Đối diện với câu hỏi này của Sở Hạo Dương, Tịnh Nhu khá bối rối.
Căn bản cô chưa từng nghĩ rằng anh sẽ hỏi cô câu này.
Cô vẫn luôn nghĩ anh là người tự tin, nắm chắc mọi chuyện giữa hai người.
Chứ không phải trong tình trạng như bây giờ…
Tịnh Nhu đỡ Sở Hạo Dương đứng thẳng lên rồi nói.
“Sở Hạo Dương, anh say lắm rồi.
Tốt nhất đừng nói chuyện lúc say, chúng ta vào nhà trước đi”
Sở Hạo Dương vẫn mặc kệ cô, ngược lại anh còn tiến sát đến gần, bàn tay siết chặt lấy cánh tay cô khiến cô cảm thấy khá đau.
Vì hơi thở nóng bừng của anh phả vào mặt mà có chút ngại ngùng, bèn quay mặt đi chỗ khác nói.
“Sở Hạo Dương, anh làm cái gì vậy?”
Bước chân của anh vẫn cứ loạng choạng, một mực ép sát cô không những thế giọng nói lè nhè còn khẳng định chắc nịch.
“Anh không nói chuyện lúc say!”
Sở Hạo Dương cúi mặt thở dài một hơi, phát hiện gương mặt cô có chút nhăn nhó mới biết thì ra lực tay mình dùng hơi quá, anh bất giác buông tay cô ra đứng thẳng người, giữ khoảng cách nhất định với cô rồi bắt đầu “than vãn”.
“Tại sao đến tận bây giờ anh vẫn không hề cảm nhận được một chút cảm giác ghen tuông gì ở em vậy chứ?”
Từng câu hỏi của anh phát ra như từng nhát dao đang cứa sâu vào trái tim yếu mềm của cô.
Anh hỏi cô tại sao lại không quan tâm rồi không ghen tuông ư? Đương nhiên là vì cô tự ti, nhát gan rồi còn nhu nhược nữa chứ…Giống như Triệu Tư Tư đã nói trước đó, gia thế của cô không hề xứng đôi với anh, chứ đừng nói đến việc cô lại là một đứa con riêng.
Không phải vì cô không muốn thể hiện ra cho mọi người thấy chỉ là cô không chắc rằng mình có tư cách để ghen hay không nữa…
Sở Hạo Dương lại lần nữa gục mặt vào vai cô nói nhỏ.
“Đường Tịnh Nhu, em là đồ không có lương tâm”
Tịnh Nhu dù đỡ cả cơ thể say mèm của Hạo Dương nhưng vẫn cố nói.
“Anh đừng có mà nói bậy”
Sở Hạo Dương thì vẫn rầm rì rầu rĩ nói hết trong men say.
“Tại sao em không thể quan tâm anh nhiều hơn hả? Hôm nay anh đã gọi cho em ba lần, nhưng có lần nào em hỏi thăm anh không?”
Tịnh Nhu cụp mắt, anh bảo cô nên hỏi gì anh mới phải đây? Hỏi tại sao anh lại ở bên Triệu Tư Tư sao? Cô đâu đủ can đảm đến vậy chứ?
Tịnh Nhu vừa mở cửa dìu anh vào trong nhà vừa lải nhải.
“Mùi rượu trên người anh nồng quá, mau đi tắm rửa sạch sẽ đi”
Sở Hạo Dương đôi mắt lờ đờ nhìn cô, bày ra bộ mặt đáng thương giọng nũng nịu.
“Anh không, anh muốn em tắm cho anh cơ”
Tịnh Nhu quăng Sở Hạo Dương nằm vật ra ghế sofa, anh nằm đó loay hoay ưỡn ẹo tìm chỗ ngủ cho thoải mái còn cô lại đi vào trong phòng lấy đồ và chuẩn bị nước cho anh tắm.
Tịnh Nhu đi đến vỗ nhẹ vào mặt anh hòng muốn đánh thức.
