặt thăm hỏi: "Ngài Ngu, anh có đó không?"
Chắc là không nhỉ.
Ngu Hàn Sinh nhìn màn bé thỏ tai cụp nho nhỏ trong màn hình, lại nhìn đám cỏ bị cậu gặm trụi, mặt không cảm xúc gửi một tin nhắn: [Có.]
Tác giả có lời muốn nói: Ừm...... Cả hai đều rất phá của.