“Dậy đi, đi tắm cho thoải mái nào!”
Sở Hạo Dương vươn tay nắm lấy bàn tay cô, ánh mắt nhoè dần đi.
“Đau đầu, em xoa đầu cho anh đi”
“Anh không đi tắm vậy em đi tắm trước nhé?”
Sở Hạo Dương vừa nghe đến đó liền chậm chạp ngồi dậy muốn vào phòng tắm với cô.
“Không được, anh đi tắm với em”
Tịnh Nhu bất lực thở dài, thật sự hết cách với người đàn ông to xác này mà.
“Thôi được rồi, để em xoa đầu cho anh vậy”
Cô ngồi xuống ghế sofa, anh thuận thế tựa đầu lên đùi cô nhắm mắt tận hưởng.
Cô đưa tay xoa bóp nhè nhẹ hai bên thái dương của anh, anh vì hơi nhói đau mà nhíu mày lại.
Tịnh Nhu nhìn thấy vậy liền quở trách.
“Đã không khoẻ lại còn cố uống thành ra như vậy, cũng đáng đời anh lắm”
“Sở Hạo Dương, lúc anh chất vấn em, lúc anh say, anh có nhớ đến người bạn gái này không?”
Cùng lúc ấy, ở phía dưới chung cư, trong xe của Tạ Thần Phong.
Triệu Tư Tư vẫn trưng ra bộ mặt cợt nhả, Tạ Thần Phong nghiêm túc nói.
“Tư Tư này, em thật sự vì yêu nên sinh hận với anh Dương sao? Rõ ràng là đi đón em về nước, cuối cùng em lại ép anh ấy uống say bí tỉ như vậy!”
Triệu Tư Tư khoanh tay nhếch môi chậm rãi mở miệng.
“Chẳng lẽ thích thì không được ăn hiếp sao?”
“Em giúp anh ấy lấy được khoản vay ngân hàng, đấu thầu đất thành công.
Nhưng kết quả thì sao? Trong lòng anh ấy chỉ có một mình bạn gái anh ấy mà thôi”
Tạ Thần Phong quay sang nhìn thẳng Triệu Tư Tư mà cất lời.
“Chúng ta là thanh mai trúc mã nhiều năm, anh Dương đều nhớ tất cả những việc em giúp anh ấy, anh ấy đã chọn không ở cạnh người yêu để đến đón em còn gì”
“Hừ, người đến mà lòng không đến thì còn ý nghĩa gì nữa chứ”
Tạ Thần Phong nhìn thái độ của Triệu Tư Tư mà lầm bầm trong miệng.
“Dù sao hấp tấp cũng đâu phải cách hay, dưa xanh cố hái cũng không có ngọt đâu!”
Triệu Tư Tư dù không nghe rõ từng câu từng chữ cũng biết Tạ Thần Phong đang nói móc cô ta, bất quá cô ta liếc mắt nhìn cậu nói lớn.
“Tạ Thần Phong, anh mà còn lèm bèm nữa thì có tin em quay sang giúp Âu Dương Duy đối phó Sở Hạo Dương hay không?”
Tạ Thần Phong sau lời nói ấy của Triệu Tư Tư cũng im bặt, không nói gì nữa, yên lặng lái xe đưa cô ta về.
Cậu biết mà kể cả có nói cô ta cũng cố chấp như vậy… thôi thì im lặng thì vẫn hơn.
…
Sáng hôm sau
Tịnh Nhu và Sở Hạo Dương đang ôm ấp nhau say giấc nằm trên giường, bỗng dưng tiếng chuông điện thoại vang lên đánh thức họ.
Tịnh Nhu nheo mắt đưa tay mò mẫm điện thoại ở trên kệ tủ, cô gạt nút nghe đưa cho anh.
Sở Hạo Dương ôm đầu nhăn nhó than vãn.
“Ôi… nặng đầu quá đi mất”
Sở Hạo Dương vẫn nhắm nghiền mắt, áp điện thoại vào tai lắng nghe.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói gấp gáp của Tạ Thần Phong.
“Anh Dương, không ổn rồi, tình hình bên dự án toà nhà Xuân Đỉnh xảy ra chuyện rồi”
Nghe lời nói có phần hối hả của Tạ Thần Phong, đôi mắt đang nhắm chặt của Sở Hạo Dương tức khắc mở lớn, dù trong lòng anh có vẻ đang rất nóng ruột nhưng vẫn giữ bình tĩnh nói.
“Chuyện là thế nào?”
“Bên toà nhà đang xây xảy ra sự cố nóc tầng hầm bị sập, diện tích ước tính là hơn mét vuông”
“Chuyện xảy ra lúc sáng nay, em hiện tại đang ở công trường thi công.
Phóng viên cũng đã đến nơi, e là đã có phát sóng trực tiếp tại hiện trường rồi”
Sở Hạo Dương gỡ cánh tay đang để Tịnh Nhu nằm lên ra khỏi, nghe tình hình có vẻ bất ổn, ngay lập tức ngồi bật dậy.
Tịnh Nhu nằm đó nghe chữ được chữ không, cô nhìn sắc mặt của anh cũng ngồi dậy theo.
“Giờ cậu ở đó chờ tôi, tôi sẽ qua ngay”
Cúp điện thoại từ Tạ Thần Phong, Sở Hạo Dương quay sang nói sơ qua tình hình với cô.
“Bên toà nhà Xuân Đỉnh xảy ra chút chuyện.
Anh phải mau chóng qua đó xem thử, em cứ ở nhà ngủ tiếp đi”
Dứt lời, Sở Hạo Dương vén tóc hôn chụt lên trán cô một nụ hôn tạm biệt, chuẩn bị rời giường.
Nhưng vừa mới nhích mông được một chút, bả vai liền bị một lực tay mềm mại níu lại.
Anh quay đầu lại khó hiểu nhìn cô, Tịnh Nhu suy nghĩ một chút liền đề nghị.
“Em đi đến đó cùng anh nha”
Sở Hạo Dương đưa tay vuốt tóc cô, anh biết cô lo lắng cho anh, anh mỉm cười trấn an cô.
“Công trường nhiều khói bụi, lại hay có đồ rơi xuống, em đến đó không tiện đâu.
Yên tâm đi, anh sẽ xử lí nhanh thôi”
“Nhưng mà em lo cho anh…”
“Không sao đâu, trước đây Dương Thiên đâu phải chưa từng xảy ra chuyện như này.
Em nghe lời đi, ở nhà ngoan ngoãn chờ anh về nhé”
“Được, vậy anh… chú ý an toàn nha”
Tịnh Nhu vừa nói xong, cô ngay lập tức rướn người lên trao cho anh một nụ hôn sâu, Sở Hạo Dương mới đầu khá bất ngờ nhưng sau đó cũng phối hợp luồn tay xuống gáy kéo cô lại gần đáp trả cuồng nhiệt.
Anh nhả môi cô ra là lúc cảm thấy hơi thở của cô đã có chút dồn dập ngắt quãng, anh nắm lấy tay cô đặt lên trên miệng mình hôn một cái rồi nói.
“Chờ anh về nhé”
Tịnh Nhu ngượng ngùng gật đầu đồng ý.
Sau đó, cô cũng xuống giường vệ sinh cá nhân và chuẩn bị đồ cho anh đến công trường.
Sở Hạo Dương vừa đi Tịnh Nhu liền thở dài thườn thượt vì bản thân mình vô dụng không thể làm gì giúp cho anh…
Ngay buổi sáng hôm ấy, trên các trang mạng truyền thông đều đã lên tin tức tầng hầm dự án toà nhà Xuân Đỉnh của tập đoàn thiết kế Dương Thiên xảy ra sự sập đổ trên diện tích rộng, ước chừng vào khoảng mét vuông, nghi ngờ do sử dụng vật liệu kém chất lượng, hàng nhái.
Tin tức và dư luận lan truyền rất nhanh, h sáng, thị trường chứng khoán mở phiên giao dịch, cổ phiếu của Dương Thiên lập tức bị rớt hẳn điểm.
Đồng thời một lượng lớn khách hàng đã đề nghị bồi thường và trả nhà.
Tập đoàn Dương Thiên đang đối mặt với tổn thất to lớn.
Sở Hạo Dương và Tạ Thần Phong đã đến hiện trường để điều tra, xác nhận nguyên nhân sụp đổ đúng là do vật liệu kém chất lượng.
Dương Thiên đã đầu tư sáu trăm triệu, hòng muốn tạo ra một toà nhà chất lượng cao, nhưng phần xây dựng lại bị nhà thầu lén lút thay bằng vật liệu kém chất lượng để bỏ túi riêng.
Hơn nữa, đội thi công cũng đã nhận tiền của nhà Âu Dương.
Vào lúc làm việc ban đêm, đội thi công đã làm trái thao tác quy trình, đổ xe tải không mui ở chỗ không thích hợp, làm nóc hầm phải chịu trọng tải quá lớn dẫn đến sập đổ cục bộ.
Sau khi ngân hàng biết chuyện, đã lập tức rút ngắn kì hạn vay tiền của Dương Thiên.
Nhà họ Triệu có ra mặt nhưng cũng không giúp được.
Gia đình anh cũng biết chuyện, vốn dĩ Cố Tuấn Kiệt và Sở Trạch Hiên muốn ra tay giúp đỡ Sở Hạo Dương nhưng anh lại một mực từ chối, anh nói rằng anh sẽ tự giải quyết, nếu có ngày anh khốn đốn rơi vào bước đường cùng thì khi đó anh có thể sẽ quay về nhờ gia đình giúp đỡ.
Cũng vì chuyện này mà Sở Hạo Dương bận đến tối mắt tối mũi, bận đến nỗi thức thâu đêm suốt sáng vì chuyện đấu thầu đất và dự án toà nhà Xuân Đỉnh, căn bản không có thời gian để ở bên cạnh Tịnh Nhu.
Trong khoảng thời gian không có Sở Hạo Dương ở bên cạnh, Tịnh Nhu đã lấp đầy khoảng trống bằng cách lao đầu vào công việc và các bản thiết kế.
Ngày ngày cô vẫn đều đặn đến công ty một mình rồi lại lủi thủi về nhà.
Hiện tại, Tịnh Nhu đang ngồi ở bàn làm việc, cô kêu trợ lí pha giúp cô một cốc cà phê sữa, cô khuấy nhẹ cốc cà phê, màu nâu của cà phê sóng sánh ở trong cốc khiến cô cứ đăm chiêu nhìn chúng không chớp mắt.
Tịnh Nhu khoác chiếc ác qua vai, cầm theo cốc cà phê, bước chân chậm rãi đi đến bên cửa sổ kính nhìn ra bên ngoài với ánh mắt u buồn.
“Đúng là vạn vật thay đổi.
Trước đó em lo làm mà lạnh nhạt với anh, giờ thì ngược lại anh bận, em lại cảm thấy bị anh lạnh nhạt”
“Sở Hạo Dương, báo ứng đến sớm quá nhỉ?”
Tịnh Nhu thở dài đưa tay vuốt nhẹ tấm kính, ngón tay vô thức tạo thành hình trái tim.
Tịnh Nhu nhấp một ngụm cà phê, hít sâu một hơi rồi xoay người trở về bàn làm việc.
Vấn đề bây giờ không phải là cô nên giận dỗi anh như thế nào khi bị anh bỏ bê, mà hiện tại cô nghĩ mình nên là hậu phương vững chắc để anh yên tâm làm việc thì hơn….